“Xuống xe.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói.
Bốn người xuống xe ngựa, dưới bóng đêm mông lung nhìn ra chung quanh là một vùng thôn quê tương đối hoang vắng.
“Tách ra ngay tại đây. Các ngươi tự mình trở về đi.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói với Dạ Mặc Hiên cùng Mai quý phi: “Chỉ là muốn lấy mấy vật sở hữu tượng trưng cho thân phận của các ngươi, y phục cũng cần phải đổi.” Đông Phương Thiểu Tư suy tính rất chu toàn, như vậy khi hai người đó đi đến nơi có người ở cũng không có ai tin tưởng đương kim hoàng thượng cùng quý phi lưu lạc đến, trên người hai người đó không có thứ gì để có thể chứng tỏ thân phận. Y phục hoàn toàn đổi thành trang phục đơn giản, đợi đến khi hai người đó về đến hoàng cung thì mọi người đã ở chỗ an toàn rồi.
Mai quý phi không nói tiếng nào, giao lqd toàn bộ vòng tay, đồ trang sức trên đầu cùng lệnh bài lúc trước mang ra ngoài. Lãnh Ngự Phong tiến lên, quăng ra hai bộ y phục đơn giản, thu hồi mấy thứ Mai quý phi giao ra. Mà Dạ Mặc Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì cũng không có động tác gì.
Đông Phương Thiểu Tư khẽ cau mày, vươn tay điểm trúng huyệt đạo Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên không có cách nào nhúc nhích, chỉ có cặp mắt căm tức nhìn chằm chằm Đông Phương Thiểu Tư.
“Cởi ra.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói với Mai quý phi.
Mai quý phi không lên tiếng, mà yên lặng vươn tay lấy ngọc bội bên hông Dạ Mặc Hiên xuống, chiếc nhẫn trên tay, tất cả toàn bộ đồ vật chứng tỏ thân phận lấy đi hết. Con mắt Dạ Mặc Hiên giống như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn Mai quý phi, lạnh lùng phun ra hai chữ khiến Mai quý phi đau lòng: “Tiện nhân!” Mai quý phi cắn chặt môi, không nói một lời chỉ đẩy nhanh động tác trên tay. Bỏ toàn bộ đồ trên người Dạ Mặc Hiên xuống, Mai quý phi cởi toàn bộ áo khoác bên ngoài của Dạ Mặc Hiên, chỉ để lại nội y đơn thuần, lại nhanh chóng thay y phục do Lãnh Ngự Phong ném qua cho Dạ Mặc Hiên.
“Ngươi cũng thay.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng.
Mai quý phi không nói gì, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác trên người, mặc y phục Lãnh Ngự Phong ném qua.
Đông Phương Thiểu Tư nhìn y phục đơn thuần không có đồ tùy thân của hai người khẽ gật đầu: “Các ngươi có thể đi được rồi.”
“Xin giải huyệt đạo cho Mặc Hiên lqd có được không?” Mai quý phi cẩn thận ra yêu cầu.
Đông Phương Thiểu Tư đưa tay giải khai huyệt đạo cho Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên giật giật, đưa tay mạnh mẽ muốn tát vào mặt Mai quý phi.
“Dừng tay!” Sở Thanh Linh quát lớn một tiếng, vươn tay tát một cái vào mặt Dạ Mặc Hiên.
Tiếng bạt tai vang dội khiến mọi người chung quanh cũng sửng sốt, Dạ Mặc Hiên kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh đang giận dữ, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần: “Ngươi dám đánh trẫm!”
“Đây là trả lại cho ngươi!” Sở Thanh Linh hừ lạnh một tiếng, “Ngoại trừ biết đánh nữ nhân ra, ngươi còn có thể làm gì? Phế vật!”
“Ngươi muốn chết!” Sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư trầm xuống.
“Bây giờ ngươi muốn tìm cái chết, tiểu tử.” Y tiên bu lại nói một câu hài hước.
“Chuyện không liên quan đến các ngươi.” Mai quý phi cắn răng nói, “Hắn đánh ta, không liên quan gì đến các ngươi.”
Sắc mặt mọi người khác nhau, con lqd mắt sắc bén của Dạ Mặc Hiên càng trầm xuống, Sở Thanh Linh nhìn Mai quý phi bỗng nhiên nở nụ cười thản nhiên: “Không có quan hệ gì với chúng ta, ta cũng nói, cái tát kia là ta trả lại cho hắn. Hắn đánh ngươi không có quan hệ gì với ta, bởi vì tất cả mọi chuyện chính là do ngươi gieo gió gặt bão. Nhớ lời nói của ta, chờ đến lúc ngươi hối hận tất cả đều đã muộn.”
Mai quý phi mạnh mẽ nghiêng mặt đi không nói gì nữa. Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày, nhìn Sở Thanh Linh cùng Mai quý phi có vẻ đăm chiêu.
