Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 38




Liễu Chi lảo đảo từ nhà vệ sinh bước ra, cô nhìn thấy rất nhiều Hoa Thần đang đứng tựa lưng vào tường, nhìn cô chằm chằm. Cô nhếch môi, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, vừa giơ tay chỉ trỏ lẩm bảm đếm, sau đó lại ôm bụng cười phá lên:

“Hahaha, Hoa Thần anh ăn ở thế nào mà người ta lại treo đầy ảnh của anh ở trước cửa nhà vệ sinh thế này.”

“.....”

Liễu Chi cảm thấy gương mặt Hoa Thần trong ‘những tấm ảnh’ dường như đen lại. Cô đi đến gần, kề sát mặt nhìn vào:

“Hình động nữa à, fan cuồng sao?” Sau đó, cô chỉ thẳng vào mặt cậu:

“Tôi nói cho anh biết, Bà đây sẽ ly hôn với anh sau đó sẽ...” Nói chưa hết câu, Liễu Chi che miệng muốn chạy trở lại nhà vệ sinh nhưng không kịp nữa, cô nôn lên cả mấy ‘bức ảnh’ trên tường.

‘Bức ảnh’ rất nhắm chặt mắt, vẻ mặt hiện lên sự ghê tởm và ghét bỏ. Hoa Thần nghiến răng:

“Liễu, Chi, cô, chết, chắc, rồi!!!”

Liễu Chi vẫn khó chịu vì cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, mặc kệ việc ‘ mấy bức ảnh’ đột nhiên phát ra âm thanh, cô xoay người chạy trở lại nhà vệ sinh.

Hoa Thần cởi áo khoác ngoài, ném luôn vào thùng rác gần đó, cậu lấy điện thoại:

“Trong vòng 5p, mang quần áo sạch đến đây cho tôi.”

Lý Dư nhân lúc chờ Hoa Thần vào quán tìm bắt người, hăng hái ngồi vắt vẻo trên xe mở game đánh bos, đang lúc đỉnh điểm thì nhận được điện thoại của Hoa Thần, lập tức thắt dây an toàn, phóng như bay tìm cửa hàng quần áo. Đầu năm nay làm quản lý cũng không dễ dàng gì. Nhìn đi, trợ lý như Lê Yên thì giờ này đã rảnh rỗi đi uống rượu, uống say thì được đích thân Đường đại thần ôm về. Phân biệt giới tính một cách trắng trợn. Lý Dư thật muốn đi chuyển giới.

..............................

Silvain đưa Lê Yên về nhà trọ của cô, suốt đường đi, cho đến lúc anh đặt cô xuống giường, cô đều lẩm bẩm gọi Min, nước mắt vô thức rơi ra. Từng giọt, từng giọt như vết dao khứa vào tim anh. Silvain nghĩ lần đó nên khiến hắn ta chết luôn cho rảnh chuyện, sau đó lại nghĩ, Min chết thì cô gái ngốc này sẽ lại là người đau lòng nhất.

“Anh phải làm gì để giúp em đây?” Silvain thở dài hỏi. Sau đó anh đứng dậy, tìm một cái khăn sạch, thấm nước giúp cô lau người và thay quần áo sạch.

Làm xong tất cả, anh ngồi cạnh giường, yên lặng ngắm nhìn cô, đã rất lâu rồi anh chưa được nhìn cô với khoảng cách gần như vậy. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, mỉm cười chua chát:

“Xin lỗi em vì những chuyện trước kia. Xin lỗi em vì hiện tại cũng không giúp được gì cho em. Hình như khi anh quyết định khiến Min bị thương để muốn giúp em hả giận nhưng kết quả rốt cuộc chỉ khiến em phải thức suốt mấy đêm mà chăm sóc hắn, khiến em cắn răng bước vào chỗ thang máy mà em ghét nhất. Suy cho cùng anh cũng chỉ khiến em tổn thương.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Mà sự ám ảnh về thang máy kia cũng là do anh gây ra, em nhỉ? Anh thật khốn nạn, phải không em?”

Chuông điện thoại cắt ngang dòng tự trách của người đàn ông nào đó.

“Mẹ.”

[Ngày mai nhớ nhé, con hứa rồi đấy. Đừng để mẹ mất mặt với bạn bè, biết chưa?] Giọng mẹ Lương vui vẻ vang lên.

“Con biết rồi, đúng 2h chiều mai sẽ có mặt ở chỗ hẹn.”

[Ngoan, xong việc khoan hãy về Sài Thành, về nhà vài hôm nhé.]

“Con đang bận. Mẹ ngủ ngon, chào mẹ.”

