Đồng Ngân Vy hôm nay không có phân đoạn, nhưng vẫn đến phim trường để học hỏi thêm kinh nghiệm. Lam Anh vào vai một cô bé mười bảy tuổi, có năng khiếu hội họa, ban đầu là một tiểu thư giàu có, sau đó công ty cha cô lộ ra việc làm ăn phi pháp, gia sản bị tịch thu, cha cô mất vì tai nạn giao thông. Trong tang lễ cô gặp nam chính, anh hơn cô mười hai tuổi, anh nói từng chịu ơn ba cô nên giúp đỡ cô, dần dần nảy sinh tình cảm, khoảng cách tuổi tác và địa vị xã hội khiến tình cảm hai người gặp nhiều sóng gió, cô chọn cách rời xa anh, quyết tâm xây dựng tên tuổi để có thể sánh vai cùng anh. ..
Mà phân cảnh hôm nay là cảnh đám tang cha của nữ chính.
Tháng ba, thời tiết nơi đây thương có gió lạnh miệt mài thổi. Bối cảnh lại là mưa lất phất. Lam Anh thay bộ đầm nhung đen, mang giày búp bê đế bệt, mái tóc đã nhuộm sang đen bóng, kéo thẳng, lại chỉnh tóc mai lưa thưa trước trán. Cô bước vào vị trí, diễn cảnh cúi đầu với từng người phúng viếng.
“Cắt” Đạo diễn Trương Nham hét lên một tiếng. Vẻ mặt khó chịu, đưa tay vò cái đầu trọc bóng loáng, nếu không phải vì nể mặt Lương Cảnh Hàn, ông không bao giờ chọn cái bình bông di động này vào vai nữ chính.
Lê Yên đi đến khoát lên người Lam Anh một cái áo bông, Lam Anh nói một tiếng cảm ơn, sau đó đã thấy Trương Nham bước đến, ông tức giận nói như hét:
“Cô đang diễn một cái vai kiên cường, có hiểu không? Tôi cần là một vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên chứ không phải vẻ mặt như sắp chết này!” Dứt lời, không chờ Lam Anh trả lời, ông quay bước trở về ghế, nói lớn: “Làm lại.”
Lam Anh đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, cởi áo khoác đưa cho Lê Yên, xoay người về vị trí diễn.
Sau khi đạo diễn Trương đứng lên, kêu ‘Cắt' rồi gào thêm hai lần nữa. Bộ đầm màu nhung đen trên người Lam Anh ẩm ướt, mái tóc được đội ngũ hóa trang sấy khô hai lần, rốt cuộc cũng nghe được một chữ ‘Tốt' từ Trương Nham. Nếu không phải Lam Anh bị lạnh mà hai hàm đánh vào nhau cầm cập, chân đứng lâu cũng vì lạnh mà tê cứng, cô thật muốn nhào đến hung hăng cào vào cái đầu bóng loáng cuả ông ta. Cô thấy so với Trương Nham thì chị sếp ở tòa soạn thường bắt cô sửa đi sửa lại bản thảo, vẫn dễ thương, tốt tánh hơn một chút. Chí ít chị ta không mắng trực tiếp vào mặt cô, chỉ gửi mail ghi vài dòng khiển trách.
Lam Anh vẫn mặc cái đầm nhung đen ẩm ướt, khoát thêm áo bông, tay cầm bình nước ấm. Sau khi bớt lạnh, hai hàm không đánh vào nhau nữa, nói nhẹ giọng hỏi Lê Yên:
“Lương Cảnh Hàn hôm nay có đến công ty không?”
Lê Yên ngẩng ra, sau đó nói Lam Anh chờ một lát, cầm di động nhấn số gọi. Lê Yên còn chưa kết nối được điện thoại thì đã nghe gọi ra quay cảnh tiếp.
