Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 216




Trương bà tử nghe lời này, mắt lập tức phát sáng.

Nhìn bộ dáng bà ta, Tống Tân Đồng xuy một tiếng, chờ Đại Nha lấy ngân phiếu một ngàn lượng tới rồi nói: “Bạc cũng ở đây, ngươi nói đi.”

“Một tờ giấy? Ta muốn bạc!” Trương bà tử lập tức quát.

“Đây là ngân phiếu, cái gì mà giấy?” Đại Nha liếc mắt trừng Trương bà tử một cái: “Không biết chớ nói lung tung!”

Trương bà tử không biết chữ trên mặt ngân phiếu, sợ bị lừa: “Không được, ta nhận bạc!”

Ngón tay Tống Tân Đồng kẹp ngân phiếu lắc lắc: “Nếu như ngươi không nói, vậy cút ra ngoài!”

“Ta… ta nói.” Trương bà tử vươn tay muốn lấy ngân phiếu, nhưng Tống Tân Đồng nơi nào sẽ trực tiếp cho bà ta, trực tiếp né tránh bỏ lên bàn, áp dưới lòng bàn tay: “Ngươi còn chưa nói đâu, muốn bạc cái gì?”

Trương bà tử làm bộ nhìn nhìn, nhìn con dấu đỏ bên trên mới cảm thấy tấm ngân phiếu kia là thật, tức thì cẩn thận liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng một cái: “Ta nói một ngàn lượng này chính là của ta?”

Tống Tân Đồng xuy một tiếng: “Ta không phải ngươi, ta giữ lời.”

Trương bà tử bưng nước trên bàn lên, ừng ực uống một ngụm, được nửa ngày mới lên tiếng: “Đại Sơn, hắn không phải con ta.”

Tay Tống Tân Đồng run lên, trà táo bị đụng rớt xuống.

“Cô nương cẩn thận phỏng tay.” Đại Nha vội lấy khăn bố lau bàn sạch sẽ.

Lúc này, đáy lòng Tống Tân Đồng rất không yên ổn, mặc dù sớm có suy đoán này, nhưng vẫn là bị làm cho có chút trở tay không kịp: “Không phải con ruột?”

Trương bà tử nói ra bí mật giấu dưới đáy lòng, cả người tựa hồ cũng thoải mái không ít: “Phải, hắn không phải con ta.”

“Không phải con trai của ngươi? Vậy vì sao ngay từ đầu còn đối với ông rất tốt?” Tống Tân Đồng không dám tin tưởng hỏi.

Nhắc tới đây, lửa giận giấu mấy chục năm dưới đáy lòng Trương bà tử lại bốc lên, giọng thoáng cái lớn lên: “Ta cũng cho là hắn là con ta, nhưng hắn không phải, nếu như sớm biết liền đem nhi tử của tiện nhân kia cho chết đuối rồi!”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, bỗng nhiên vỗ xuống bàn: “Ngươi làm miệng mình sạch sẽ chút cho ta!”

Trương bà tử bị dọa đến run run một chút, ngạnh cổ liền quá: “Ngươi rống cái gì mà rống, ta là nãi nãi ngươi…”

Tống Tân Đồng xì một tiếng: “Không cần bạc phải không?”

Trương bà tử vừa mới mở miệng lại câm mồm, gương mặt 囧 nói: “Muốn.”

“Muốn thì thành thật một chút cho ta, nếu như ta biết ngươi có nửa điểm giấu giếm, bạc này ngươi đừng mong lấy, ta còn muốn đem ngươi ném vào núi cho sói ăn!” Tống Tân Đồng uy hiếp Trương bà tử: “Đại Nha khí lực lớn ngươi cũng biết, chính ngươi nghĩ cho ta lại nói!”

“Ngươi dám!” Trương bà tử bất mãn trừng nàng.

“Sao ta không dám?” Tống Tân Đồng cười cười: “Hôm nay ngươi là trốn người trong thôn qua đây đi? Không có ai thấy ngươi, chỉ nghĩ là ngươi vào đốn củi rơi xuống vách núi.”

Trương bà tử rất sợ chết, hơn nữa bên cạnh còn có Đại Nha lưng hùm vai gấu, hung thần ác sát trấn thủ, bà ta cảm giác sau khi mình nói ra câu kia, Tống Tân Đồng thực sự sẽ không lại băn khoăn huyết thống thân tình, cho nên, bà ta rất nhanh liền thành thật.

Nhìn Trương bà tử thành thật một ít, Tống Tân Đồng cảm thấy thật mệt tâm, đấu cùng một người đàn bà chanh chua, thực sự thật mệt tâm! Nàng thực sự không am hiểu cãi nhau, có điều may mắn uy hiếp hữu dụng, nàng rốt cuộc biết được vì sao nhiều người đều thích uy hiếp người như thế rồi, bởi vì nhìn người yếu hơn mình bị dọa, đáy lòng còn rất thoải mái.

Trong khung của Tống Tân Đồng còn là công dân tốt tuân thủ kỷ pháp, trừ đe dọa Trương bà tử bọn họ ra thì chưa từng dùng thủ đoạn ti tiện qua, hung tàn, ngay cả Lục Vân Khai thư sinh này cũng ngại thủ đoạn nàng quá nhu hòa.

Kỳ thực suy nghĩ một chút, đích thực là quá nhu hòa.

Nàng cũng không nghĩ bức tử người, nàng chỉ là muốn cái chân tướng thôi.