[Ừ. Đừng thức khuya đấy.]

Silvain ngắt điện thoại, tâm trạng rơi vào trầm tư. Anh cứ ngồi nhìn cô như vậy cả đêm, đến rạng sáng, anh trở về căn trọ cách vách cô.

Đúng 6h, Lê Yên ngủ dậy, thấy mình đang ở nhà, quần áo cũng đã được thay thì nghĩ là Liễu Chi đã đưa cô về. Quả nhiên là chị em tốt, không những đưa cô về mà còn chu đáo giúp cô thay quần áo. Sau đó cô lại nghĩ, Liễu Chi từ bao giờ chu đáo như vậy? Cô phải gọi cho Liễu Chi để xác nhận lại một chút.

Chuông điện thoại vang lên, Liễu Chi nhíu mày, mắt vẫn nhắm nghiền định đưa tay tìm kiếm điện thoại, thì tiếng chuông vừa reo không lâu đã tắt. Cô hài lòng, nghiêng người định ôm ‘gấu bông’ ngủ tiếp, nhưng vừa nghiêng người thì cảm thấy có cảm giác đau, đúng toàn thân đều đau.

Liễu Chi mở mắt, cô thế nào lại đang nằm trong lòng Hoa Thần, tứ chi còn đang bám lên người cậu. Cảnh này rất quen. Chả lẽ....tối qua cô phát sốt? Cô bình tĩnh ngồi dậy. Kéo chăn che người. Quay sang đã thấy Hoa Thần đang nhìn cô chằm chằm.

“Cảm ơn anh.” Liếc thấy chậu nước trên tủ đầu giường, cô nghĩ chắc là tối qua cậu lại chăm sóc cho cô như lần trước, cho nên chân thành nói lời cảm ơn.

Khoé miệng Hoa Thần giật giật, vẻ căng thẳng được giấu sau vẻ lạnh nhạt, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, rồi không nhanh không chậm nói:

“Tối qua cô đòi ly hôn.”

”À” Liễu Chi máy móc gật đầu, đang nghĩ về Lê Yên, cô về nhà còn cô ấy thì sao, cho nên cơ bản không nghe thấy cậu nói gì.

Biểu hiện này khiến cho Hoa Thần thấy bực mình hơn, sau đó cậu ngây thơ chọn lời thoại kinh điển nhất, dùng giọng lạnh lùng nói:

“Sau đó về nhà cô lại cưỡng bức tôi.”

“Ừm, về nhà, tối qua Lê Yên về nhà thế nào? Anh có thấy cô ấy không?” Liễu Chi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc phải hỏi cậu.

Mặt Hoa Thần đen đến cực độ, nghiến răng: “Liễu, Chi”

“Hả???” Cảm nhận được áp bức nguy hiểm, đầu Liễu Chi run lên hồi chuông báo động.

“Cô đang cố ý đánh trống lảng đúng không? Chuyện cô cưỡng bức tôi, cô tính sao với tôi hả?”

“Em cưỡng bức anh?” Liễu Chi tái mặt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô như mãnh thú xông vào, đẩy Hoa Thần xuống giường, tay cầm roi cưỡi lên người cậu....Sau đó lắc đầu, không phải cô bộc phát cuồng dã chân thật vậy chứ?

Hoa Thần lạnh lùng liếc cô một cái sau đó vẻ mặt vô cùng tức giận bước xuống giường, đi thẳng về phòng mình. Đóng cửa ‘rầm’ một tiếng. Lúc này khoé môi mới giương lên nụ cười vô sỉ, thong thả bước vào phòng tắm. Cả chục năm đi theo tên Lương bất lương kia, không học được chút bỉ ổi thì cậu quá ngu ngốc rồi.

Nửa tiếng sau, Liễu Chi gõ cửa phòng Hoa Thần, hồi lâu vẫn không nghe tiếng cậu trả lời, cô lo lắng cậu thất thân với cô mà nghĩ quẩn liền kích động vừa gõ vừa gọi:

“Hoa Thần, anh mở cửa đi, em xin lỗi, tối qua em...”

Liễu Chi chưa nói hết câu, cửa đã bật mở ra, Hoa Thần vừa tắm xong, trên eo hờ hừng một chiếc khăn tắm, tóc còn nhỏ nước, những giọt nước chảy dọc theo cơ thể, rồi biến mất ở phần eo. Cậu mở cửa rồi phun ra hai từ:

”Vào đi” Sau đó xoay người, bày ra dáng vẻ bề trên, ngồi chiễm chệ trên giường. Liễu Chi bộ dạng khép nép như cô dâu nhỏ cắn môi đi theo sau.