Lam Anh buông bình nước ấm, cởi áo khoác, đứng lên, cô hơi choáng váng nên có chút lảo đảo, Lê Yên xoay người nói điện thoại nên không phát hiện. Lam Anh đứng yên tại chỗ, chờ cho qua cơn choáng, mắt nhìn rõ phía trước, sau đó từ từ bước ra ngoài.
Cảnh tiếp theo diễn cùng Dương Kỳ Phong. Lam Anh vẫn đứng cùng vị trí khi nãy, giữ vẻ mặt giống cảnh quay trước. Dương Kỳ Phong nhận vai cũng ngang tuổi thật ngoài đời, anh mặc bộ tây trang màu đen, khoát áo bành tô, tay cầm dù đen, đứng nhìn cô. Nhận được hiệu lệnh lại tiếp tục chậm rãi bước đến chỗ cô, đưa tay nắm lấy bàn tay cô, vẻ mặt toát lên vẻ ngạc nhiên khi thấy bàn tay cô lạnh băng, không chút sinh khí. Trong kịch bản là vậy mà vẻ ngạc nhiên trên mặt Dương Kỳ Phong cũng không phải diễn, tay Lam Anh còn lạnh hơn cả kịch bản.
Một lát sau, nói:
“Xin hãy nén bi thương.”
Lam Anh ngẩng đầu, ‘hắt xì' một tiếng. Xoa xoa chóp mũi.
Đạo diễn Trương Nham hét lên giận dữ.
Dương Kỳ Phong đen mặt, buông tay cô ra.
Lam Anh bĩu môi, hung dữ cái gì chứ, làm như cô muốn ‘hắt xì' lắm vậy.
Làm lại một lần nữa, may mắn lần này thành công tốt đẹp.
Lam Anh thay một bộ đồ sạch, ra ghế nghỉ ngồi xuống, mắt nhìn Dương Kỳ Phong diễn, miệng hỏi Lê Yên về Lương Cảnh Hàn.
“Dạ sáng nay tổng giám đốc vẫn đi làm bình thường ạ.”
Lam Anh hơi gật đầu, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Đồng Ngân Vy đi đến, thấy Lam Anh đang nhắm mắt, cũng không dám gọi, nhấc ghế ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với Lê Yên, chốc lát lại đưa mắt nhìn Dương Kỳ Phong, ánh mắt có chút si mê.
Lát sau, cả đoàn nghỉ tại chỗ, dùng cơm hộp. Lam Anh không có khẩu vị, miệng lưỡi đắng nghét. Dứt khoát nhắm mắt ngủ một chút.
Đoàn phim tiếp tục di chuyển đến một căn biệt thự lớn. Lam Anh thay quần jeans đen, áo thun ngắn tay màu trắng trơn, khoát áo bông tím, tóc dài được túm cao lên. Hai gò má được đánh phấn cho hơi hồng lên, đôi môi thoa son trắng nhợt nhạt.
Lam Anh vào vị trí, bắt đầu diễn. Dương Kỳ Phong đứng tại chỗ, Lam Anh xoay người lấy một cái ghế nhựa, rồi vòng đến chân cầu thang, mở thùng giấy lấy ra một chai nước khoáng, sau đó đi đến trước mặt Dương Kỳ Phong, chìa tay đưa cho anh. Giọng nhàn nhạt nói:
“Xin lỗi, trong nhà không có nước ấm.”
“...”
Cảnh quay hoàn toàn suôn sẻ, vẻ mặt lạnh băng, giọng nói nhàn nhạt của Lam Anh lúc này, khiến Trương Nham kích động vô cùng, sau mỗi cảnh quay đều liên tục nói:
“Diệp Lam Anh, rất tốt!”
Trời ngã về tây, đến cảnh quay cuối của ngày hôm nay.
Dương Kỳ Phong lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Lam Anh.
Cô cúi đầu, chợt thấy có chút choáng váng, thân hình khẽ run rẫy cố gắng đứng vững. Đạo diễn vỗ tay lên đùi một cái, chép miệng cảm thán: “Diễn tốt quá!” Sau đó ông há mồm, trợn mắt nhìn Lam Anh té xỉu, đang được Dương Kỳ Phong ôm lấy.
