Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 256: Lương tâm bị chó ăn sao!




“Tất cả dừng tay, đều dừng tay cho ta!” Nha dịch đầu lĩnh thét lớn đem người tách ra, thấy Hứa lão tam còn ngọ nguậy đến lợi hại, một cước mạnh sau đó hướng về phía Hứa lão tam đạp tới, đạp Hứa lão tam cho mông đập đất.

“Ngươi con mẹ nó…” Hứa lão tam không biết là ai đạp hắn, mở mồm liền mắng.

Nha dịch đầu lĩnh lại đạp Hứa lão tam một cước: “Làm gì vậy, còn muốn đánh về phía lão tử phỏng? Con mẹ nó ngươi có phải muốn tìm đánh hay không a?”

Chờ sau khi thấy rõ người đến là người mặc y phục nha dịch, Hứa lão tam lập tức túng: “Không phải đại nhân, ta tưởng là người khác…”

Hứa thôn trưởng thấy đám nha dịch tới, đáy lòng vui vẻ, lập tức tiến lên chắp tay nói chào: “Các đại nhân tới vừa lúc, ta đang muốn đi báo quan đâu.”

Nha dịch liếc mắt nhìn Lục Vân Khai, sau đó lại nhìn nhìn Hứa thôn trưởng, đáy mắt thoáng qua một tia giễu cợt, nâng giọng nói: “Báo quan?”

“Đúng, báo quan!” Hứa thôn trưởng chỉ vào Lục Vân Khai, kĩ càng đếm tội của hắn: “Dựa theo quy củ mảnh đất này đã nhập vào của công, bọn họ chưa được chúng ta cho phép đã động thổ như vậy, chúng ta đâu thể để người ngoài thôn làm như vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không thể làm như vậy.”

Nha dịch nghe xong, giả vờ gật đầu, lại hỏi Lục Vân Khai: “Có phải như vậy hay không?”

Lục Vân Khai lễ phép chắp tay xuống: “Chân tướng của sự tình cũng không phải là như vậy, nơi đây chính là nền nhà của gia gia nương tử ta, sau khi bọn họ mất liền được chôn ở đây, lần này chúng ta trở về đặc biệt để sửa mộ, nhưng ta không biết sao lại chọc vị thôn trưởng này của bọn họ, một hai phải nói chỗ này là chỗ của bọn họ.”

“Là như thế này?” Nha dịch hỏi lại Hứa thôn trưởng, Hứa thôn trưởng lau mồ hôi trên đầu: “Ba mươi mấy năm trước là của bọn họ, nhưng sau mấy chục năm bọn họ không ở nhà, chúng ta dựa theo luật pháp thu về đất của thôn để sử dụng, chúng ta đây cũng không có làm sai a.”

Nha dịch gật gật đầu: “Đích thực là có một cái này.”

Hứa thôn trưởng lập tức lại nói: “Nhiều năm như vậy chúng ta cũng không có chuyển phần mộ của bọn họ đi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng bây giờ bọn họ về tế bái cũng thôi, còn muốn động thổ lớn, còn toàn bộ chung quanh đây làm hết, vậy làm sao được?”

“Các vị đại nhân, các ngươi nói đạo lý này có đúng hay không, còn thỉnh các vị đại nhân đem mấy người chiếm đoạt đất chúng ta mang đi.”

Lục Vân Khai nhìn Hứa thôn trưởng gật đầu đến thật tốt, đáy mắt thoáng qua giễu cợt, từ trong tay áo lấy ra một tờ khế đất có ấn dấu đỏ: “Hứa thôn trưởng nhất định phải vặn vẹo sự thật như vậy, vậy cầu mấy vị thay chúng ta làm chủ.”

“Hai mẫu đất này lúc trước do bản lĩnh gia gia chúng ta tốn một lượng năm đồng bạc mua, trong nha môn thế nhưng có ghi chép, trên khế đất cũng viết người sở hữu là tên gia gia.”

Nha dịch nhìn cũng không nhìn khế đất, liền gật gật đầu: “Đúng là như thế.”

“Mảnh đất này vốn chính là nhà chúng ta, trong lời nói của Hứa thôn trưởng nói ra lại đem mảnh đất này biến thành của mình, dám hỏi Hứa thôn trưởng là có ý gì?” Lục Vân Khai quay đầu nhìn về phía nha dịch: “Ta nhớ trong luật pháp có một điều là xâm chiếm đất của bách tính thì nếu điều tra rõ thật giả, nhẹ thì đánh hai mươi trượng, nặng thì lưu đày ngàn dặm, đúng không?”

Nha dịch nào biết mấy luật này, đại đa số mấy người bọn họ ngay cả chữ cũng không biết, nhưng thu bạc của người, đương nhiên là lấy tiền làm việc, tức thì không ngừng gật đầu, “Là một cái này.”

Lục Vân Khai lắc lắc khế đất: “Vừa rồi mấy vị cũng đã nghe được rõ ràng, vậy bây giờ…”

Nha dịch nào còn có cái gì không rõ, lập tức nói: “Đem mấy kẻ chiếm đoạt khế đất người khác này bắt đi.”

“Không phải a đại nhân.” Hứa thôn trưởng vội vàng nói: “Không có khả năng, khế đất của bọn họ nhất định là giả, đều đã qua mười năm, hơn nữa nhiều năm như vậy bọn họ cũng không có giao thuế đầu người, đất này sớm đã nên nhập vào của công.”