“Sấy tóc cho tôi.” Hoa công tử hạ lệnh.

Liễu Chi ngoan ngoãn làm theo, nửa chữ cũng không dám nói. Cô lấy máy sấy tóc, cắm điện rồi nhẹ nhàng leo lên giường, ở phía sau cậu, tỉ mỉ giúp cậu sấy khô tóc. Khoé miệng Hoa Thần kéo lên một đường cong, ánh mắt tràn ngập tính toán. Sau đó cậu trợn mắt, chuyển sang phẫn nộ.

“Sao cô lại đến đây?”

“Anh nói em vào mà.” Liễu Chi tròn mắt, mờ mịt, cậu bị đả kích đến điên rồi sao?

“Anh không nói em.” Hoa Thần bóp trán.

“Nhưng mà nhà chỉ có...” Liễu Chi chưa nói hết câu, chuông cửa đã reo lên, cô lập tức bước ra ngoài.

Hoa Thần thấy ‘ma nữ’ vẫn đang dùng ánh mắt săm soi nghiên cứu nhìn cậu, bất giác cả người mất tự nhiên. Giận dữ nói:

“Tôi hỏi cô tại sao mới sáng sớm đã đến đây?”

“Cậu đã làm gì Liễu Chi?” Lam Anh nhíu mày.

“Làm chuyện nên làm.” Hoa Thần nhếch môi. Sau đó trợn mắt:

“Sao cô biết?” Tối qua cậu cũng không thấy cô ta mà. Chả lẽ cô ta có thể nhìn được chuyện cậu làm sao?

“Chị đây cũng không có hứng thú xem phim cấp ba, là do hai người quá cuồng nhiệt, vết hôn, vết cào, vết cắn. Coi bộ tình hình chiến đấu hôm qua rất dữ dội.”

Hoa Thần mặt đỏ tận mang tai, thẹn quá hoá giận, đi đến tủ cầm lấy quần áo đi thẳng vào nhà vệ sinh. Sau khi mặt quần áo chỉnh tề thì bước thẳng ra khỏi phòng đi thẳng đến phòng khách, không để ý đến Lam Anh nữa.

”Vào trong rồi nói.” Cậu nhìn Lương Cảnh Hàn đang thoải mái dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, lạnh nhạt nói. Lương Cảnh Hàn cũng không muốn phí thời gian, lập tức đứng lên, đi theo Hoa Thần vào phòng, cửa phòng đóng lại, Liễu Yên cảm thấy bối rối vô cùng. Suy nghĩ một chút, cô gọi cho Lê Yên. Hẹn Lê Yên đến bệnh viện thăm Lam Anh.

....,,,,,,,......

Lê Yên định ra khỏi nhà thì Min gọi cho cô:

[15p nữa anh đến đón em.]

“Có chuyện gì vậy anh?”

[Ăn sáng.]

“Em ăn rồi.”

[Anh ăn] Dứt lời anh ngắt máy.

Lê Yên suy nghĩ một chút rồi gọi cho Liễu Chi, nói với bạn tốt là cô có việc bận đột xuất.

Cô vừa bước khỏi nhà trọ, đang loay hoay khoá cửa thì gặp Silvain:

“Chào Đường tổng.” Cô không hiểu vì sao, một người có điều kiện như Đường Á Luân, ở Yeah Sii dưới một người trên vạn người, lại ở chỗ khu ổ chuột này.

“Chào buổi sáng. Em cũng ra ngoài à?” Silvain nhẹ giọng chào cô.

Lê Yên mỉm cười gật đầu. Sau đó hai người cùng nhau đi bộ ra khỏi con hẻm nhỏ. Ra đến đầu hẻm đã thấy Min đứng tựa vào xe chờ đó. Min hơi liếc mắt nhìn Silvain, sau đó nhìn Lê Yên, mở cửa xe, giọng vẫn nhàn nhạt:

“Đi thôi.”

Lê Yên biết Min không thích nói chuyện với người lạ, cô áy náy nói chào với Silvain, anh mỉm cười gật đầu với cô rồi cũng xoay người lên một chiếc xe cũng đang chờ sẵn gần đó.

“Lăng Thịnh, tôi có việc, cậu thay tôi đi theo cô ấy.” Nói xong Silvain ngắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần.

.................................

Min không đưa cô đến nhà hàng như bình thường, anh đưa cô đến nhà anh. Lê Yên cũng không thắc mắc, vào đến nhà anh, cô để túi xách xuống, vào bếp làm đồ ăn sáng cho anh.

