Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 75




Mọi thứ xung quanh cũng dường như ngừng lại, trong nháy mắt nhịp tim của Đông Phương Thiểu Tư gần như dừng lại, máu như suối không ngừng trào ra từ trong ngực Sở Thanh Linh, nhiễm đỏ phần y phục trước ngực của Sở Thanh Linh.

“Không!! Thanh Linh.” Đông Phương Thiểu Tư tuyệt vọng gầm thét, trong đầu rối một nùi. Trước mắt chỉ có Sở Thanh Linh đang từ từ nhắm mắt lại cùng y phục nhiễm máu đỏ. Gió thổi qua, ngọn lửa trong đèn lồng đung đưa điên cuồng. Y tiên tỉnh táo lập tức điểm huyệt cầm máu cho Sở Thanh Linh, nhanh chóng móc ra từ trong ngực viên thuốc màu xanh nhạt cho Sở Thanh Linh ăn vào.

“Đi mau, nha đầu không chết. Truy binh sắp đến.” Y tiên quát khẽ một tiếng, nhắc nhở Đông Phương Thiểu Tư. “Nếu còn không đi, tính mạng nha đầu sẽ thật sự gặp nguy hiểm.”

Đông Phương Thiểu Tư đột nhiên lqd nhìn sắc mặt của Y tiên, gương mặt Y tiên nặng nề. Đông Phương Thiểu Tư cắn răng, dịu dàng ôm lấy Sở Thanh Linh đang máu me đầy người. Chợt khóe mắt nhìn thấy Dạ Mặc Hiên vẫn đứng đó cúi đầu không nhúc nhích, lạnh lùng nói với Lãnh Ngự Phong: “Giết hắn đi.”

Lãnh Ngự Phong không nói một lời nhanh chóng rút kiếm ra, nhưng trong lòng lại muốn cất đi. Tên nam nhân biến thái không để ý hậu quả này chính là người điên. Bây giờ muốn giết Dạ Mặc Hiên, muốn chuồn khỏi Thành Hạ quốc thật sự chính là đã khó lại càng thêm khó rồi. Truy binh phía sau càng lúc càng tới gần, mà Đông Phương Thiểu Tư chẳng những chẳng muốn mang theo phù thân hộ mạng Dạ Mặc Hiên này, còn định giết hắn ngay lập tức. Nhưng mà, Lãnh Ngự Phong nhún vai, mặc kệ người nam nhân này đưa ra quyết định gì, mình nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện vô lý do và đi thực hiện. Cho dù phía trước là vách đá vạn trượng mình tuyệt đối không lùi bước.

Đối với mọi thứ chung quanh Dạ Mặc Hiên mắt điếc tai ngơ, chỉ cúi đầu không có bất kỳ phản ứng gì. Lãnh Ngự Phong cầm kiếm mặt không chút thay đổi tiến tới gần.

“Chúng ta đi mau.” Y tiên nóng nảy khi nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc càng lúc càng gần.

Đông Phương Thiểu Tư ôm lấy Sở Thanh Linh nói với Lãnh Ngự Phong ở sau lưng: “Bản thân tự theo kịp.” Dứt lời ôm Sở Thanh Linh nhảy lên rồi biến mất trong bóng đêm lạnh nhạt. Y tiên than thở vội vàng theo sau, các tử sĩ cũng theo sát phía sau, biến mất trong bóng đêm.

Lãnh Ngự Phong bĩu môi, đây lqd chính là tính để lại công việc cho mình. Lãnh Ngự Phong nhíu mày nhìn Mai quý phi đang đưa tay chắn trước mặt Dạ Mặc Hiên, lạnh lùng quát ra hai chữ: “Cút ngay!”

“Không! Ta tuyệt đối không để cho bất kỳ ai làm tổn thương Mặc Hiên.” Mai quý phi không hề có ý nhượng bộ nhìn thẳng Lãnh Ngự Phong.

“Ta không giết nữ nhân.” Lãnh Ngự Phong giựt giựt khóe miệng, “Nhưng đôi khi cũng phải có ngoại lệ. Ví dụ như bây giờ.”

“Không! Không cho phép làm tổn thương Mặc Hiên.” Mai quý phi ngăn Dạ Mặc Hiên ở phía sau gào thét với Lạnh Ngự Phong.