“Đồ chó má, trong nhà người ta đều là tiểu hài giao thuế đầu người nào, ta thấy các ngươi chính là muốn bá chiếm nền của người ta, thực sự là đồ thiếu tâm nhãn lòng dạ hiểm độc.” Nha dịch xì một tiếng khinh miệt: “Mau mau mau, đem trói về, để huyện lệnh đại nhân hảo hảo thẩm tra, xem bọn hắn có phải còn ngầm chiếm nhà khác hay không.”

“Không có, không có, oan uổng a.” Hứa thôn trưởng nói: “Ta là thôn trưởng của bọn họ, ta sao có thể xâm chiếm đất của thôn dân đâu?”

Nha dịch quát lớn: “Chúng ta cũng không phải kẻ mù, vừa rồi ngươi không phải chiếm đất của bọn họ thì là đang làm gì? Chúng ta đều nghe được rõ ràng, ngươi còn dám không giữ lời, những người này nhưng đều là đồng lõa của ngươi, mang đi luôn!”

“Đúng vậy đúng vậy, bắt về lưu đày, chúng ta đều có thể làm chứng!” Các thợ đá lớn tiếng nói.

“Các ngươi… các ngươi…” Hứa thôn trưởng tức giận đến phát run, từ khi hắn lên làm thôn trưởng đến nay chưa từng bị người đối đãi như vậy: “Chúng ta không có, bọn họ nói dối, khế ước trên tay hắn nhất định là giả, ta muốn nhìn, ta muốn nhìn.”

Lục Vân Khai sao có thẻ đem khế đất cho Hứa thôn trưởng nhìn: “Ngươi muốn nhìn đến huyện nha tìm huyện lệnh đại nhân lấy cho ngươi.”

“Đều mang đi.” Nha dịch đẩy Hứa thôn trưởng bọn họ muốn đi, còn chưa đi ra được mấy bước, những thôn dân khác trong thôn lục tục chạy tới, có người đỡ một lão già hơn bảy mươi run run rẩy rẩy đi tới.

Lão già kia chắp chắp tay về phía đám nha dịch, biểu lộ thân phận của mình: “Mấy vị sai gia, ta là thôn trưởng tiền nhiệm Hạnh Hoa thôn.”

“Mấy vị sai gia có thể nghe ta nói một câu hay không, việc này trong đó chắc chắn có hiểu lầm, hắn làm thôn trưởng nhất định sẽ không xâm chiếm chỗ của người khác lung tung, có phải ở giữa có cái gì không giải quyết tốt hay không.”

“Có hiểu lầm đi huyện nha tìm đại nhân bình phán, bọn ta chỉ tin cái bọn ta nhìn thấy.” Nha dịch nói.

“Đây có cái gì mà hiểu lầm, chính là các ngươi chột dạ, mấy chục năm trước không nói, nhìn thấy hậu bối của người ta tìm về, sợ người ta tìm ngươi tính sổ, các ngươi đã muốn đem người đuổi khỏi thôn, còn phồng người ta chuyển mộ, tâm can của các ngươi sao đen như thế a!” Chu đại gia mới từ dưới ruộng chạy tới lớn tiếng nói: “Hứa lão đầu các ngươi chính là chột dạ, nếu không sao làm nhiều chuyện như vậy.”

Hứa lão đầu tức đến phát run: “Ngươi nói hươu nói vượn, ngươi hỏi các thôn dân một chút, chúng ta nếu như thật muốn làm chuyện xấu, đâu còn có thể nói khuyên bảo tốt như vậy.”

Thôn dân đứng ở bên Hứa thôn trưởng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Chó má! Các ngươi mấy kẻ này thật đúng là vô lương tâm, lúc trước nếu không phải là các ngươi buộc Tống lão ca mang các ngươi vào núi đi săn, nếu không phải vì cứu các ngươi, hắn cũng sẽ không chết, các ngươi không những không cảm kích, còn đổ hết lên người ta, còn mắng chửi nhi tử người ta mới sinh ra là tai tinh, khắc chết Tống lão ca bọn họ, còn khắc chết mấy người khác bị sói cắn chết.” (Pen: Bác chửi oan con chó quá, nó tốt gấp triệu lần mấy thằng khốn này!)

“Lúc trước ngươi vì che giấu sợ hãi trong lòng, vì không để thôn dân trong thôn trách tội đến trên người ngươi, liền cùng bà nương ngươi lập lời đồn, đẩy hết lên người nhi tử vừa mới sinh ra của người ta, ngươi cả đời làm bậy, đáng đời bây giờ già cả toàn thân đều bệnh!”

Chu đại gia lên án tội nghiệt của Hứa lão đầu xong, lại chỉ vào mấy kẻ đi theo ồn ào: “Lúc trước là chuyện gì xảy ra ngươi đều rõ ràng, các ngươi cũng đi theo tạp nghiệt loạn, cũng không sợ chết rồi không được sống yên.”

Lại chỉ vào mấy kẻ khác, mắng: “Còn có mấy người các ngươi, các ngươi thế nhưng được Tống lão ca cứu về, bọn họ nói lung tung là được, các ngươi còn nói mò theo, lương tâm các ngươi bị chó ăn sao

Pen: làm chương này mình điên tiết chửi trong phòng như một con bệnh, nhưng làm xong đoạn cuối mình chỉ muốn nói một câu là —— Chó nó cũng không muốn ăn lương tâm mấy thằng khốn này đâu, bẩn bụng nó!