“Chúng ta đi, Mặc Hiên, tự giải quyết cho tốt.” Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên rồi xoay người đi tới bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, tỷ tỷ!” Đột nhiên, Dạ Mặc Hiên hô lên hai chữ phức tạp đã lâu.
Sở Thanh Linh đứng yên, từ từ quay người lại, thấy vẻ mặt mờ mịt cùng phức tạp của Dạ Mặc Hiên, có thêm cả bất lực.
“Có thể, nói riêng mấy câu với tỷ tỷ không?” Dạ Mặc Hiên cau mày có chút do dự, “Ta, rất muốn hiểu rõ một số chuyện.”
Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, hai chữ tỷ tỷ Dạ Mặc Hiên vừa nói đã rất lâu rất lâu rồi thật sự khiến cho người ta đau lòng chua xót. Ánh mắt Sở Thanh Linh thẫn thờ, nhìn Dạ Mặc Hiên trong bóng đêm mông lung, giống như trở về lúc đứa bé ngây thơ chạy theo sau mình. Đưa cành hoa đẹp đẽ cho mình, muốn mình giữ lại đứa bé đáng yêu đó, trong nháy mắt dường như trở lại bên cạnh mình.
“Không được. Không có gì hay lqd để nói cùng ngươi.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, ôm chầm lấy bả vai Sở Thanh Linh muốn đưa Sở Thanh Linh rời đi.
“Tỷ tỷ, đừng đi, ta… ta rất muốn hỏi tỷ một số chuyện.” Dạ Mặc Hiên vội vàng đi lên trước, nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên một hồi lâu không nói gì, chỉ là đau đớn cùng mâu thuẫn trong ánh mắt sao rõ ràng thế, mà dưới chân Sở Thanh Linh không có động, Đông Phương Thiểu Tư nhìn dáng vẻ Sở Thanh Linh, khẽ than thở, hiểu quyết định của Sở Thanh Linh là gì.
“Thiểu Tư, chỉ một chút thôi, chàng ở phía trước chờ ta là được. Ta không sao.” Ngón tay Sở thanh Linh chỉ về phía trước cách xa năm thước nói có chút khẩn cầu với Đông Phương Thiểu Tư.
“Haizzz, ta biết nàng sẽ như vậy.” Đông Phương Thiểu Tư yêu thường sờ sờ mái tóc của Sở Thanh Linh, “Ta ở ngay bên cạnh nàng, nói nhanh một chút, biết không?” Trong lòng Đông Phương Thiểu Tư than thở, cũng biết mình không lay chuyển được bảo bối của mình, lại không nhịn được nhìn đến vẻ mặt đau thương kia của bảo bối của mình.
“Ngươi, cút sang bên kia.” Dạ Mặc Hiên quay đầu lạnh lùng nói với Mai quý phi ở bên cạnh.
Mai quý phi lo lắng nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt rất phức tạp, không hề rời đi.
“Ngươi nghe không hiểu lời nói của trẫm phải không? Trẫm bảo ngươi cút đi!” Dạ Mặc Hiên mặt âm trầm lạnh lùng quát Mai quý phi, “Ngươi muốn chết phải không?”
Mai quý phi cắn răng, rốt cuộc lqd bước ra phía trước mặt không xa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn sang bên này.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người.
“Mặc Hiên, ngươi muốn nói gì?” Sở Thanh Linh nhìn thật sâu nam tử trước mắt, bây giờ đường nét Mặc Hiên đã rõ ràng, trên mặt kiên nghị trầm ổn. Trưởng thành, đúng là hắn đã thật sự trưởng thành.
“Ta rất kỳ quái, người nam nhân kia sao lại ngu ngốc đến vậy, biết nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn muốn tới cứu ngươi. Vì sao?” Dạ Mặc Hiên cau mày nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh không giải thích được hỏi.
“Bởi vì hắn rất yêu ta, mà ta cũng rất thương hắn.” Sở Thanh Linh nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu nói.
“Yêu?” Dạ Mặc Hiên cười, “Thứ này có trên thế gian sao?”
“Có, tất cả mọi người có, ngươi cũng có, chỉ có điều tạm thời ngươi quên yêu thôi.” Sở Thanh Linh có chút bất đắc dĩ nói.
“Thứ buồn cười đó ta không cần.” Dạ Mặc Hiên hừ lạnh một tiếng, tiếp theo bỗng nhiên có chút mê man nói: “Ngươi vẫn nói ta bị hạ thuốc, thuốc gì?”
“Ta không rõ là thuốc gì, nhưng lqd ngươi giống như đã quên mất nhiều thứ.” Sở Thanh Linh nói sự thật, “Nhưng mà ta không muốn suy nghĩ tiếp nữa, ta muốn trở về cùng Thiểu Tư. Ngươi bảo trọng thân thể, làm một hoàng thượng tốt.”
