Buổi trưa,
Trong phòng bệnh, không khí vô cùng quái dị.
Lam Anh nằm trên giường bệnh, Hà Triết đang kiểm tra cho Lam Anh một lần
nữa, huyết áp hiện tại đã ổn định, nhịp tim cũng không còn đập quá
nhanh. Tốt! Sau đó, Hà Triết nhếch môi cười, lấy điện thoại ra, Lam Anh
ngồi lên, tựa lưng vào giường, vẻ mặt như đang suy nghĩ, chốc chốc Hà
Triết lại đưa điện thoại cho cô nhìn một chút.
Trên ghế sô pha,
Lương Cảnh Hàn và Dương Ngọc Vân, mắt to trừng mắt nhỏ. Hồi lâu, Dương
Ngọc Vân cong môi cười, Lương Cảnh Hàn sắc mặt lạnh băng, không nhìn cô
ta nữa. Lúc này một màn chỗ giường bệnh kích thích thị giác của anh hơn. Rất nhanh, Dương Ngọc Vân cũng nhìn thấy.
Hà Triết cũng nhận
thấy hai đôi mắt sắc như dao, lạnh như băng đang nhắm vào anh. Hà Triết
nhìn hai người, nhếch mép, dịch người sát vào Lam Anh, dán môi vào vành
tai cô thỏ thẻ gì đó. Cử chỉ thân mật đến ngọt ngào. Lần đầu tiên, hai
người xem nhau là tình địch, đồng lòng muốn giết chết Hà Triết.
Dương Ngọc Vân nhếch môi, đột nhiên đứng lên, đi đến gần giường bệnh của Lam
Anh, nói một tiếng tạm biệt, Lam Anh nhàn nhạt gật đầu một cái.
Bỗng dưng, Dương Ngọc Vân té xuống chuẩn xác vào Hà Triết, theo phản xạ, Hà Triết đỡ lấy cô ta. Lam Anh lo lắng suýt nữa bật ra hai tiếng ‘Ngọc
Vân' thì Hà Triết nhanh miệng nói: “ Tôi đưa cô ấy sang phòng cấp cứu.”
Lam Anh gật đầu, lo lắng nhìn theo.
Lương Cảnh Hàn khóa cửa, đi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lạnh băng, nhìn cô.
Lương Cảnh Hàn vốn nghĩ sẽ khởi binh vấn tội cô, sẽ hỏi cô đang giở trò gì,
cư nhiên mấy hôm lại thường xuyên thân mật với Hà Triết, nhưng hiện tại, lời nào cũng nghẹn lại họng. Trước đây cô theo sau anh, nhưng thật sự
anh thấy toàn giả dối, anh chán ghét cô. Sau đó, không biết từ bao giờ
anh hứng thú với cô, anh để tâm đến cô, rồi sa lưới lúc nào, anh cũng
không biết nữa.
Mà hình như cô đang trả thù anh, cô trêu chọc,
quyến rũ, khiến anh trầm luân, rồi lại từ chối anh. Mà anh bây giờ trừ
suy nghĩ yêu thương cô, thì hoàn toàn không nghĩ ra gì nữa. Hơn mười năm không có chút tình cảm, lại mê luyến đến vạn kiếp bất phục chỉ võn vẹn
chưa đầy một tháng. Đột nhiên anh cảm thấy, lần đó, Diệp Lam Anh là
người té ngã nhưng người bị đập đầu đến điên loạn là Lương Cảnh Hàn.
Lam Anh vừa lo lắng cho Dương Ngọc Vân, vừa buồn bực vì không thể giữ Hà
Triết lại dùng cơm, tìm hiểu một chút về con nguời này, vì trong truyện
vốn rất ít đề cập đến anh ta, chỉ nói một chút về ân oán giữa anh ta và
nữ phụ, để có lý do thuyết phục trong việc anh ta năm lần bảy lượt giúp
đỡ hai nhân vật chính cản những mưu ma chước quỷ của nữ phụ.
Cô
đang suy nghĩ, nếu Lương Cảnh Hàn đã không ngoan ngoãn làm nam chính,
vậy thì ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị ‘đương kim nam chính' hiện tại
là Hà Triết. Cô phải nhanh chóng tìm cách để Hà Triết kéo Đồng Ngân Vy
về trước khi con bé lún sâu vào mối tình không có kết quả.
... ...... ...... ...... ...... ........
Vừa ra khỏi phòng bệnh một chút, Dương Ngọc Vân vốn đang ‘té xỉu' đột nhiên mở mắt. Giọng nói chán ghét, lạnh nhạt:
“Phiền chú bỏ tôi xuống, cảm ơn.” Dương Ngọc Vân ghê tởm nhất là tiếp xúc quá gần với sinh vật giống đực.
