Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 247: Nhiều quải tử*




*: Quải tử ở đây là kẻ bắt cóc

Khoảng chừng lúc giờ ngọ canh ba thì chạy tới thị trấn sát vách, thị trấn này gọi là Tây Sơn huyện, bởi vì cạnh thị trấn không xa có một ngọn núi gọi là Tây Sơn.

Xưởng thu khoai lang cũng đã tới thị trấn này, còn có một Ma huyện sát vách thị trấn này, lần đó sau khi một hán tử Ma huyện đến xưởng bán khoai lang thì trở lại liền gọi các thôn dân trong thôn chọn không ít khoai lang đến xưởng.

Mấy người đến thị trấn đã giờ ngọ canh ba, chính là lúc dùng cơm trưa. Nhóm năm người tìm một gian tửu lầu sinh ý cũng không tệ lắm ngồi xuống, thừa dịp còn chưa lên món, Đại Nha dẫn cặp song sinh sớm đã thả tâm ra ngoài đường cái mà đi.

Tống Tân Đồng uống một ngụm nước sôi để nguội, khẽ nói với Lục Vân Khai: “Tửu lâu này cũng gọi là Cát Tường tửu lầu, chẳng lẽ là chính là một nhà với Thanh Giang huyện chúng ta?”

Lục Vân Khai giương mắt nhìn bài tử món ăn treo trên tường: “Món chiêu bài cũng không khác lắm, hẳn là.”

“Nói thật, ta một lần cũng chưa đi Cát Tường tửu lâu ăn đông tây, chỉ là lúc đưa rau đi chỗ bọn họ ấy cọ cơm sáng ăn.” Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười: “Các đại trù làm mì thịt còn ăn rất ngon.”

“Vậy hôm liền đến ăn thử một lần.” Lục Vân Khai lại rót cho thê tử nhà mình một cốc nước: “Thân thể có không thoải mái không? Chờ chút nữa chúng ta đi y quán bắt mạch xem xem.”

“Không có gì không thoải mái, chàng lót xe ngựa mềm như vậy, dọc đường đi lại đều là quan đạo bằng phẳng, một chút cảm giác xóc này cũng không có.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Ta thấy người ta phản ứng đặc biệt lớn, ta hình như một chút phản ứng cũng không có, chàng nói đứa nhỏ chúng ta có đúng là đặc biệt lanh lợi hay không?”

Lục Vân Khai gật đầu: “Đứa nhỏ đương nhiên là đau tiếc nàng, nếu như không ngoan, sau này ra rồi ta cũng sẽ giáo huấn hắn.”

Tuy là nói như vậy, nhưng Lục Vân Khai vẫn là nghĩ chờ chút nữa đi y quán xem mạch một cái mới có thể an tâm.

Chỉ chốc lát sau, món liền lần lượt đi lên, Đại Nha cũng mang theo cặp song sinh về.

Cặp song sinh mỗi người cầm trong tay một món đồ chơi nhỏ làm bằng ống trúc, trên mặt cười nở hoa: “Tỷ người đoán cái này là cái gì?”

“Là cái gì?” Tống Tân Đồng cũng không biết.

“Tỷ người nghe.” Đại Bảo cầm cành khô liền quăng lên, ống trúc phía dưới liền theo dây câu chuyển động lên, phát ra tiếng ếch kêu ồm ộp: “Giống hay không, giống hay không?”

“Giống.” Tống Tân Đồng đem áp hai cậu ngồi cạnh bàn: “Đừng đùa, ăn cơm.”

“Dạ.” Đại Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiểu Bảo đem đồ chơi nhỏ cẩn thận để trên ghế ở một bên, sợ nó bị đụng hỏng: “Tỷ, ở chơi thật vui, có thật nhiều đồ chơi hiếm lạ, chúng ta buổi chiều đi dạo dạo nữa? Ngày mai đi đi?”

“Không phải đệ nói không tốt bằng thị trấn chúng ta à? Sao còn muốn đi dạo dạo?” Tống Tân Đồng gắp cho cặp song sinh mỗi cậu một đũa rau xanh.

“Chơi vui hơn thị trấn chúng ta, tốt hơn.” Tiểu Bảo nói xong lại hỏi Đại Bảo: “Còn có phun lửa, đặc biệt lợi hại, ca ca ngươi nói có đúng chơi vui hơn hay không?”

Đại Bảo cũng gật đầu: “Thị trấn chúng ta cũng không có.”

Tiểu Bảo: “Đúng vậy, tỷ để bọn đệ chơi một chút nữa?”

“Thị trấn chúng ta buổi tối cũng có biểu diễn phun lửa.” Lục Vân Khai đạm giọng nói: “Chỉ là buổi tối các đệ không đi xem qua mà thôi.”

“A?” Cặp song sinh không nghĩ đến sẽ là như vậy.

“Buổi tối Lâm huyện cũng có biểu tình, chúng ta qua buổi tối sớm một chút là có thể nhìn.” Tống Tân Đồng nói: “Mấy đứa nhanh nhanh ăn cơm, ăn nhiều một chút, canh giờ đến xế chiều còn dài đâu.”

Tống Tân Đồng đem điểm tâm gì đó đều lấy đi rồi, nếu lúc này bọn họ không ăn no, buổi chiều sẽ không có ăn.

“Nga.” Vì buổi sáng bị Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm, không thể nào ăn điểm tâm, cặp song sinh cũng đều đói bụng, ôm bát từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Tiểu Bảo còn ăn không ít rau xanh.

