Lam Anh tâm tình vui vẻ, giơ tay vào thiết bị nhận dạng vân tay, sau đó hí hửng đi vào nhà. Cô thả thùng mỳ xuống, trên cổ tay còn mắc vào quai túi xách, đưa tay lần mò công tắc, mở đèn, xoay người, thấy có người trước mặt lập tức giống như bị dọa sợ, cô hét lên một tiếng, cũng không quan tâm là ai, liền cầm túi xách đập liên tục vào người trước mặt.
Lương Cảnh Hàn vốn đã tức giận, bây giờ lại bị đánh, giận càng thêm giận. Anh nghiến răng:
“Diệp, Lam, Anh”
Lam Anh dừng tay, thấy Lương Cảnh Hàn tức giận đến đỏ mặt, gân xanh trên trán giật liên hồi thì vô tội nói:
“Xin lỗi tôi không biết là anh, tôi có khiến anh bị thương ở đâu không?” Giọng nói tràn đầy hối hận và lo lắng, trong mắt lại tràn ngập ý cười.
Lương Cảnh Hàn nổi giận đùng đùng, xoay người vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, chỉ sợ chậm một chút sẽ kiềm chế không được mà bóp chết người phụ nữ trước mặt.
Lam Anh nhìn theo bóng lưng của anh liền cong môi cười, cô tốt xấu gì cũng là người học võ, sao không phát hiện có người sau lưng chứ. Cô cầm lấy thùng mỳ mang vào bếp, cất kỹ. Vào phòng lấy quần áo rồi sang phòng bên cạnh, định bụng rửa mặt, lau người rồi thay đồ. Vất vả cởi cúc áo sơ mi, cởi hết tất cả, duy nhất áo lót là không cởi được.
Cô không quen mặc áo lót đi ngủ, huống chi là áo lót đã mặc cả một ngày. Mà nếu có thể mặc cũng không biết đến khi nào Lê Yên mới qua cởi giúp được. Không chờ được cô ấy qua, cũng không thể gọi điện bảo cô ấy chạy sang đây chỉ để cởi áo lót giúp mình. Con bé Ngọc Vân lại đi du lịch một tuần. Lam Anh nhìn cánh tay bó bột, thở dài, phải làm sao đây?
Lương Cảnh Hàn thấy Lam Anh mãi vẫn chưa về phòng ngủ, anh cố gắng không quan tâm, tắt đèn, leo lên giường, nhắm mắt. Lại một lúc, dứt khoát sang phòng bên xem thử. Anh mở cửa phòng, thấy nhà vệ sinh đóng cửa, anh nhíu mày, suy nghĩ một chút, bước đến gõ cửa:
“Cô ngủ luôn trong đó rồi hả?”
Lam Anh nghe tiếng của Lương Cảnh Hàn, nhắm mắt, cắn môi, sau đó như đã hạ quyết tâm rất lớn. Cô nói:
“Anh giúp tôi cởi áo lót được không?”
Lương Cảnh Hàn sắc mặt đổi màu liên tục. Trầm giọng:
“Cô lại bày trò gì?”
Lam Anh có chút hối hận khi nhờ vả người này rồi. Cô thở dài nói:
“Xem như tôi chưa nói gì đi.”
Bên ngoài im lặng hồi lâu, Lam Anh còn tưởng anh đã đi rồi. Chợt nghe anh nói:
“Mở cửa. Tôi giúp cô.”
Lam Anh nuốt nước bọt, cố giữ giọng tự nhiên nói:
“Anh tắt đèn trong phòng đi.”
Lương Cảnh Hàn im lặng, tắt đèn trong phòng. Đèn phòng tắt đi, bóng dáng người con gái như ẩn như hiện in trên cửa phòng tắm bằng thủy tinh mờ. Khỏi phải nói, hình ảnh này kích thích thị giác như thế nào. Nhưng rất nhanh, đèn phòng tắm cũng tắt. Trong phòng tối đen như mực, chợt nghe tiếng mở cửa từ chỗ phòng tắm. Anh nghe cô gọi:
“Lương Cảnh Hàn.”