Hà Triết dừng bước, để cô xuống. Định xoay người rời đi, lại nghe cô nói:
“Tôi biết chú trước nay không ưa chị Lam Anh, hiện tại cố tình thân cận,
chắc hẳn là có ý đồ không tốt, tôi không cần biết chú có ý đồ gì, chỉ
cần chú làm hại đến chị ấy, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với chú.”
“Sao cô nhóc không nghĩ, chị Lam Anh của nhóc mới là người có ý đồ với
tôi.?” Hà Triết nhếch môi, anh luôn cười với mọi người nhưng ít khi ý
cười đạt đến đáy mắt.
“Bởi vì...chị ấy luôn rất chán ghét chú.”
Dương Ngọc Vân có chút chột dạ, khi nãy cô đúng là không nhìn thấy vẻ gì là chị Lam Anh của cô chán ghét họ Hà này cả. Còn nhìn anh ta với vẻ
thưởng thức nữa chứ. Thưởng thức? Chẳng lẽ chị ấy không thích anh họ
nữa? Chẳng lẽ hơn chục năm cùng Hà Triết như nước với lửa, đột nhiên từ
chán ghét chuyển sang yêu thích rồi? Chả lẽ tình địch lớn nhất của mình
là tên họ Hà?
Hà Triết nghe vậy, cười rộ lên, hơi cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô:
“Vậy tôi chờ xem nhóc định liều mạng với tôi như thế nào?”
Tuy hương bạc hà trên người anh mát lạnh, sạch sẽ, nhưng anh ta vẫn là
giống đực, mà đã là giống đực, trên đời này trừ ba ra, cô đều ghê tởm.
Vẻ mặt Dương Ngọc Vân tràn đầy ghét bỏ, đẩy anh ra, sau đó còn khoa
trương lấy ra một cái khăn lau tay, xoay người rời đi, khi đi ngang qua
thùng rác gần đó, tiện tay vứt cái khăn trắng tinh thêu lá trúc tinh xảo vào đấy.
Hà Triết nhìn một màn này, suýt nữa đã giơ nách, hà hơi ra ngửi, để kiểm tra xem cơ thể có phải hay không có mùi rất thối.
Dương Ngọc Vân trên đường về, nhớ lại lúc cô vờ té xỉu, hình như chị Lam Anh
cũng không thèm quan tâm. Có phải lần này chị ấy hạ quyết tâm sẽ đoạn
tuyệt quan hệ với cô luôn rồi hay không? Dù là nói một năm qua, chị ấy
luôn lạnh nhạt không nhìn cô, nhưng cô cảm giác được chị ấy luôn ngầm
quan tâm cô. Cô buồn bã say xỉn thế nào thì hôm sau vẫn an toàn nằm ở
khách sạn. Cô cố ý đi đêm, chọn chỗ nguy hiểm, phức tạp, nhưng chưa bao
giờ xảy ra chuyện. Có lần, cô cố ý giả say xỉn, kiếm chuyện quậy phá
trong bar, muốn dụ chị ấy ra mặt, nhưng cô thất vọng, đúng là lập tức có người giải quyết giúp cô, thế nhưng cô ta chỉ là vệ sĩ được thuê theo
để bảo vệ cho cô.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Lam Anh xuất viện, bắt đầu lao vào công việc.
Buổi tối, Lương Cảnh Hàn ôm cô, một tay không nhàn rỗi, mò vào áo ngủ của
cô, vô cùng nhiệt tình giúp cô mát-xa ngực. Đột nhiên anh nói:
“Gần đây em ít khi tỉnh giấc giữa đêm.”
Nghe anh nói cô mới để ý, hình như đúng là vậy. Thấy cô gật đầu, anh híp mắt, vô sỉ nói:
“Đó là nhờ anh ôm em ngủ đó. Em báo đáp anh thế nào đây?”
“Lấy thân báo đáp.” Cô thản nhiên nói. Sau đó cô lật người, nằm lên người anh, dán môi vào tai anh, mị hoặc nói:
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, hay là hôm nay chúng ta...”
Còn chưa nói xong, Lương Cảnh Hàn đã lật người áp cô xuống dưới, Lam Anh bị động tác bất ngờ của anh khiến cho có chút ngạc nhiên, sau đó bình
tĩnh, cong môi cười một tiếng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh. Đưa môi
mềm in lên môi anh, cái lưỡi linh hoạt, trơn ướt, mang theo hương nhàn
nhạt của phong lữ tiến vào khoang miệng anh, tìm kiếm lưỡi anh trêu đùa
dây dưa.