Lam Anh thấy mình đang đứng ở phòng bệnh lần trước, có người đang ngồi kế giường bệnh, nhìn cô, hai mắt sâu thẳm. Không phải hôn phu của cô thì là ai? Lam Anh đi đến gần anh. Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy bàn tay người trên giường, áp vào mặt mình. Giọng nói trầm thấp, thỏ thẻ: “Sao em ngốc như vậy chứ?”
Lam Anh di chuyển đến giường bệnh, tiến đến cơ thể mình, vẫn như cũ, không nhập vào được, cô lùi ra xa, lấy đà chạy đến, cô gấp đến độ liên tục không ngừng nghỉ, nhưng lặp lại mấy lần vẫn không ăn thua. Nghĩ đến hôn phu hình như vẫn còn tình cảm với mình, chắc lúc đó là nhất thời giận dỗi. Cô gật đầu, quyết tâm làm lại lần nữa. Cô tiếp tục lùi lại, lấy đà, chuẩn bị nhào đến, thì cửa phòng bệnh mở ra, cô gái bước vào gương mặt có chút quen, nhưng nhất thời Lam Anh không nhớ ra được.
“Sao em lại đến đây?” Hôn phu của cô nhíu mày hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cô gái vô cùng dịu dàng.
Cô gái bĩu môi, đj đến ôm lấy cổ anh, hờn giận nói:
“Anh còn hỏi, điện thoại không nghe, em đến tìm anh ăn trưa, thư ký của anh nói sáng nay anh không đến công ty, hóa ra cả buổi sáng anh đến đây ngồi ngây ngốc hả? Anh đừng nói anh có tình cảm với cô ta nha.”
“Em đừng làm ồn. Ăn trưa đúng không? Muốn ăn gì, anh đưa em đi.” Anh đưa tay ôm eo cô gái rồi nhẹ giọng nói.
“Không ăn nữa, anh hết thương em rồi.” Cô gái lắc lắc người vờ như muốn thoát khỏi tay anh.
Anh than nhẹ: “Nếu không phải vì thương em anh đã không nói từ hôn với cô ấy.”
“Anh luyến tiếc hả?” Cô gái nâng mặt nói. Sau đó cúi mặt, nghẹn ngào: “Em vất vả thai nghén, anh lại còn bắt nạt em.”
“Thôi được rồi, đừng như vậy, chúng ta đi ăn trưa nhé, cũng làm mẹ rồi, cứ mè nheo mãi.”
“Tại anh chứ tại ai.”
“Ừ, tại anh, được chưa?” Dứt lời ôm eo cô gái rời đi.
Lam Anh nhìn một màn này, run rẫy, cô thấy chân mềm nhũn, đứng không vững nữa, rốt cuộc cô nhớ ra rồi, cô gái này là bạn gái cũ của hôn phu cô. Vì sao lại như vậy? Vẫn yêu thương nhau sao lại chọc đến cô làm gì chứ? Ánh mắt Lam Anh bùng lửa giận, cô chạy đến cơ thể mình, muốn nhập vào, cô thề nếu như cô tỉnh lại, điều đầu tiên là cho tên khốn kiếp đã đùa bỡn cô một bạt tai. Từ hôn cũng thôi đi, lại còn đổ lỗi cho cô, con mẹ nó, tức chết cô rồi. Sau oán giận, vẫn không nhập vào cơ thể mình được, cô bất lực ngồi xuống, chôn đầu vào gối khóc nức nở. Nghe có nguời gọi, cô càng lắc đầu mạnh hơn, cô không phải Diệp Lam Anh, không phải,...
“Diệp Lam Anh.”
“....”
“Lam Anh.”