Lập tức, anh định hướng đi đến chỗ cô, giọng có chút khàn: “Tôi ở đây.”
Cô nghe tiếng người gần bên, chợt có chút căng thẳng, dù là tắt đèn nhưng tính ra cô là đang lõa thể trước đàn ông nha.
Lương Cảnh Hàn giơ tay chạm vào người cô, lại chạm trúng phần da thịt mềm mịn, xúc cảm truyền từ đầu ngón tay được não bộ phân tích là tê tê. Lại nghe cô nói:
“Đừng cử động.”
Lam Anh đỏ mặt tía tai, rủa thầm, thằng nhãi này rõ ràng là cố ý, tháo áo lót phải giơ tay cao một chút chứ, đó là bụng dưới của cô mà. Cô đưa tay cầm lấy bàn tay anh, kéo ra sau lưng.
Lương Cảnh Hàn sau khi giúp cô, liền không nói gì nữa, nhanh chóng lần mò ra khỏi phòng, quay về phòng lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi sen, vặn nước lạnh, để mặc nước trút xuống xối xả.
Lương Cảnh Hàn từ nhà tắm đi ra, Lam Anh nửa nằm, nửa ngồi trên giường, nhìn anh cười cười. Cô mặc một đầm ngủ cổ yếm, màu đỏ trơn. Lương Cảnh Hàn hận muốn chết, cô ta rõ ràng muốn trêu đùa anh, cho nên mới ăn mặc dụ hoặc như thế.
Lần này đồng chí Lam Anh là bị oan ức thật sự, quần aó chỉ có những kiểu như vậy, cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
“Ví và chìa khóa xe của anh nè.”
Lương Cảnh Hàn vẫn đứng im bất động, suy nghĩ liệu có nên đi tắm nữa hay không. Thế nhưng Lam Anh nhìn như vậy, cho rằng anh đang tức giận, cô cúi thấp đầu, chờ nghe mắng. Dù sao hành động trộm cướp là sai.
Lương Cảnh Hàn vất vả bình ổn cảm xúc, tắt đèn, đi đến giường, kéo chăn, ngồi lên giường, bất đắc dĩ thở dài, lấy ví và chìa khóa để lên tủ đầu giường. Đang định nằm xuống, chợt nghe cô nói:
“Mặc kệ anh có tin hay là không, tôi thật sự không nhớ mật khẩu điện thoại, máy tính, tài khoản gì nữa cả. Hôm nay tôi đến ngân hàng, muốn dùng giấy tờ tùy thân để rút tiền, nhưng họ buộc phải ký tên giống với chữ ký lúc đăng ký thẻ, tôi cũng không ký được, đón xe về nhà cũng không có tiền trả cho taxi. Vậy nên chỉ có thể đến công ty nhờ anh thôi. Hành động lấy ví tiền và xe của tôi là không đúng . Tiền tôi dùng của anh hôm nay, sau này tôi sẽ trả. Thành thật xin lỗi anh.” Dứt lời cũng không chờ anh trả lời, cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín mặt.
Lương Cảnh Hàn nhìn cô một lúc lâu, khóe môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, hai người cũng không ai nói ai, hoàn toàn im lặng. Trừ có buổi tối hôm sau đó, Lương Cảnh Hàn đưa cho cô một tấm thẻ, nhàn nhạt nói cho cô mật khẩu.
Lam Anh vẫn thường xuyên không ngon giấc, nhưng cánh tay thì bình phục sớm hơn dự định, Dương Ngọc Vân nghe vậy, chiều hôm đó lập tức đến nhà, muốn kéo cô đi ăn uống dạo phố.
Lam Anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài đơn giản, phối với quần jeans đen, chân đi giày bata trắng. Tóc búi cao đánh rối. Dương Ngọc Vân mặc bộ đầm màu hồng phấn, chiết eo, họa tiết hoa lê nhỏ.