Mà Dạ Mặc Hiên vẫn không có động tĩnh gì, cúi đầu để cho người khác không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

“Vậy ngươi chết đi.” Trong nháy mắt con mắt Lãnh Ngự Phong thay đổi thành lạnh lẽo, thương hương tiếc ngọc cũng phải xem trường hợp. Nữ nhân này mặc dù rất đáng thương, yêu một người không nên yêu. Nhưng người nam nhân phía sau lưng nàng ta phải chết. Ai bảo hắn đả thương bảo bối Thiểu Tư yêu mến nhất chứ.

Lãnh Ngự Phong vung kiếm chém về phía Mai quý phi, không sử toàn lực, tốc độ cũng chậm, muốn nữ nhân trước mắt mình sợ mà cút đi. Nhưng Mai quý phi ngay cả mắt cũng không nhắm lại, vẫn không nhúc nhích gắt gao ngăn ở phía trước Dạ Mặc Hiên.

“Giết!” Lãnh Ngự Phong phun lqd ra một tiếng, kiếm trên tay không lưu tình chém về phía Mai quý phi nữa. Một nửa lưỡi kiếm nghiệt ngã rạch vào từ bả vai cho đến trước ngực Mai quý phi. Trong đôi mắt Lãnh Ngự Phong không hề dao động mà lạnh lùng rút kiếm ra. Máu, trong trời đêm phát ra âm thanh tóc tóc dễ nghe rơi xuống. Mai quý phi chỉ rên lên một tiếng, không thét chói tai, mềm mại ngã trên đất. Máu tươi từ từ chảy về phía đất dưới thân.

“Phiền toái. Ngươi chưa chết được.” Lãnh Ngự Phong phiền não gầm nhẹ một tiếng, trong lòng cực kỳ buồn bực. Đây là lần đầu tiên chém giết một nữ nhân như vậy. A! Thanh danh một đời của mình. Trong lòng Lãnh Ngự Phong oán trách vậy thôi, kiếm trên tay vẫn nhẫn tâm chém về phía cổ của Dạ Mặc Hiên. Đột nhiên, dưới chân có một sức lực khó tin khiến động tác của Lãnh Ngự Phong liên tiếp dừng lại. Lãnh Ngự Phong cau mày nhìn xuống dưới, đã thấy Mai quý phi đang hộc máu nhưng vẫn ôm chặt chân mình không buông, còn liều mạng kéo mình về phía sau. Trong miệng trầm thấp khó khăn nói: “Không được, dù là ai, ai đi chăng nữa cũng không được làm tổn thương Mặc Hiên… khụ…”

“Muốn chết như vậy?” Lãnh Ngự Phong đưa chân đá bay Mai quý phi, thấy thân thể tàn yếu run rẩy của Mai quý phi không hề động đậy. Mà vì Mai quý phi dùng hết hơi sức toàn thân kéo chân Lãnh Ngự Phong về phía sau, vết thương trên người lại càng chảy máu nghiêm trọng.

“Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi ~ không cần giết hắn nếu muốn cứ giết ta đây.” Mai quý phi đau đến mức hàm răng cắn chặt, lại vẫn không có ý buông tay.

“Sự điên cuồng của ngươi cũng không kém cạnh nam nhân biến thái kia. Ha ha ~” Lãnh Ngự Phong lại cười, vung kiếm đâm về phía Dạ Mặc Hiên. Mà ngay lúc này, một mũi tên bay nhanh như sao chổi xé rách bầu trời đêm, chính xác mà hung mãnh bay về phía tay Lãnh Ngự Phong, khiến cho lòng bàn tay đang cầm vũ khí cũng tê dại.

“Nhanh như vậy.” Lãnh Ngự Phong lqd cau mày, nơi này không nên ở lâu. Năng lực cùng độ chính xác của người bắn tên làm cho người ta kinh hãi, sợ rằng tên tiếp theo chính là đầu của mình rồi! Lãnh Ngự Phong hừ lạnh một tiếng, đá văng Mai quý phi ở dưới chân, xoay người lên xuống dần biến mất trong màn đêm.

Lưu lại chính là Dạ Mặc Hiên vẫn cúi đầu không nói gì cũng không cử động, máu Sở Thanh Linh vẫn còn nhỏ giọt trên mặt Dạ Mặc Hiên. Trên đất là Mai quý phi đang thoi thót.

