Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 179: Quen biết đã lâu




Lúc Lục Vân Khai về nhà đã giờ then xế chiều, Tống Tân Đồng đang nằm trên giường ngủ, sau khi mang thai vẫn rất buồn ngủ, mỗi không ngủ hơn nửa canh giờ thì cảm thấy không có sức lực.

“Ân, chàng về?”

Lục Vân Khai thấy Tống Tân Đồng ngủ đến có chút mơ hồ, hai má ửng hồng, cúi đầu muốn hôn một chút nhưng bị Tống Tân Đồng ghét bỏ đẩy Lục Vân Khai kề sát vào: “Một thân mùi rượu, khó ngửi!”

“Ta đi tắm.” Lục Vân Khai nói xong cũng đi vào tịnh phòng bên cạnh, lúc đi ra lại Tống Tân Đồng đã đứng dậy.

Tống Tân Đồng ngửi ngửi, xác nhận không có mùi rượu rồi lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

“Ta không uống rượu, là không cẩn thận nhiễm vào.” Lục Vân Khai dắt tay Tống Tân Đồng, “Hôm nay tri phủ đại nhân khen không dứt miệng với món ăn của tửu lầu, trước khi đi còn mua không ít móng heo cùng vịt giá, cổ vịt đi, nói lấy về cho phu nhân trong nhà nếm thử.”

Vừa nghe đến kiếm tiền, Tống Tân Đồng lập tức tinh thần tỉnh tào: “Vậy hôm nay chuẩn bị có đủ không?”

“Chưởng quỹ mời tới rất biết giải quyết, lại cho người làm một nhóm, xác nhận đủ rồi.”

“Vậy hoàn hảo, có điều cũng không thể làm hơn, chính là phải để cho bọn họ mua không được lòng mới ngứa.” Tống Tân Đồng đứng dậy hoạt động mấy bước: “Buổi trưa không thể mừng sinh nhật cho chàng, liền sửa đến tối, có muốn mời Giang công tử bọn họ qua đây không?”

“Hắn đang ở chính sảnh đâu, muốn cùng ngươi nói chuyện làm ăn.” Lục Vân Khai nói cũng có chút phiền chán: “Chắc là muốn nói với nàng sinh ý đào hoa nhưỡng, nàng đừng cho hắn hời, hắn thật sự là quá đáng ghét.”

“Hắn đang chính sảnh lý đâu, muốn cùng ngươi nói chuyện làm ăn.” Lục Vân Khai nói cũng có chút phiền chán, “Nghĩ đến là muốn và ngươi nói hoa đào nhưỡng sinh ý, ngươi đừng cho hắn tiện nghi, thật sự là thái ghét hắn.”

Tống Tân Đồng nghe khẩu khí của Lục Vân Khai hơi có chút oán giận, phì một tiếng cười rộ lên: “Tất nhiên sẽ không cho hắn hời, chúng ta làm cái bình phải mấy trăm văn một cái đâu.”

“Đúng rồi, rượu thanh mai cũng không sai biệt lắm, cũng không biết Giang công tử có muốn hay không.” Tống Tân Đồng biết đồ nhà mình tốt, nhưng Giang Minh Chiêu hoặc ít hoặc nhiều bởi nhìn vào quan hệ của hắn với tướng công nhà mình mà không ép giá quá mức, thế nên cũng không biết lần này Giang Minh Chiêu còn có thẻ sảng khoái vậy hay không, dù sao cái này giá vốn sẽ không thấp.

“Đi hỏi chút liền biết.” Lục Vân Khai nói.

“Đúng, vậy ta đi phía trước.” Tống Tân Đồng bỏ Lục Vân Khai qua một bên, bước nhanh đi chính sảnh phía trước, đột nhiên phát hiện vậy mà không chỉ có một mình Giang Minh Chiêu, không nghĩ đến còn có Hứa Minh An, hai người này sao lại đến cùng nhau?

Chẳng qua trên mặt không có mấy thay đổi, Tống Tân Đồng chắp tay với hai người: “Giang công tử, Hứa công tử, để các ngươi đợi lâu.”

Hứa Minh An liếc mắt quan sát trên dưới Tống Tân Đồng một cái: “Nửa năm không gặp, không nghĩ đến Tống cô nương vậy mà gả làm vợ người.”