Lam Anh xuống xe, đưa tay dìu cô gái nhỏ xuống, gương mặt búp bê tràn đầy vui vẻ, nắm lấy tay Lam Anh, kéo cô vào một nhà hàng hải sản. No nê, cô gái nhỏ muốn đi dạo phố, nhưng Lam Anh không thể chạy loạn trên đường được, cuối cùng hai người đi xem phim. Lam Anh vốn thích phim hành động và kinh dị, Dương Ngọc Vân lại thích phim lãng mạn hài hước, nhưng cô là chị đành phải theo sở thích búp bê nhỏ. Xem xong phim, Dương Ngọc Vân cười híp mắt kéo cô đi ăn kem ốc.
Những ngày sau đó, Dương Ngọc Vân lại càng quấn Lam Anh hơn nữa. Đối với việc này, cô cảm thấy rất tốt, có cô gái nhỏ ồn ào quấn người, Lam Anh cũng ít có thời gian để cảm nhận nỗi đau xa cách nữa, vơi bớt cảm giác cô độc giữa thế giới xa lạ.
Thấm thoát đã đến ngày bấm máy bộ phim ‘Còn Để Em Chờ Bao Lâu?’ Lam Anh vừa kích động, vừa lo lắng. Kích động là lần đầu tiên được làm diễn viên, mà lo lắng cũng vì lần đầu tiên làm diễn viên.
“Chị Lam Anh.” Đồng Ngân Vy nhìn thấy Lam Anh, liền vui mừng chạy đến, suýt nữa thì vấp ngã, may mắn Lam Anh nhanh nhẹn đỡ được.
“Cẩn thận một chút chứ. Con nhỏ này, chậm một chút chị cũng không chạy mất.” Lam Anh giơ tay gõ vào trán tiểu bạch thỏ.
Đồng Ngân Vy phụng phịu, giơ tay xoa trán:
“Tại từ lần gặp trước đến giờ mới gặp lại chị, em sợ chị quên mất em rồi.”
“À, em là ai vậy, chị quên mất rồi.” Lam Anh nâng mắt đùa.
“Chị, chị trêu người ta.” Đồng Ngân Vy giậm chân, nũng nịu. Hai người trao đổi số điện thoại. Chả hiểu sao, sau mẹ và dì thì cô cảm thấy chị Lam Anh mang đến cảm giác thân thiết, ấm áp nhất. Ánh mắt chị ấy nhìn cô, trìu mến, dịu dàng, có chút cưng chìu tựa như mẹ vậy. Lại liếc mắt thấy Dương Kỳ Phong, cô vẫy vẫy tay, gọi lớn:
“Thầy.”
Dương Kỳ Phong nhìn sang, cười cười, nhấc chân đi đến. Anh gật đầu với Lam Anh, rồi quay sang Đồng Ngân Vy:
“Tôi tưởng em đã về rồi.”
Đồng Ngân Vy hơi đỏ mặt nói:
“Dạ, em nán lại nói chuyện với chị Lam Anh” Dừng một chút lại nói tiếp:
“Chị, em phải về tập kịch với các bạn trong khoa, em về trước đây.” Giơ điện thoại lên lắc lắc, ý muốn nói sẽ liên lạc sau. Sau đó quay sang lễ phép chào Dương Kỳ Phong, rồi xoay người rời đi.
Dương Kỳ Phong nhìn Đồng Ngân Vy rời đi, thu mắt, liếc thấy Lam Anh, vẫn nhìn theo Đồng Ngân Vy, hai mắt như có chút suy nghĩ tính toán, ánh mắt anh trầm xuống, biết ngay cái bình hoa di động luôn không để ai vào mắt, sao lại thân thiết với Ngân Vy chứ.