Rốt cuộc tiếng vó ngựa dày đặc đã tới trước mặt hai người.

“Khê nhi!” Người chạy tới trước tiên tay cầm cung lớn trừ Mai Ứng Hùng còn có ai nữa. Cây đuốc chiếu sáng xung quanh, Mai Ứng Hùng thấy Mai quý phi đang thoi thóp trên đất thì đau lòng tột đỉnh. Nhanh chóng xuống ngựa vọt tới trước mặt Mai quý phi.

“Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, kính xin hoàng thượng thứ tội.” Một nhóm người đông nghẹt quỳ xuống, âm thanh chỉnh tề vang dội cả bầu trời đêm.

Mà Mai Ứng Hùng không liếc mắt sang bên này, mà khẩn trương lạ thường thận trọng ôm lấy Mai quý phi: “Khê nhi, đừng sợ, phụ thân dẫn con đi gặp ngự y, sẽ không có chuyện gì.”

“Phụ thân ——” Mai quý phi cười yếu ớt, “Nữ nhi biết mà, biết phụ thân nhất định sẽ đến. Mau nhìn Mặc Hiên, từ vừa nãy hắn vẫn có cái gì không đúng.”

“Con!” Mai Ứng Hùng suýt nữa tức giận thổ huyết, “Đến lúc này con vẫn còn nghĩ cho hắn!”

“Tướng quân, thích khách chạy lqd tới bên kia rồi, thuộc hạ có truy kích không?” Lúc này, người Mai Ứng Hùng đưa tới mở miệng hỏi.

Mai Ứng Hùng vừa muốn mở miệng định nói gì, lại bị một âm thanh vang lên tận mây xanh cắt ngang.

“Không…!” Dạ Mặc Hiên chợt ngẩng đầu, trong con mắt hoàn toàn đỏ ngàu, giống như một con dã thú điên cuồng bị thương ngửa đầu kêu lớn. Giận dữ, tuyệt vọng cùng đau lòng trong âm thanh khiến cho mọi người ở đây cả kinh. Đây là tuyệt vọng bi ai đến mức độ nào!

“A… A…!” Dạ Mặc Hiên kêu lớn, quỳ trên mặt đất, tay liều mạng đấm lên mặt đất. Không hề cảm thấy đau đớn cứ liều mạng đánh, đánh tới mức quả đấm trên tay đầy huyết nhục mơ hồ, xương cốt vang lên âm thanh gãy lìa cũng không dừng tay lại.

Mọi người chung quanh cũng sợ choáng váng, chỉ sững sờ nhìn hoàng thượng đột nhiên mất khống chế.

“Mặc Hiên, dừng tay, Mặc Hiên —— khụ…” Mai quý phi vội vàng kêu quýnh lên, khí huyết càng thêm dâng trào, ho ra máu.

“Khê nhi, không cần nói!” Mai Ứng Hùng đau lòng nhìn Mai quý phi máu me đầy người.

“Tại sao? Tại sao…!! A!!” Dạ Mặc Hiên lqd vẫn còn điên cuồng đầm lên mặt đất, còn tiếp tục đấm như vậy chỉ sợ đôi tay kia sẽ phải vĩnh viễn phế bỏ.

Mà mọi người cũng đã sợ choáng váng, đã có ai từng thấy hoàng thượng tuyệt vọng đến luống cuống như vậy?

“Phụ thân, mau, khiến cho hắn dừng tay lại, nữ nhi van người ~~” Khóe mắt Mai quý phi tràn nước mắt ra, đau lòng nhìn Dạ Mặc Hiên đang không ngừng hành hạ bản thân. Nàng đột nhiên hiểu được, Dạ Mặc Hiên đã giải được thuốc rồi. Cái gì hắn cũng muốn, nghĩ tới hắn yêu Sở Thanh Linh, hắn càng muốn làm tổn thương Sở Thanh Linh, thương tổn trí mạng kia không lưu tình.

Mai Ứng Hùng cau mày, gầm lên với thuộc hạ: “Ngu xuẩn, còn đứng ngây ra đó làm gì, đi, điểm huyệt hoàng thượng, hiện tại hồi cung. Lập tức truyền ngự y!”