Lương Cảnh Hàn vô cùng hài lòng trước thái độ tích cực
chủ động của cô. Nhanh chóng đưa tay cởi sạch quần áo cô, say mê vuốt ve làn da trắng mịn, sau đó rời môi, cúi đầu, ngậm lấy đỉnh hồng trước
ngực cô, chậm rãi liếm mút, cố ý phát ra âm thanh ‘chụt choẹt', một tay
vuốt ve xoa nụ hoa bên còn lại, khiến người luôn tự tin về độ dày của da mặt như Lam Anh cũng có lúc đỏ mặt. Không tự chủ rên lên thành tiếng.
Cảm nhân được chim nhỏ của Lương Cảnh Hàn đã biến thân thành mãnh thú cứng
rắn chống lên bụng cô. Lam Anh nhếch mép, hai mắt gian xảo, ở bên tai
anh nói như thổi khí:
“Em chợt nhớ ra, Hà Triết nói, anh bị đau
trứng,...A” Vừa nói đến đây Lương Cảnh Hàn hung hăng cắn vào nụ hồng
trước ngực cô một cái. Sau đó bật dậy đi vào nhà tắm.
Lam Anh bị
đau, rủa thầm một tiếng ‘mẹ nó chứ lần nào cũng cắn hung ác như vậy',
thế nhưng vẫn hả hê vì có người gặp họa. Cô bật cười khanh khách.
... ...... ...... ...... .........
Hôm nay, Lam Anh suốt cả ngày đều ở đoàn phim. Lương Cảnh Hàn xong việc, về nhà tắm rửa, nấu một chén súp hải sâm vi cá, mang đến cho cô, sẵn tiện
xem vợ đóng phim.
Lúc anh đến nơi, là lúc vợ anh đang mặc quần áo ẩm ướt, bị đạo diễn mắng xối xả.
Trương Nham tức muốn bốc khói, hét lên:
“Cô đang diễn cảnh gì? Cảnh người cô yêu hôn cô, chứ không phải là bị cưỡng hôn, cô né cái gì chứ, tức chết tôi rồi. Làm lại.”
Lam Anh khóc không ra nước mắt, cô không phải cố ý né tránh, là do phản xạ, có trách thì nên trách tên quỷ nghiện thuốc Dương Kỳ Phong đi, tuy là
không phải khó ngửi, nhưng vẫn là mùi thuốc, cô rất dị ứng, rất khó
chịu. Đột nhiên cô nhớ, Lương Cảnh Hàn hình như cũng hút thuốc?
Lương Cảnh Hàn nghe ở xa chỉ thấy bộ mặt nhăn nhó như chó ăn phân của đạo
diễn Trương, gân xanh trên trán nổi lên, con mẹ nó, dám mắng vợ anh,
đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ.?
Nếu đồng chí Lam Anh biết anh ví cô như chó, chắc chắn Lương Cảnh Hàn sẽ phải tắm nước lạnh đến teo cả chim nhỏ.
Anh bước đến chỗ đạo diễn, lập tức có người mang ghế đến. Lương Cảnh Hàn
không nói gì, lạnh mặt ngồi xuống nhìn vợ đang đứng trong làn mưa nhân
tạo, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, nhất thời khí lạnh tăng cao
hơn, Trương Nham chợt run lên một cái, ông thấy có chút lạnh, cũng chưa
đến mùa đông mà.
Nghe hiệu lệnh diễn, Lam Anh bỏ chạy, vẻ mặt
kích động, Dương Kỳ Phong đuổi theo kéo cô lại, lực kéo thực sự mạnh mẽ
khiến cơ thể cô đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc, Lam Anh đau đến nhe
răng, cô nghi ngờ thằng nhãi này là muốn trả thù cô làm hư cảnh sáu lần
liên tiếp.
Dương Kỳ Phong đưa tay nắm chặt cằm cô, cúi đầu, môi dán sát môi cô, nói:
“Lâm Nghi Tuệ, em đúng là kẻ điên.”
Sau đó, thời khắc cô lo sợ đã đến, Dương Kỳ Phong dán môi lên môi cô, trằn
trọc hôn, vì bạn diễn bất hợp tác không hé miệng, bàn tay đang nắm cằm
bạn diễn hơi dùng lực xuống, Lam Anh bị đau nhưng cũng ngoan cố cắn chặt hàm, nhăn mặt.
“Cắt”
Trương Nham đập bàn, nổi giận, ông còn tưởng lần này tốt rồi, ai mà ngờ lại như vậy chứ.