Lam Anh nhìn tiểu bạch thỏ nhà mình, rõ ràng là chần chừ ở lại để gặp người trong mộng, lại mang ‘mẹ ruột' bán đi. Không được, không thể để tiểu bạch thỏ nhà cô sa chân vào lưới tình của người đàn ông này. Anh ta không xứng với tiểu bạch thỏ. Phải tìm cách bóp chết tình cảm mới lóe này. Mà cách hay nhất đó là hướng tiểu bạch thỏ về phía Lương Cảnh Hàn, dù tính cách người này có chút không tốt nhưng là một đồng nam thuần khiết nha.
Mà người chồng đáng thương bị vợ mình tính toán đóng gói nhét vào ngực phụ nữ khác, lúc này cũng vừa đến chỗ khai máy, vừa vặn thấy hai người từ xa, vợ anh ánh mắt nhìn xa xăm, cậu anh hơi nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô ấy. Sau đó lại hơi cúi đầu, nói gì đó. Cô ấy bật cười, hình như rất vui vẻ. Sau đó, cô ấy nhón gót, hôn lên mặt Dương Kỳ Phong. Sau đó..làm gì có sau đó, vì Lương Cảnh Hàn đã dùng vận tốc tiệm cận với vận tốc ánh sáng, đi đến kéo vợ ra.
Lam Anh đột nhiên bị kéo, mất thăng bằng, ngã vào lồng ngực rắn chắc, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô ổn định cảm xúc, bật dậy, lại bị ôm xiết lại. Lương Cảnh Hàn gật đầu với Dương Kỳ Phong, sau đó hung hăng kéo Lam Anh rời đi.
Dương Kỳ Phong vẫn đứng yên không động, suy nghĩ về câu nói dang dở của Diệp Lam Anh.
Khi nãy anh đã nói như cảnh cáo:
“Tôi không cần biết cô đang tính toán chuyện gì, nhưng nếu cô làm hại Đồng Ngân Vy, tôi sẽ không để yên.”
Anh nhớ lúc đó, người phụ nữ kia bật cười, cứ như anh vừa kể cho cô ta một câu chuyện cười vậy, sau đó cô ta nói nhỏ vào tai anh một câu gì đó nhưng anh nghe không rõ, chỉ loáng ‘trâu với cỏ', mà hình như cô ta cũng chưa nói xong, đã bị Lương Cảnh Hàn kéo đi.
“Lương, Cảnh, Hàn”
“....”
“Con mẹ nó anh mang tôi vào đây làm gì.”
Ban đầu, Lam Anh thấy sắc mặt dị thường không tốt của Lương Cảnh Hàn liền rất thức thời ngoan ngoãn để anh kéo đi, nhưng khi thấy anh ta kéo mình vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, ghê tởm hơn đó lại là phòng nam, thì lập tức có dự cảm không tốt, đến khi bị ép sát tường, chân tay đều bị anh dễ dàng xiết chặt, tự ái của người học võ nổi lên, cô vừa tức vừa sợ, chỉ còn mỗi cái miệng là được tự do nên lập tức chửi ầm lên.
Rất nhanh đến cái miệng cũng không còn rãnh, Lương Cảnh Hàn lấy ra một cái khăn tay, mở nước, làm ướt khăn, sau đó dùng sức lau cả môi lẫn mũi của cô. Đến khi môi và mũi đều đỏ lên, anh mới dừng lại. Lam Anh bị đau, hai mắt phủ hơi nước, tức giận trừng mắt nhìn anh, mở miệng lại bắt đầu chửi ầm lên, hai cánh môi bị lau đến đỏ rực, hơi sưng mọng, lại vì cô đang mắng chửi mà khép mở liên tục, Lương Cảnh Hàn nhíu mày, sau đó dứt khoát cúi đầu dùng môi chặn lại không cho cô ầm ỹ. Chỉ chạm nhẹ vào như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi. Cau mày nói:
“Cô ồn ào quá.”