Lúc này những người bên cạnh mới khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng tới điểm huyệt Dạ Mặc Hiên. Ban đêm đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng lốp bốp của cây đuốc đang cháy.

“Hồi cung!” Mai Ứng Hùng lớn tiếng quát, cẩn thận ôm lấy Mai quý phi, đi lên xe ngựa mà Đông Phương Thiểu Tư vứt lại, đổi mấy con ngựa khác rồi trở về cung.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người tăng thêm can đảm hỏi: “Tướng quân, vậy thích khách kia ~~~”

“Phái một đội nhân mã đảm nhiệm lqd là được, những người còn lại nhanh chóng theo ta hồi cung.” Mai Ứng Hùng nóng nảy nhìn Mai quý phi trong ngực, đau lòng muốn chết.

“Phụ thân, cám ơn người.” Mai quý phi lộ ra nụ cười yếu ớt.

“Đứa nhỏ ngốc này! Sao còn nói cái gì mà tạ ơn với ta.” Mai Ứng Hùng than thở, “Được rồi, không cần nói nữa. Thương thế của con nặng như vậy.”

“Nữ nhi không có việc gì, vết thương không sâu.” Mai quý phi yếu đuối cười cười, từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, “Cảm ơn phụ thân đã bao dung nữ nhi như vậy.”

“Nhỏ ngốc nghếch, không cần nói nữa. Lập tức hồi cung tìm ngự y cho con.” Mai Ứng Hùng thương tâm mà bất đắc dĩ nói.

“Vâng – vậy tay Mặc Hiên~~” Mai quý phi nhắm mắt lại vẫn còn lo lắng cho tay của Dạ Mặc Hiên.

Trong lòng Mai Ứng Hùng thở thật dài, đứa bé ngốc này, người nam nhân kia vốn không đáng giá cho nữ nhi bỏ ra như vậy. Vì sao nữ nhi cứ khăng khăng một mực chứ?

Trở lại hoàng cung, sau khi ngự y chẩn đoán vết thương Mai quý phi quả thật không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng. Rửa sạch băng bó dùng thuốc ngự y liền dặn dò Mai quý phi nghỉ ngơi.

“Hoàng thượng đâu? Bây giờ hoàng lqd thượng như thế nào?” Mai quý phi vội vàng nói chuyện mà lại khẽ động vào vết thương, đau nhíu mày.

“Đứa ngốc này! Chính con đã như vậy rồi, con còn nghĩ cho hoàng thượng.” Mai Ứng Hùng đau lòng, cũng tức giận.

“Phụ thân, hoàng thượng hắn thế nào, người nói cho nữ nhi biết đi, nếu người không nói cho nữ nhi, nữ nhi sẽ tự đi.” Mai quý phi làm bộ muốn đứng lên.

“Nhanh nằm xuống, đứa nhỏ ngốc nghếch này, ngộ nhỡ vết thương trên người con rách ra thì làm sao?” Mai Ứng Hùng bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng không có việc gì, chỉ có điều hình như tâm tư bị kích thích rất lớn, giờ còn chưa tỉnh lại. Vết thương trên tay ngự y đã xử lý rồi, không có chuyện gì.”

Mai quý phi ngơ ngẩn, từ từ nằm xuống. Tâm tư bị kích thích rất lớn sao? Quả nhiên là cái gì hắn cũng đã nghĩ tới. Thật không ngờ, thuốc giải vong ái lại là máu tươi của người mình yêu nhất!

“Con ấy, đừng nghĩ ngợi lung tung, hoàng thượng không có việc gì, con dưỡng thương cho tốt biết không?” Mai Ứng Hùng có chút trách cứ dặn dò.

Mai quý phi gật gật đầu, mỏi mệt nhắm nghiền hai mắt.

“Chăm sóc cho quý phi thật tốt, nếu lqd xảy ra chút sai lầm gì, cẩn thận cái đầu của các ngươi.” Mai Ứng Hùng đứng dậy quát khẽ mấy cung nữ. Các cung nữ vội vàng gật đầu liên tục đáp lời.

Mai Ứng Hùng phức tạp liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mai quý phi, thở dài lui ra ngoài.

“Các ngươi, ra bên ngoài cả đi.” Sau khi Mai quý phi nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng biến mất liền phân phó với mấy cung nữ “lưu lại một người ở bên cạnh là được rồi.”