“Ngươi dựa vào đâu mà dạy dỗ ta?” Dạ Mặc Hiên khó chịu hừ lạnh một tiếng, ngâgnr đầu nhìn trâm cài đầu trên đầu Sở Thanh Linh đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn đi, vậy lưu lại trâm cài đầu cho ta làm kỷ niệm được không?”
Sở Thanh Linh giật mình, vẫn vươn tay rút trâm cài đầu ra đưa cho Dạ Mặc Hiên.
Ở nơi xa Đông Phương Thiểu Tư thấy động tác của Sở Thanh Linh, khẽ cau mày lại, cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng bây giờ lại nhìn không ra. Còn Mai quý phi ở bên cạnh nhìn rõ ràng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng lẽ tính để cho hắn quên tình quên ái, nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn nhớ rõ cảm giác với Sở Thanh Linh sao?
“Người nam nhân kia rất quan tâm ngươi, ngươi nói xem nếu hắn không có ngươi sẽ như thế nào đây?” Dạ Mặc Hiên nghịch cây trâm cài đầu trong tay bỗng nhiên hỏi sâu xa Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh cau mày: “Mai quý phi cũng rất yêu ngươi, nếu nàng mất ngươi nàng sẽ đau đến mức không muốn sống.”
“Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp chính lqd vương Thiên Vận quốc, toàn bộ đều do hắn lập kế hoạch sau màn trướng. Hắn là nam nhân cường đại như thế hoàn mỹ như thế. Thế nhưng hắn lại yêu ngươi như vậy, để ý ngươi như vậy, chỉ vì ngươi mà dám xâm nhập vào địch quốc nguy hiểm.” Dạ Mặc Hiên nói xong, nhưng trong mắt là châm chọc, “Nên nói hắn là ngu xuẩn hay si tình?”
“Những điều đó không quan hệ gì với ngươi.” Sở Thanh Linh hừ lạnh một tiếng, thật sự rất ghét giọng điệu của Dạ Mặc Hiên lúc này.
“Hắn là trở ngại để ta san bằng thiên hạ, trở ngại lớn nhất, ngươi nói có biện pháp gì khiến cho hắn không gượng dậy nổi đây?” Dạ Mặc Hiên cúi đầu cười rộ lên, lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh.
Đột nhiên, trong bóng đêm truyền tới tiếng vó ngựa dày đặc từ xa xa. Có truy binh! Sở Thanh Linh cau mày, Đông Phương Thiểu Tư biến sắc, lập tức phải rời đi thôi.
“Thanh Linh, đi mau.” Đông Phương Thiểu Tư liền muốn nhanh chóng tiến lên, định bắt Dạ Mặc Hiên, chỉ có hắn mới có thể bình yên rời khỏi Thành Hạ quốc.
“Ngươi cũng không đi được rồi.” Dạ Mặc Hiên chợt lộ ra nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, trâm cài đầu trong tay chợt đâm về phía lồng ngực Sở Thanh Linh. Trâm cài đầu bén nhọn dễ dàng đâm xuyên qua y phục trước ngực Sở Thanh Linh, đâm thẳng vào trong ngực Sở Thanh Linh. Phương pháp khiến nam nhân đáng sợ Đông Phương Thiểu Tư đó vĩnh viễn không thể gượng dậy nổi vô cùng đơn giản, chính là giết chết nữ nhân trước mắt! Trong lòng Dạ Mặc Hiên cười điên cuồng, điên cuồng trong con mắt lộ ra khiến khuôn mặt Sở Thanh Linh kinh hãi cùng cực kỳ đau lòng.
“Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư như điên xông lên phía trước, dường như trên thế gian giờ khắc này cũng dừng lại. Hình ảnh dừng lại lúc Dạ Mặc Hiên cầm cây trâm cài đầu đâm vào trong ngực Sở Thanh Linh.
Mai quý phi thấy thế không hề suy nghĩ lqd bất cứ điều gì, liền nhào tới trước, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là không để cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn Dạ Mặc Hiên!
Dạ Mặc Hiên cười như điên, rút cây trâm cài đầu trước ngực Sở Thanh Linh ra.
Máu tươi phun như suối, giữa không trung tạo ra một đường cong yêu dị phun lên mặt lên người Dạ Mặc Hiên.
Thân thể mềm nhũn của Sở Thanh Linh từ từ ngã xuống. Đông Phương Thiểu Tư đã đỏ cặp mắt, xông lên trước ôm lấy thân thể mềm nhũn của Sở Thanh Linh: “Thanh Linh! Không!” Y tiên nhíu chặt đôi chân mày, thi triển khinh công nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.
Mà Dạ Mặc Hiên đứng tại chỗ không có động tác gì, Mai quý phi cũng như nổi điên nhanh chóng đến trước mặt Dạ Mặc Hiên, đưa đôi tay chắn trước mặt Dạ Mặc Hiên.