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô đỏ bừng lên, con ngươi đen nổi bùng lên ngọn lửa giận dữ. Sợi dây mang tên lý trí nhanh chóng đứt ‘phặc' một tiếng. Cô nâng gối, nhắm chuẩn xác vào chim nhỏ của người đối diện, Lương Cảnh Hàn mặc dù đã tránh đi nhưng không kịp thoát hoàn toàn, đau đến nhe nanh. Chỉ có thể trừng mắt vô lực nhìn hung thủ nghêng ngang rời đi.
Lam Anh buồn bực bỏ đi, lên xe, sắc mặt vẫn chưa tốt lên được. Lê Yên thấy vậy, chỉ im lặng lái xe. Di động rung lên, là Dương Ngọc Vân gọi đến. Cô điều chỉnh tâm tình, giữ giọng bình thản để nghe máy. Không thể giận cá chém thớt được.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Dương Ngọc Vân:
“Chị ơi, bạn em vừa mở quán trà sữa, chị đi với em nhé.”
“Chờ chị một chút.” Sau đó thấp giọng hỏi Lê Yên lịch trình buổi chiều, cô nhận ra, bốn ngày sau khi tay cô bình phục, công việc cứ đăng đăng đê đê, hóa ra sau ánh hào quang, là cả một bầu trời vất vả. Gần đây cô thấy mình thiếu ngủ nghiêm trọng. Sau khi Lê Yên nói lịch trình hôm nay, Lam Anh tái mặt, bóp trán, nói vào điện thoại:
“Chị không đi được rồi. Em đi chơi vui nha.”
Dương Ngọc Vân tiếc nuối ‘Dạ' một tiếng. Sau đó lại nhanh nhẩu:
“Lát nữa chị đến chỗ nào, em mang trà sữa sang cho chị, cũng mấy ngày rồi chị em mình chưa gặp nha.”
Lam Anh ừ một tiếng, cúp điện thoại, hỏi Lê Yên địa chỉ, tiện thể hỏi cô ấy muốn uống gì, rồi nhắn tin cho Dương Ngọc Vân, sau đó buông điện thoại, lấy túi xách kê đầu, nằm dài trên băng ghế. Nhớ đến việc khi nãy, có chút chột dạ, sau đó lại hối hận muốn chết, nếu anh ta gãy luôn thì tiểu bạch thỏ nhà cô phải làm sao đây?
Lương Cảnh Hàn sau khi gọi tài xế đưa đến bệnh viện thì mặt không cảm xúc, chậm rãi bước xuống xe, chậm rãi đi vào. Quan sát kỹ mới thấy mặt anh có chút tái, một tầng mồ hôi rịn trên trán.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, Hà Lỗi là bác sĩ riêng cũng là bạn thân của Lương Cảnh Hàn, nhìn anh, cười đến không khép nổi miệng, hoàn toàn là biểu tình vui sướng khi người gặp họa. Lúc thấy sắc mặt Lương Cảnh Hàn đen hơn cả nhọ nồi, cả người tỏa khí lạnh, mới đưa tay lên miệng giả vờ ho nhẹ. Vẻ mặt chuyên nghiệp nói:
“Dựa theo kết quả cho thấy, tổn thương không quá nghiêm trọng, cũng không có ảnh hưởng đến...sinh hoạt sau này. Có đều kiêng quan hệ vợ chồng ít nhất là một tháng.”
Mặt Lương Cảnh Hàn lại đen thêm một chút, khí lạnh cơ hồ có thể đóng băng mọi thứ. Anh ngồi yên, bắt ép Hà Lỗi đích thân đi mua thuốc. Loại chuyện này, một mình Hà Lỗi biết là được rồi.
Hà Triết đến chỗ anh họ có chuyện, bước vào, không nhìn thấy anh họ, lại bất ngờ thấy Lương Cảnh Hàn, gật đầu chào hỏi. Thuận miệng, hỏi thăm một chút về Diệp Lam Anh, cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản như một bác sĩ gặp người nhà của bệnh nhân cũ, lịch sự nên hỏi thăm thôi. Thế nhưng, khi nghe đến tên Diệp Lam Anh, mắt Lương Cảnh Hàn xoẹt ra tia lửa, nghiến răng, nói:
“Cô, ấy, rất, tốt!”