Tống Tân Đồng vừa nghĩ đến ý niệm của Hứa Minh An để cho nàng đi làm thiếp cho hắn lúc trước, mặc dù bị nàng gạt đi, nhưng đáy lòng thật sự vẫn vô cùng chán ghét người này, nàng chính là người lòng dạ hẹp hòi vậy đấy: “Tống chưởng quỹ trái lại đưa quà mừng qua đây.”

“Phải không, ta nhưng thật ra không biết, sao không báo cho bản công tử đâu?”

“Chỉ mời thân hữu qua đây.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói xong, sau đó nhìn về phía Giang Minh Chiêu đang cười xem hát bên cạnh: “Giang công tử, trà này uống được không, so với lúc trước thế nào?”

“Tốt hơn không ít, phương thức sao chế hình như thay đổi.” Giang Minh Chiêu chỉnh chỉnh thần sắc, lập tức nghĩ tới cơ hội làm ăn ở giữa: “Đệ muội, có còn nhiều trà khổ kiều không, nếu là có ta cùng nhau thu.”

“Không có, chừng tháng tư chính là mùa khổ kiều, lúc đó liền thu toàn bộ.” Tống Tân Đồng nói.

Giang Minh Chiêu: “Vậy lại trồng một quý.”

“Giang công tử ngươi quanh năm cũng thu mua các loại hàng hóa mà còn không tiến hành vào cùng một mùa, kiều mạch phải gieo giống vào mùa thu, thánh tư năm sau mới có thể thu, nếu như Giang công tử còn muốn, sang năm ta lại để cho bọn họ trồng nhiều một chút?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Kiều mạch rất nhiều, hà tất thu ở đây đâu?” Hứa Minh An tùy ý nói cùng Giang Minh Chiêu.

Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm xuống, đồ con rùa họ Hứa này là cố ý đi?

“Hứa công tử cùng Giang công tử tên rất là tương tự, các ngươi thế nhưng quen biết đã lâu?”

“Cũng không.” Giang Minh Chiêu lắc lắc cây quạt: “Hồi bé chúng ta còn thiếu chút nữa định thân từ trong bụng đâu, may mắn hắn là nam, nếu không kiếp này của ta sẽ bị hủy.”

Hứa Minh An: “Làm như ai cam tâm tình nguyện, xời.”

“…” Tống Tân Đồng uống một ngụm trà táo tàu, áp an ủi.

Lục Vân Khai phiền chán liếc mắt nhìn Giang Minh Chiêu và Hứa Minh An một cái: “Các ngươi nếu không có chuyện gì, ta liền không tiễn.”

“…” Giang Minh Chiêu đã quen với thái độ này của Lục Vân Khai vội nói: “Ơ kìa, đệ muội, ta đến đích thực là có sinh ý muốn nói cùng ngươi, chính là miến kia, ta còn cần tăng lượng hàng.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Giang Minh Chiêu một cái, “Hữu tâm vô lực.”

“Đệ muội ngươi lại mở rộng xưởng cũng được.”

Lúc trước đã mở rộng, bây giờ Tống Tân Đồng không muốn tiếp tục mở rộng xưởng nữa, bởi vì quá nhiều người không dễ quản lý: “Giang công tử, đắt ra quế, ế ra củi*.

Giang Minh Chiêu biết ý nàng đây là chối từ, hơn nữa miến này bị hắn định giá bán một trăm văn một cân, người mua còn đặc biệt nhiều, hơn nữa còn có không ít người muốn tìm hắn bán sỉ, hiện tại một vạn cân trên tay hắn sau khi phân đến các nơi thì đã không còn lại gì: “Đệ muội nếu ngươi thiếu người, ta có thể cung cấp cho ngươi một số người.”

Tống Tân Đồng câm nín: “…” Cung cấp người đến trộm kỹ thuật của ta sao?

Lục Vân Khai nói bên tai Tống Tân Đồng hai câu, Tống Tân Đồng cười cười, sau đó nói cùng Giang Minh Chiêu: “Tướng công đã lên tiếng, vậy ta bên này cũng tận lực cung cấp miến nhiều hơn cho Giang công tử.”