Min nhìn cô loay hoay chuẩn bị bữa sáng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh bước đến gần cô, vòng tay ôm cô từ phía sau:

“Hôm nay anh làm sao vậy? Sắc mặt kém quá, không khoẻ hả anh?” Cô nhẹ giọng.

“Chúng ta kết hôn đi.” Min trầm giọng nói. Tay lấy ra một cái hộp nhỏ xinh, trong hộp là một chiếc nhẫn.

“Anh ra bàn ngồi đi, em sắp làm xong rồi.” Lê Yên cắn môi, sau đó nhẹ giọng.

“Em như vậy có nghĩa là đồng ý rồi?” Anh xoay cô lại, để cô đối diện với anh. Ánh mắt hai người giao nhau.

“Anh yêu em sao?” Lê Yên nhìn anh chăm chăm.

Min nhíu mày, ánh mắt xoẹt qua một tia khổ sở khó nhận biết, rồi rất nhanh trở nên lạnh nhạt như bình thường:

“Ừ, anh yêu em.”

“Đeo nhẫn cho em đi.” Lê Yên giơ ngón tay ra, mỉm cười nhìn anh.

Min cũng hơi giương khoé môi, anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của bàn tay trái cô. Sau đó cúi đầu hôn lên bàn tay cô: “Cảm ơn em.”

Cô không biết cô như vậy có phải là vì yêu mà trở nên hèn mọn quá hay không, biết rõ người đàn ông này thật sự không yêu mình nhưng cô vẫn cố chấp ở bên cạnh anh ấy, bởi cô tham lam sự săn sóc của anh ấy, tham lam cảm giác thân thuộc mà anh ấy mang đến. Nếu như có chị Lam Anh thì tốt quá, chị ấy chắc chắn sẽ cho cô lời khuyên, giúp cô đi đúng hướng hơn, chứ không như bây giờ, cô như một đứa trẻ, hoàn toàn không biết mình muốn gì và mình cần gì cả.

Min buông cô ra, trở về bàn ăn, ngồi xuống, lại nhìn bóng lưng Lê Yên, trên eo cô thắt dây của chiếc tạp dề màu trắng, mắt Min có chút nhoè đi, không hiểu sao anh nhìn thấy được bóng dáng một người khác, cô ấy cũng rất hay loay hoay vào bếp như vậy. Đêm đó, anh nhờ cô ấy giúp anh chọn cho Lê Yên một chiếc nhẫn, sau khi chọn nhẫn, cô ấy xin anh cho cô ấy được ở bên anh một đêm cuối cùng, nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô ấy, lời từ chối bị nghẹn ở cổ họng. Rốt cuộc anh làm ra chuyện đê tiện nhất, đêm đó anh phản bội Lê Yên.

“Bữa sáng của anh.” Giọng nói trong trẻo của Lê Yên, kéo anh quay về thực tại.

................................................

Lúc Hoa Thần đuổi được Lương Cảnh Hàn khỏi nhà, đã không thấy Liễu Chi đâu nữa. Lam Anh cười như không cười nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu. Giả bộ lạnh lùng, giả bộ bất cần, đáng đời. Xem ra cậu vẫn chưa hiểu được tính cách quái dị, suy nghĩ lệch lạc của em gái Liễu rồi.

“Họ Lương lăn rồi, sao cô còn chưa lăn đi?” Hoa Thần không vui khi thấy vẻ mặt hả hê khi người gặp nạn của ma nữ nào đó.

“Sao tôi phải đi.” Lam Anh tỉnh bơ nói.

“Ma nữ, cô lại muốn gì?”

“Tôi muốn giúp cậu.” Lam Anh cười rạng rỡ.

Hoa Thần lập tức cảnh giác.

“Tôi không có gì cần cô giúp.”

Lam Anh bĩu môi:

“Chị đây nể tình thâm giao giữa chúng ta và tình chị em với Liễu Chi nên mới có hảo ý đấy, cậu nghĩ ai cũng nhỏ mọn như cậu sao?”

“Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, Hoa Thần tôi không muốn mắc nợ ai.”

“Cậu giúp vợ chồng tôi, tôi giúp cậu cũng là lẽ đương nhiên.”

”Xem như cô có lương tâm.” Hoa Thần nhàn nhạt nói.

“Có điều xong việc cậu giúp tôi một chuyện nhé.”

“Tôi đã nói cô không tốt đến thế mà.” Hoa Thân liếc xéo.

Lam Anh cười cười cúi đầu không nói.

“Muốn tôi giúp chuyện gì, nói nghe một chút.”

“Tôi muốn trở về.”