Chờ ăn cơm xong, Lục Vân Khai liền mang theo Tống Tân Đồng đi y quán không xa bắt mạch.

Đại phu bắt mạch nhìn nhìn sắc mặt Tống Tân Đồng hồng hào, gật đầu cười: “Thân thể phu nhân cường kiện, sắc mặt hồng hào, khí huyết rất tốt, chỉ cần không quá mệt nhọc liền không ngại.”

Nói lại nhìn về phía Lục Vân Khai: “Công tử nếu như thực sự lo lắng, giường trên xe ngựa có thể dày thêm một chút cũng được.”

Lục Vân Khai gật gật đầu, “Vậy vẫn là nhọc đại phu khai một bộ thuốc dưỡng thai, chuẩn bị khi cần đến.”

“Cũng được.” Đại phu sờ sờ chòm râu, sau đó bắt đầu viết phương thuốc, sau đó đưa cho học đồ bên cạnh đi lấy thuốc.

Chờ lấy thuốc xong, bọn họ liền tiếp tục đi đường.

Dọc đường đi gió mát phất phơ, bóng cây đợt đợt, chạy cũng không phải quá nóng, đuổi nhanh đuổi chậm, trước lúc trời tối tới hai trăm dặm ngoài Lâm huyện.

Tìm một chỗ khách điếm, lấy hai gian thượng phòng thoải mái, an trí thỏa đáng xong lại xuống lầu ăn cơm, bời vì dọc đường đi không có bánh ngọt các loại đồ ăn, Đại Bảo không ăn được trái lại còn tốt, nhưng Tiểu Bảo liền đặc biệt u oán, làm nũng bán manh cầu đã lâu cũng không ăn được, chỉ có thể uống nước, nhịn đọc cho tới bây giờ.

Bời vậy, Tiểu Bảo tối nay ăn đủ hai chén cơm, ngay cả rau xanh thường ngày không thích nhất cũng hết.

Có phạt liền có thưởng, Tống Tân Đồng nhìn nhìn đường cái bên ngoài coi như náo nhiệt, nói: “Tiểu Bảo hôm nay ăn sạch rau xanh, tỷ khen thưởng đệ, chờ lát nữa đem mấy đứa đi dạo dạo thị trấn, thuận tiện đi đùa lửa xiếc ảo thuật.”

“A.” Tiểu Bảo thoáng cái liền cao hứng lên: “Bây giờ liền đi.”

“Chờ Đại Nha cho Đại Hắc bọn nó ăn liền đi.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại nói: “Trên đường đặc biệt nhiều mẹ mìn, đợi lát nữa hai đứa nhưng phải nắm Đại Nha tỷ tỷ, đừng có chạy lung tung, biết không?”

“Biết.” Tiểu Bảo gật đầu: “Những mẹ mìn ấy thích nhất là bắt loại tiểu hài nhìn đẹp như chúng ta, chộp tới cho người khác làm tiểu hài tử.”

Nói xong lại che miệng cười: “Đi nhà người khác có phải cũng không cần đọc sách hay không? Muốn ăn cái gì liền ăn cái đó?”

Tống Tân Đồng đánh lòng bàn tay Tiểu Bảo một chút: “Ai nói cho mấy đứa biết? Các đệ tiểu hài tử lớn như vậy đều bàn đi làm gã sai vặt, đi giặt quần áo nấu cơm quét rác, đến lúc đó mình cũng ăn không đủ no, còn muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, mấy đứa đừng có mơ.”

“Này còn tốt, đệ xem trên đường nhiều tiểu hài tử ăn xin, đệ thấy tay với chân bọn họ có phải cũng không có không?” Tống Tân Đồng khẽ nói: “Bọn họ chính là hồi bé bị bắt cóc, những người xấu ấy chặt đứt tay với chân bọn họ, sau đó để cho bọn họ ra ăn xin, không kiếm được bạc về còn phải ăn đòn.”

“A?” Cặp song sinh bị dọa đến trong mắt đều là kinh hoàng: “Đệ cho là bọn họ vừa sinh ra là như vậy…”

“Đệ hỏi thử tỷ phu các đệ xem, xem hắn nói có đúng hay không?” Tống Tân Đồng thấy hai cậu còn không tin, lại nhìn Lục Vân Khai: “Chàng nói với bọn họ.”

Lục Vân Khai trái lại không biết có phải như vậy hay không, nhưng hẳn là có đội, tức thì vì để cho cặp song sinh hai cậu cảnh giác để bụng, cũng phối hợp nói: “Đích thực là như vậy, nếu là có thể tìm về còn tốt, nếu như không tìm về được…”

Mặt cặp song sinh đều thay đổi, có hơi tái nhợt: “Vậy chúng ta không đi ra ngoài chơi.”

“Chỉ cần mấy đứa không đơn độc lén ra ngoài, cũng không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, đi cùng với các người lớn cũng không sao, đợi lát nữa  mấy đứa kéo chặt Đại Nha tỷ tử, nếu như thật có người xấu, Đại Nha tỷ tỷ nắm tay liền đem hắn đánh ngất xỉu.” Tống Tân Đồng an ủi hai cậu: “Phải nhớ kỹ.”

Cặp song sinh vội vã gật đầu, nghĩ đến Đại Nha khí lực hùng tráng lại liền an tâm.

Chờ Đại Nha mang theo hai cậu đi về phía đường cái, hai cậu liền chăm chú kéo Đại Nha, cũng không dám buông ra, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai theo ở phía sau cũng không khỏi buồn cười, có điều cũng may là không to gan như ban ngày ở huyện Tây Sơn vậy.