“Dạ, nương nương.” Các cung nữ nghe lệnh, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Mai quý phi chợt nhớ tới câu nói kia của Sở Thanh Linh, chuyện lúc hối hận, tất cả đã muộn. Hành động điên cuồng tuyệt vọng của Dạ Mặc Hiên trong đêm trước đã khắc sâu trong đầu nàng, không ngừng hiện ra. Mặc Hiên yêu nữ nhân kia như vậy sao? Làm tổn thương nàng khiến cho Mặc Hiên thống khổ đến mức không muốn sống. Nếu như, nếu như Mặc Hiên vô ý đả thương mình, Mặc Hiên sẽ đau lòng sao? Mai quý phi nghĩ tới đây thì chán nản hao tổn tinh thần. Chuyện đó vĩnh viễn không thể xảy ra. Mặc Hiên, bây giờ ngươi thế nào, bây giờ ngươi có tốt không? Mặc dù biết trong lòng hắn chỉ có nữ nhân Sở Thanh Linh kia, nhưng mà bản thân mình lại không bỏ hắn xuống được. Trong lòng mình, vĩnh viễn đều là hắn. Rốt cuộc Mai quý phi mê man mà đi ngủ.

Liên tiếp ba ngày, Dạ Mặc Hiên không tỉnh lại. Các ngự y vội vàng vây quanh, cả ngày canh chừng bên giường chăm sóc, châm cứu, đút thuốc. Nhưng tất cả cố gắng tựa như không có tác dụng gì. Dạ Mặc Hiên không có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại. Đến ngày thứ tư, Mai quý phi dù như thế nào cũng không chịu nghe khuyên bảo, kêu cung nữ đỡ tới tẩm cung của hoàng thượng. Vị lqd thuốc Bắc nồng nặc khắp nơi, Mai quý phi bảo các ngự y tạm thời lui ra phòng ngoài canh chừng, kêu cung nữ đỡ mình ngồi bên cạnh giường.

“Ngươi cũng lui ra đi.” Mai quý phi phất tay kêu cung nữ.

“Nhưng mà, nương nương, thương thế của người…” Cung nữ khổ sở nói.

“Bổn cung không có việc gì, cần ở đây chăm sóc hoàng thượng, ngươi lui ra đi.” Mai quý phi cố ý để cho cung nữ lui xuống.

“Vâng, nương nương, nhưng có chuyện gì người phải khẩn trương kêu nô tỳ.” Cung nữ nói xong liền nhẹ nhàng lui xuống.

Trong tẩm cung chỉ còn lại Mai quý phi cùng Dạ Mặc Hiên đang hôn mê bất tỉnh.

“Mặc Hiên, ngươi thật không có ý định tỉnh lại sao?” Mai quý phi chậm rãi cúi đầu, si ngốc nhìn khuôn mặt Dạ Mặc Hiên người mà mình yêu, lẩm bẩm nói, “Ngươi định vĩnh viễn nhốt mình khép lại sao?”

Câu trả lời của hắn là hoàn toàn yên lặng.

“Mặc Hiên, ngươi thật sự không có ý định tỉnh lại? Không đi gặp nàng ta, nói xin lỗi với nàng ta sao? Nàng ta không có việc gì. Nhưng ngươi không phải tự mình đi xin lỗi nàng ta sao?” Sắc mặt Mai quý phi khổ sở, “Ta hiểu rõ, ngươi vĩnh viễn không bao giờ vì ta mà tỉnh lại. Nhưng mà ngươi phải suy nghĩ một chút cho nàng ta. Nàng ta bị ngươi đả thương về sau chính là là khổ sở biết chừng nào. Ngươi khổ sở nàng ta cũng khổ sở, ngươi không định nói rõ ràng cho nàng ta, ngươi không cố ý sao?”

Vẫn yên lặng như cũ, yên tĩnh khiến cho người ta hít thở không thông.

“Mặc Hiên, chẳng lẽ không muốn tự tay trả thù những người làm thương tổn nàng ta sao? Ngươi thật sự không muốn gặp lại nàng ta một lần sao?” Hai mắt Mai quý phi bắt đầu mơ hồ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Dạ Mặc Hiên.

Đột nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mai quý phi, lông mi Dạ Mặc Hiên hơi rung rung.