Trương bà tử xác thực bị hoảng sợ, cũng không dám nói khó nghe nữa: “Lúc ta sinh hạ lão tam đang là mùa đông khắc nghiệt, lúc đó trong nhà nghèo, tiểu oa nhi mới sinh không dễ nuôi, sau đó khoảng chừng qua mười ngày, lão tam liền bởi vì thể yếu mà bệnh chết.”

“Nhưng ta không biết, lúc đó, gia gia Trường Viễn vừa vặn ôm một oa nhi về, liền thay thế, ngoại trừ hắn và nương hắn (ý chỉ mẹ của cha Tân Đồng), không có ai khác biết.”

“Thẳng đến khi Đại Sơn mười tuổi, lúc gia gia Trường sắp chết mới nói với ta.”

Trương bà tử vừa nghĩ tới mình nuôi chính là nhi tử của nam nhân với con đĩ, đáy lòng liền bốc hỏa a, hận không thể bóp chết Tống Đại Sơn, nhưng lúc đó Tống Đại Sơn đã cao lớn như vậy, bà bóp không chết, cũng chỉ có thể tìm cái đạo sĩ vân du tứ phương về, sau đó lập một loạt nói dối, đem Tống Đại Sơn đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Mi tâm Tống Tân Đồng nhíu chặt: “Vậy ngươi biết là ông được ôm về từ đâu không?”

“Hắn nói Đại Sơn là con của người làm công nhưng ta không tin, hắn nhất định là tìm nhân tình…” Trương bà tử nói xong ủy khuất khóc lên: “Ta dựa vào cái gì phải giúp nhân tình hắn nuôi con a? Ta hận không thể bóp chết hắn…”

Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm Trương bà tử miệng lúc đóng lúc mở, trong đầu lộn xộn, cha là được ôm về, cha nhìn có thể đẹp mắt hơn Tống Đại Giang nhiều, khẳng định không phải con của người kia (cha nuôi của cha Tân Đồng) và nhân tình của ông, hơn nửa thật sự là con của người làm công.

“Đủ rồi!” Tống Tân Đồng quát một tiếng: “Trước kia ông ấy làm công ở đâu? Có thể có nói tên họ là gì không?”

Trương bà tử biến sắc, không hé răng.

“Ngươi còn lén gạt đi cái gì?” Tống Tân Đồng lớn tiếng hỏi: “Ngươi tốt nhất suy nghĩ cho tôn tử bảo bối của ngươi một chút, nếu như bị người đánh chế ở đại lao thì sẽ không tốt.”

Trương bà tử bất mãn quát: “Ngươi rủa cháu ngoan của ta!”

Tống Tân Đồng xì một tiếng, đáy mắt đong đầy hỏa khí, dường như chớp mắt liền muốn bạo phát vậy: “Còn cháu ngoan? Ta cảm thấy ngươi cũng không thế nào thương yêu hắn, nếu thật là thương yêu hắn thì cũng sẽ không vẫn nói dối ở chỗ ta, vẫn không nói thật!”

“Quên đi, ngươi không muốn bạc này thì thôi.” Tống Tân Đồng hô về phía Đại Nha: “Tiễn khách!”

“Không không không, ta nói, ta nói.” Trương bà tử đặt mông ngồi xuống mặt đất, ngồi xếp bằng ôm lấy cái cột nhà bên cạnh: “Ta không có giấu giếm, ta chỉ biết trước kia là đi theo một người gọi Thái lão đầu làm công ở Lâm huyện, còn cái khác ta cũng không biết.”

“Lúc gia gia Trường Viễn qua đời trả lại cho ta hai cái vòng tay vàng nhỏ, nói là hồi Đại Sơn còn bé mang theo trên người, để ta bảo quản cho tốt, nhưng ta cầm đi bán, mua hai mẫu đất.” Trương bà tử bô bô nói toàn bộ: “Ta chỉ biết cái này, cái khác thực sự không biết.”

“Hiện tại có thể đem bạc cho ta đi?” Mắt tam giác của Trương bà tử nhìn chằm chằm ngân phiếu trên bàn không buông: “Ngươi nói chuyện cần phải tính toán.”

Vương thị đứng một bên thập phần lo lắng nói: “Cô nương, nếu bà ta nói dối, vậy bạc của chúng ta không phải ngâm nước nóng sao?”

Tống Tân Đồng gật đầu: “Cũng đúng.”

Vương thị nói: “Trái phải Lâm huyện cũng chẳng qua cách hai, ba huyện, để Đại Nha ra roi thúc ngựa qua đó cũng chẳng qua nửa ngày công phu.”

“Nửa ngày, lâu như vậy, cháu ngoan của ta nhưng không chờ được, bọn họ yêu cầu giờ dậu chiều ngày 25 phải đưa bạc, không được không được, bây giờ ngươi phải đưa cho ta.” Trương bà tử lập tức không làm, rất nhanh đứng lên, phịch một cái liền muốn nhào tới ngân phiếu.

Nhưng còn chưa tới gần thì liền bị Đại Nha đẩy ra.

Trương bà tử mở miệng liền kêu: “Ôi uy, ngã chết ta rồi…”

“Chặn mồm bà ta lại, ầm ĩ chết.” Tống Tân Đòng vừa mới dặn dò xong, Đại Nha tiện tay liền đem khăn lau bàn nhét vào mồm Trương bà tử: “Cô nương, nếu không nô tỳ đi đi? Bây giờ ta đi, chậm nhất ngày mai là trở về.”