Vẻ mặt Lương Cảnh Hàn lạnh băng, tay nắm chặt, khớp tay kêu răng rắc, phải cố gắng lắm mới có thể ngồi yên, anh là ông hoàng showbiz sao lại không hiểu chứ, nhưng thấy vợ mình bị người khác hôn, cảm giác rất khó chịu.
Anh tưởng như vậy đã xong rồi, ai ngờ, Trương Nham nói:
“Cô Diệp, chị Diệp, bà Diệp, làm ơn đi, anh em trong đoàn đều rất mệt mỏi
rồi. Một cảnh lãng mạn như thế lại bị cô diễn thành cưỡng hôn, cô không
hiểu hay là không muốn hiểu hả? Làm lại.”
Lúc Trương Nham ngồi xuống Lương Cảnh Hàn nói:
“Đạo diễn Trương nói sai rồi, cô ấy là bà Lương, là vợ của Lương Cảnh Hàn.”
Giọng nói lạnh lẽo như tu la, vẻ mặt băng giá, cho thấy anh đang tức
giận.
Trương Nham lúc này mới sực nhớ ra, Diệp Lam Anh là vợ yêu
của Lương Cảnh Hàn, mà anh ta không phải là người nên chọc giận. Thế
nhưng một người say mê nghệ thuật như Trương Nham, sẽ không chấp nhận
sản phẩm nghệ thuật kém chất, vì thế ông cũng chỉ nhìn Lương Cảnh Hàn
nhẹ giọng nói:
“Tôi biết, thế nhưng anh Lương chắc cũng biết đây
là phim điện ảnh, phải diễn chân thật và làm thật ,không thể diễn như
phim truyền hình.”
Lương Cảnh Hàn cạn lời, ông ta nói không sai.
Không thể phản bác, Trương Nham là một đạo diễn giỏi, diễn viên đóng
phim của ông ta rất nhanh nổi tiếng, tuy nhiên ông là một đạo diễn cực
kỳ khó tính, nóng nảy, bắt bẻ từng chi tiết, một chút xíu sai sót cũng
lập tức bỏ hết để quay lại. Đó cũng là lý do trước đây anh một mực yêu
cầu Lam Anh nhận phim này. Bây giờ thì anh hối hận rồi.
Lương
Cảnh Hàn nhìn trời thầm than, cuộc đời này của anh, trước kia chưa từng
hối hận, nhưng gần đây tất cả những gì anh hối hận, đều là vì Diệp Lam
Anh.
Lam Anh lần này mang theo tinh thần liều chết mà diễn. Khi
Dương Kỳ Phong chạm vào môi cô, vừa liếm, vừa cắn, cô rất hợp tác hé
miệng, Dương Kỳ Phong buông cằm cô, một tay vòng ra sau gáy cô, cố định
cổ, một tay ôm chặt eo cô, kéo sát vào người mình, đầu lưỡi tiến vào
khoang miệng cô day dưa, say đắm. Sau đó rời môi cô, kề trán lên trán
cô, hô hấp nóng rực. Lam Anh đỏ mắt, nước mắt rơi xuống nói:
“Cố Quân Hoa, anh còn muốn để em chờ thêm bao lâu nữa?”
Dứt lời, Dương Kỳ Phong lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, thô bạo, điên cuồng chiếm lấy, đôi tay cũng ôm chặt lấy cả người cô,
Lam Anh cảm thấy khó thở vô cùng, đè nén ý muốn cắn đứt cái lưỡi đang
luồn lách loạn xa trong miệng mình.
“Tốt, tốt lắm!” Trương Nham
kích động hét lên. Suýt nữa đã mất lý trí quay sang ôm Lương Cảnh Hàn,
may mắn nhờ vẻ mặt dị thường bất thiện, tàn nhẫn đến đáng sợ của anh,
mới giúp ông kéo lại một tia lý trí.
... ...... ...... ...... ...... ....
Suốt đoạn đường về nhà, Lương Cảnh Hàn vẫn im lặng, vẻ mặt u ám, tay siết
chặt vô lăng. Lam Anh ngồi bên ghế lái, mở thố súp ra, sau đó lại nhăn
mặt, để thố vào lại túi giữ ấm.
Lương Cảnh Hàn, nhíu mày hỏi:
“Sao không ăn? Chẳng phải nói đói sao?”
Lam Anh cắn môi, buồn bã nói:
“Em muốn đánh răng súc miệng trước.”
Lương Cảnh Hàn cho xe tấp vào lề đường, ngã ghế, đè lên nguời Lam Anh, trầm giọng nói:
“Anh giúp em.”