“Đa tạ đệ muội.” Giang Minh Chiêu hướng phía Lục Vân Khai cảm kích cười.

Lục Vân Khai không nhận cái cảm kích này của hắn ta, hắn chỉ là đau lòng nương tử nhà mình, sợ nàng ngồi lâu quá mệt mỏi.

“Còn có một chuyện là đào hoa nhưỡng lần trước, lần ta ta cùng muốn, ta ngay cả tiền đặt cọc đã chuẩn bị xong.” Giang Minh Chiêu nói rồi lấy ra một xấp ngân phiếu.

Hứa Minh An tới cũng là vì rượu kia, hắn làm sinh ý tửu lầu, miến này mua trên dưới một trăm cân còn được, mà rượu này xác thực cần rất nhiều lượng, bàn khách nào ăn cơm không muốn rượu đâu?

“Lục phu nhân, hôm nay ta nếm đào hoa nhưỡng kia xong cảm thấy rất tốt, Lục phu nhân có thể cung cấp cho ta một ít hay không? Giá dễ thương lượng.”

Tống Tân Đồng nhìn hai người: “Ta là người sợ phiền phức, cho nên rượu này chỉ cung cấp một người, yêu cầu duy nhất chính là bao trọn hết rượu của ta.”

Hứa Minh An do dự một chút: “Lục phu nhân có bao nhiêu rượu?”

“Rất nhiều, trừ đào hoa nhưỡng còn có rượu thanh mai, chờ đến cuối thu còn có rượu trái cây, có điều mấy cái này đều thích hợp cho nữ tử uống hơn, tửu lầu Hứa công tử xác định áp dụng?” Tống Tân Đồng không muốn làm ăn cùng hắn, nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt.

Hứa Minh An vừa nghe, quả hiên nhíu nhíu mày, tửu lâu khách tới nhiều là nam tử, nữ tử ra cửa tới dùng cơm cũng ít uống rượu, mua một chút trở lại ban đêm uống là nhiều.

“Ha ha ha, ta liền nói ngươi một người làm sinh ý thức ăn cướp với ta làm gì đâu? Tội gì chứ?” Giang Minh Chiêu vỗ vỗ vai Hứa Minh An: “Đệ muội, rượu nay đều bán cho ta đi, ta đều bao trọn.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, phân phó Đại Nha đứng một bên một tiến, Đại Nha liền đi nhà kho, rất nhanh lại bưng một bình sứ tinh mỹ cùng một vò rượu nhỏ về.

Tống Tân Đồng chỉ vào bình sứ trơn bóng sáng sủa: “Loại bình sứ này bán sỉ cho Giang công tử là một lượng một lọ, mà loại đàn nhỏ này thì lại là hai lượng một vò, bên trong có thể đổ đầy rượu mười bình sứ.”

“Giang công tử thích loại nào?” Tống Tân Đồng chỉ vào cái bình rượu nói: “Nếu như Giang công tử chọn loại đàn rượu này thì cần phải tự mình làm loại bình nhỏ này, bên trên còn phải có ký hiệu Đồng ký, nếu không thể đáp ứng một điều này, xin thứ cho ta không thể đem rượu này bán cho ngươi.”

Giang Minh Chiêu nhíu nhíu mày, hai loại này rõ ràng là cái bình lời hơn, nhưng làm làm loại bình nhỏ lại cần tiêu phí công phu lớn.

“Loại bình nhỏ này ta đặt nung một nghìn cái, mỗi một cái giá vốn chừng 700 văn.” Tống Tân Đồng cũng không sợ nói giá thật với Giang Minh Chiêu, nàng không có bản lĩnh xây một lò sứ, cho nên chỉ có thể đặt mua, cái này vẫn là làm ăn mua lượng lớn lâu dài mới được cái giá thực tế như vậy.

Trong nhà Giang Minh Chiêu cũng có làm sinh ý đồ sứ, cũng biết loại đồ sứ tinh xảo xinh xắn còn phấn bạch nhưng vậy tiền vốn đích thực là cao, so sánh một phen sau đó lựa chọn bình sứ, cũng ký kết hiệp ước 5 năm. Lập văn thư xong, Tống Tân Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực nàng cho lão bản lò sứ một bí phương thay đổi, cho nên tiền vốn chỉ cần 300 văn một cái.