Lương Cảnh Hàn nhìn Lam Anh run rẫy, hai mắt nhắm nghiền rớt ra từng từng chuỗi nước mắt, chân mày xiết chặt, đầu lắc lư. Biểu hiện này cho thấy cô đang gặp ác mộng, nhưng so với những lần trước thì hình như đáng sợ hơn, anh gọi bao nhiêu lần cô cũng không mở mắt, nước mắt rơi ngày càng nhiều, trán cô nóng hầm hập. Cuối cùng đành nhấn chuông gọi bác sĩ.
Giữa đêm, Lam Anh mở mắt, nhìn xung quanh, ừ hơi tối, không thấy rõ, ngửi ra mùi bệnh viện, cô kích động, có phải cô đã quay lại rồi không. Cô vừa bật dậy, đèn phòng đã sáng lên, nhìn thấy Lương Cảnh Hàn thì thất vọng cụp mắt xuống.
Lương Cảnh Hàn nhíu mày, híp mắt, thu hết vẻ thất vọng của cô vào mắt. Là nhìn thấy anh nên thất vọng sao? Cô là hy vọng nhìn thấy ai đây? Anh bước đến, lạnh giọng hỏi:
“Thấy sao?”
Lam Anh sau khi bình tĩnh lại, nghe giọng nói lạnh băng, thì nghĩ là anh còn giận chuyện bị cô hành hung chim nhỏ. Vì thế nâng mắt nhìn anh nói:
“Xin lỗi anh, lần trước là tôi hơi quá đáng. Chim nhỏ của anh không bị làm sao chứ?”
Chim nhỏ? Lương Cảnh Hàn nghe xong mặt sung huyết, khóe môi co quắp, khóe mắt giật dữ dội, hai chân suýt nữa đứng không vững. Anh nhắm, hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng. Anh sợ nếu tiếp tục ở đây, anh sẽ giết người mất.
Lam Anh nhìn theo Lương Cảnh Hàn, cũng hơi tức giận, là anh ta chọc cô trước, cô đã chịu cúi đầu xin lỗi mà anh ta còn làm giá. Thôi thì mặc kệ anh ta vậy, cô bĩu môi, khinh thường, nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu. Suy nghĩ hỗn loạn, khi nãy là mộng hay thực, có phải do cô suy nghĩ nhiều nên mới mơ thấy hay không? Nhưng sao lại có cảm giác chân thật như vậy? Đau lòng như vậy?
Trưa hôm sau, Dương Ngọc Vân chạy đến bệnh viện, tay cầm mấy tờ báo, vẻ mặt không vui.
“Chị, là thật hả?”
Lam Anh nhìn tin tức trên mấy tờ báo, khóe môi nhịn không được cong lên, trước đây cô cũng làm trong ngành, chỉ là không thuộc mảng về xã hội hay nghệ thuật thôi. Không ngờ báo chí ở thế giới này, cũng có trí tưởng tượng phong phú và óc suy luận logic. Cô té xỉu ở phim trường, liền đăng tin ‘Thiên hậu mang thai'.
Dương Ngọc Vân nhìn biểu hiện của Lam Anh, đột nhiên nổi giận:
“Chị là đồ lừa gạt, em ghét chị.” Dứt lời bỏ đi.
Lam Anh kinh ngạc, sững sờ, bước xuống giường, chạy theo sau, vừa chạy vừa suy nghĩ, chả lẽ vì tin tức cô có thai mà nó nổi giận, giận vì cái gì? Vì cô không báo cho nó? Hình như lý do này không thuyết phục lắm. Dương Ngọc Vân là một nhân vật ngoài ý muốn, hoàn toàn không có trong truyện cô viết, cô nghĩ, có lẽ Dương Ngọc Vân không liên quan đến nữ chính nên không được nhắc đến.
Lam Anh níu tay Dương Ngọc Vân lại, cô ta giãy giụa, nhưng Lam Anh cao hơn, với lại là người theo học võ, mặc dù có chút khó khăn vì đang ốm bệnh, cuối cùng vẫn tóm được cô ra, lôi về phòng bệnh.
“Em bị làm sao vậy?” Lam Anh nhíu mày.