Hà Lỗi quay về, phát hiện không khí dị thường, liền đi vào, cười hiền lành, đưa thuốc cho Lương Cảnh Hàn, dặn dò nhớ uống và bôi đều đặn, đúng giờ. Sau đó cười hì hì nói lời tiễn bạn. Lương Cảnh Hàn nhận thuốc, từ từ đứng lên, gật đầu với Hà Triết rồi chậm rãi đi về. Ra đến cửa phòng, nghe Hà Triết hỏi:
“Anh ta bị gì vậy?”
“À, bị đau trứng.” Hà Lỗi thản nhiên nói.
Lương Cảnh Hàn lảo đảo, hít sâu một hơi, kiềm chế ý định quay lại giết người diệt khẩu. Anh tạo nghiệt gì mà có loại bạn này chứ.
Lam Anh lê thân mệt mỏi về nhà đã gần mười hai giờ đêm. Trong nhà tối đen, liếc mắt thấy đôi dép lê của Lương Cảnh Hàn vẫn nằm trên kệ, biết là anh chưa về.
Lam Anh tắm rửa xong, đã hơn một giờ sáng, cô nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, nhưng lại không ngủ được. Có khi nào anh ta đau quá té xỉu trong nhà vệ sinh hay không? Nếu vậy thì sẽ có người phát hiện, đưa anh ta vào viện, mà cô là vợ, nếu anh ta vào viện , thế nào họ cũng thông báo. Cô lại cố nhắm mắt ngủ. Nhưng rồi lại mở mắt, sau đó lấy điện thoại, nhấn số, gọi Lương Cảnh Hàn. Tiếng chuông dài lê thê, cuối cùng im bặt. Một lần, lại một lần, càng gọi cô càng hoảng. Cuối cùng dứt khoát đi thay đồ, lái xe đi tìm anh.
Mà lúc này đồng chí Lương Cảnh Hàn đang ở trong phòng tổng thống của chuỗi khách sạn Hoàng Gia thuộc tập đoàn Lương thị. Sau khi uống thuốc và thoa thuốc, anh thấy điện thoại rung lên, nhìn thấy người gọi đến là Lam Anh thì nhếch môi cười lạnh. Để điện thoại sang một bên, nằm một lát, tâm tình chút tốt lên, cuối cùng ,vì Hà Lỗi đề phòng bệnh nhân đau dẫn đến khó ngủ, hảo tâm cho thêm thuốc an thần vào thuốc buổi tối, nên Lương Cảnh Hàn ngủ quên mất.
Lam Anh điên cuồng vừa gọi, vừa lái xe tìm anh, thêm mù đường nên chạy một lại phải dừng, xem bản đồ, cứ vậy suốt cả đêm, về đến nhà đã gần năm giờ sáng. Cô ngã lưng xuống giường, mệt mỏi thiếp đi.
Sáu giờ hơn, Lê Yên chạy đến nhà, điên cuồng nhấn chuông. Gấp đến độ muốn khóc, Lam Anh có cảnh quay vào sáng sớm vậy mà đến giờ vẫn chưa đến.
Vội đến mức chỉ kịp đánh răng rửa mặt, lập tức đến chỗ quay. Mọi người nhìn cô, cố che giấu sự chỉ trích. Lam Anh cũng xem như không thấy, lập tức vào hóa trang.
“Chị không khỏe hả?” Đồng Ngân Vy lo lắng hỏi, khi nãy quan sát thấy sắc mặt Lam Anh tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu, viền mắt có quầng thâm.
“Ừ, chị hơi mệt.” Lam Anh hơi thở ra, giọng cũng đầy vẻ mỏi mệt.