“Chị đã hứa sẽ ở bên cạnh em, vậy mà lại lấy anh họ, em vẫn chấp nhận, đứng một bên, lặng lẽ ủng hộ chị, em định quên lời hứa năm đó của chị, không xuất hiện trước mặt chị nữa, nhưng nghe chị bị ngã, em lại nhịn không được đến gặp chị, sao chị không tiếp tục lạnh nhạt với em, sao lại cười với em, sao lại tốt với em để cho em tiếp tục hy vọng...Chị ác lắm, ác lắm...” Nói đến đây lại khóc nức nở.
Vẻ mặt Lam Anh hiện lên vẻ hoang mang.
Vẻ mặt Lương Cảnh Hàn và Hà Triết ngây dại.
Lam Anh hít sâu một hơi, bước đến, kéo Dương Ngọc Vân xuống ghế sô pha, cô cũng ngồi xuống bên cạnh. Giơ tay lau nước mắt trên mặt Dương Ngọc Vân. Dịu giọng:
“Ngoan, không khóc.” Dừng một chút lại nói tiếp:
“Chị thật lòng xem em là em gái. Sao chị lại có thể lạnh nhạt với em. Trước đây chị hứa ở bên cạnh em, là bên cạnh em như một người chị, em không muốn nhận người chị này sao?”
Dương Ngọc Vân cắn môi, nước mắt thi nhau rơi rớt.
“Chị quên năm đó em đã nói gì sao?”
Lam Anh ngẩn ra, không phải quên mà là không biết.
Dương Ngọc Vân quật cường đưa tay lau nước mắt. Nhìn chằm chằm vào Lam Anh:
“Để em nhắc lại cho chị nhớ. Em từng nói, nếu chị không thể yêu em thì tốt nhất đừng tốt với em, còn nếu chị tiếp tục tốt với em, em tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.” Hơi nghèn nghẹn sau đó lại nói tiếp: “Chị không quan tâm, lạnh nhạt với em suốt một năm, chị nói từ giờ xem như chưa từng quen biết, xem như người xa lạ, giờ lại trở về như trước, em còn nghĩ là chị đã tỉnh ngộ, đã hiểu trên đời này, người yêu chị nhất chỉ có mỗi em thôi.”
Lam Anh vận dụng đầu óc, chữa cháy cho sự không biết chuyện của mình:
“Chị còn tưởng, qua một năm, em trưởng thành, sẽ suy nghĩ chính chắn hơn, đúng đắn hơn.”
“Thôi đủ rồi, chị nghe cho rõ đây, em sẽ không buông tay nữa đâu, em sẽ cho chị biết Lương Cảnh Hàn không hề có tình cảm với chị.” Dứt lời đứng lên, đi ra khỏi phòng, Hà Triết và Lương Cảnh Hàn, co chân chạy thật nhanh trốn vào góc khuất. Chạy quá nhanh, Lương Cảnh Hàn bị động vết thương ở chim nhỏ, đau đến nhe răng, toát mồ hôi lạnh.
Lam Anh nhìn Dương Ngọc Vân chạy đi, nâng tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương, bản tính thích nhìn người đẹp lại hay thương hoa tiếc ngọc, loại trường hợp bạn đồng giới bày tỏ tình cảm này không phải cô chưa từng gặp qua. Chỉ là đau đầu vì cô nhận ra cuộc sống này càng ngày càng mệt mỏi. Đột nhiên, Lam Anh cảm thấy sự tồn tại của cô sao lại mờ ảo quá. Sống lưng bất giác lạnh toát, đúng, rất mờ ảo. Cô không biết ở thế giới thực có phải cô đang nằm thoi thóp như giấc mơ hay không. Cũng không biết, cô sẽ tồn tại ở thế giới truyện này thêm bao lâu, rồi khi rời khỏi đây, cô có thể trở về thế giới thực hay không. Lại hốt hoảng hoài nghi, thế giới nào là giấc mơ của thế giới nào đây, có phải hay không vẫn ngủ mê ở thế giới thực và đang mơ giấc mơ cô vào sống trong thế giới truyện? Bao nhiêu suy nghĩ cứ như sóng biển, nối tiếp nhau đánh vào não bộ.
Lam Anh cảm thấy đầu rất đau, đau đến mức chỉ muốn đập cho vỡ ra, cho tan nát, cô nghĩ như vậy sẽ không còn đau nữa. Vì vậy cô dứt khoát đứng lên, loạng choạng đi về phía tường, hung hăng nhào đầu đến.
Lúc Hà Triết và Lương Cảnh Hàn đi vào, nhìn thấy một màn này, lập tức cùng nhào tới kéo cô, vì đang bị ‘trọng thương' Lương Cảnh Hàn chậm một bước. Nghiến răng, trợn mắt nhìn Hà Triết ôm vợ mình vào ngực.
Lam Anh bị kéo vào lồng ngực rắn chắc, thoang thoảng mùi hương bạc hà mát lạnh, tinh thần có chút thanh tĩnh. Dùng giọng nói bình thản như thường ngày, để ý kỹ mới nhận ra có lẫn chút mệt mỏi:
“Cảm ơn, tôi ổn rồi.” Dứt lời lập tức rời khỏi Hà Triết, đi đến ghế sô pha, rót một ly nước, ngửa đầu uống cạn. Nhớ ra điều gì đó, nhướng mày, nhìn Hà Triết nói:
“Anh đến khám bệnh cho tôi hả?”
Hà Triết gật đầu. Lam Anh đứng lên, đi đến giường bệnh, nằm xuống. Hà Triết kiểm tra một loạt, lại hỏi:
“Em còn khó chịu ở đâu không?”
“Tôi có chút đau đầu thôi.” Ngừng một chút, nhìn sang chỗ Lương Cảnh Hàn vẫn đứng gần cửa, nói:
“Cảnh Hàn, em đói.”
Lúc này Lương Cảnh Hàn mới hơi cong môi, ánh mắt bớt nặng nề, mặt cũng bớt mây đen. Anh bước đến giường, dịu giọng hỏi:
“Em muốn ăn gì?”
Lam Anh suy nghĩ một chút, cũng không biết ăn gì, nhớ đến mình đang ốm nên nói: “Cháo đi, gọi giống hôm ở bệnh viện lần trước, à, gọi nhiều một chút.”
Lương Cảnh Hàn cười một tiếng, vươn tay gõ trán cô:
“Đồ tham ăn.” Sau đó lấy điện thoại gọi món.
Lam Anh ngẩng đầu nói với Hà Triết:
“Anh cũng ở lại ăn trưa nhé.”
Hà Triết cười cười, nói:
“Tôi có hẹn.” Lại đưa tay xem đồng hồ, nói: “Tôi đi trước, đầu giờ chiều sẽ có y tá mang thuốc đến cho em.”
Lam Anh gật đầu, cười với Hà Triết, nhìn Hà Triết xoay người rời đi. Trong lòng có chút suy nghĩ, cô rõ ràng viết trong truyện là Hà Triết rất chán ghét Lam Anh, nhưng nhìn anh ta là thật lòng quan tâm, không có vẻ gì là chán ghét.
Lương Cảnh Hàn thấy cô mãi nhìn theo Hà Triết, sắc mặt khó khăn lắm mới tốt lên một chút, lại trầm xuống. Nhớ đến một màn chậm chân khi nãy, rồi vẻ lo lắng, ánh mắt dịu dàng của Hà Triết khi nhìn cô. Lương Cảnh Hàn lúc này có cảm giác tự bê đá đập chân mình. Lúc trước anh biết mối quan hệ của hai người họ là lửa ngầm cuồn cuộn, vì thế khi ký hợp đồng chọn bác sĩ riêng cho Lam Anh, anh cố ý chọn Hà Triết. Lúc này anh chỉ hận không thể lập tức xé bỏ cái hợp đồng chết tiệt kia.