“Công chúa điện hạ muốn xử trí ả hạ nhân làm càn kia như thế nào?” Giọng nói trầm thấp mị hoặc của Đông Phương Thiểu Tư vang lên bên trong phòng.
Mắt Thanh Hoa trừng lớn, từ từ đi về phía công chúa Mỹ Chân ở góc tường. Đông Phương Thiểu Tư thì mỉm cười nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra ở trước mắt.
Ngay lúc Thanh Hoa đi tới góc tường, công chúa Mỹ Chân chậm rãi tỉnh lại. Công chúa Mỹ Chân chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảnh đen bóng, cố sức mở to mắt nhìn người ở trước mắt, thì bị dọa mất hồn mất vía. Bởi vì người trước mắt có khuôn mặt rất giống mình.
“Ngươi.....là ai!” Công chúa Mỹ Chân cố sức nói ra mấy chữ, ngón tay run rẩy chỉ vào nữ tử đang cười quỷ dị trước mắt.
“Dĩ nhiên bản cung là công chúa Bắc Thần quốc!” Thanh Hoa cười quyến rũ, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nhìn sắc mặt càng thêm tái nhợt của công chúa Mỹ Chân.
“Thanh Hoa! ! !” Công chúa Mỹ Chân thất thanh quát khẽ, càng đụng đến vết thương trên người, vì đau nên liên tục ho khan. Cái giọng nói này có đánh chết nàng cũng không thể nghe lầm! Là nha hoàn của mình - Thanh Hoa! Tại sao nàng ta lại có khuôn mặt giống mình? Còn tự xưng là công chúa?
“Câm miệng!” Thanh Hoa đẩy tay công chúa Mỹ Chân ra, đưa tay lên sờ mặt mình, phẫn nộ quát, “Nô tỳ lớn mật, dám hỗn láo với chủ tử!”
Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng đứng xem, trong mắt cũng không hề có một tia cảm xúc. Đứng tựa ở cạnh cửa, khoé miệng Lãnh Ngự Phong hiện lên nụ cười nhạt. Công chúa thật, công chúa giả đúng là náo nhiệt.
“Giữ lại mạng sống.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn bóng lưng Thanh Hoa, hắn đã nhìn thấy sát khí đang nổi lên trong người nàng ta. Nếu cứ để nữ nhân kia chết đi, thì quá lợi cho nàng rồi.
Công chúa Mỹ Chân nhìn khuôn mặt dữ tợn của nữ tử trước mắt, trong mắt đều có sát khí, bầu không khí sợ hãi bao trùm xung quanh: “Các ngươi.....các ngươi muốn làm gì? Ta mới là công chúa! Ta mới là ~~ khụ ~~ khụ ~~~ “
“Bản cung mới là công chúa!” Thanh Hoa cười ha hả, vươn tay nhổ trâm cài trên đầu xuống, chậm rãi lại gần công chúa Mỹ Chân.
“Ngươi muốn làm gì? Thanh Hoa, ngươi là nô tỳ lại dám....lại dám đối xử bất kính.....với ta sao?” Công chúa Mỹ Chân ho kịch liệt, ngực phập phồng mãnh liệt. Khí huyết sôi trào kịch liệt, muốn vận công nhưng lại không làm được. Nhìn cây trâm cài sáng loáng càng ngày càng nhích lại gần mặt mình, công chúa Mỹ Chân liều mạng lui về phía sau. Mà ở phía sau lại là bức tường lạnh như băng, muốn tránh cũng không thể tránh.
“Ngươi mới là nô tỳ đê tiện! Suốt đời đều phải cúi đầu phục vụ người khác” Thanh Hoa tuỳ tiện cười, dục vọng trong mắt của nàng ta khiến công chúa Mỹ Chân nhìn thấy cũng phát run.
“A ~~~~! ! !” Công chúa Mỹ Chân phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay bưng kín mặt mình. Thanh Hoa quơ quơ cái trâm cài, lấy cây trâm nhọn hoắt vẽ lên mặt công chúa Mỹ Chân vài đường tạo thành những vệt máu đỏ tươi chói mắt. Máu tươi theo khe hở chậm rãi chảy xuống, rớt đầy trên mặt đất, bắn ra những đóa hoa máu mê hoặc lòng người. Mà Thanh Hoa vẫn không dừng tay, tiếp tục vung tay khắc lên mặt công chúa Mỹ Chân những đường nét ghê rợn.
“Ngươi là nô tỳ đê tiện! Đây là kết quả của việc bất kính với bổn cung.” Thanh Hoa cười ha ha đứng lên. Nàng ta cười tuỳ tiện khiến trong lòng công chúa Mỹ Chân lộ vẻ tuyệt vọng. Vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? ! Nhiếp Chính vương dám đối xử với nàng như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không sợ những tùy tùng khác sẽ nhìn ra sao? Người ở phía ngoài đâu? Vì sao trong phòng có động tĩnh lớn như vậy nhưng người ở phía ngoài cũng không hề có phản ứng?
Thanh Hoa phát cuồng dùng trâm cài rạch mặt công chúa Mỹ Chân, mãi cho đến khi trên mặt công chúa Mỹ Chân đều là máu, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo ban đầu của công chúa Mỹ Chân, Thanh Hoa mới dừng tay cười lớn. Công chúa Mỹ Chân co quắp té ngã trên mặt đất, phát ra tiếng ngẹn ngào ô ô, cúi đầu : “Vì sao, Thanh Hoa, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta đối với ngươi ~~ đối với ngươi như tình tỷ muội ~~~ “
“Tỷ muội?” Thanh Hoa cười to, chợt kéo tay áo mình lên, trên cánh tay lộ ra vết sẹo như hình con rết nhìn thấy mà giật mình, “Đây là tình tỷ muội của ngươi sao? Bởi vì có chuyện không vừa ý nên ngươi có thể dùng cái trâm cài đầu trút hết lên trên người ta.” Thanh Hoa nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, chợt cầm cánh tay công chúa Mỹ Chân lên, cầm lấy cái trầm cài dùng sức rạch lên trên cánh tay công chúa Mỹ Chân một đường, ở trên cánh tay công chúa Mỹ Chân xuất hiện vết thương lớn giống như ở trên tay mình.
Công chúa Mỹ Chân phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết, cố sức rút tay mình về.
Thanh Hoa thấy thế càng cười ha hả: “Ngươi cũng biết đau sao? Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đau chứ!”
Đông Phương Thiểu Tư thở dài, cảm thấy vô vị đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, cửa bị đẩy ra, hai mama mập mạp có vẻ mặt dữ tợn đi vào.
“Đem này nô tỳ này đi dạy dỗ thật tốt.” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng ngáp một cái, phân phó hai mama vừa mới bước vào.
“Vâng, vương gia.” Hai mama cung kính đáp lời, một người tiến vào kéo cánh tay công chúa Mỹ Chân lôi ra ngoài.
“Nhiếp chính vương, Thanh Hoa! Các ngươi ~~ các ngươi dám! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy ~~~ ta, phụ vương ta ~~” Công chúa Mỹ Chân ho khan đem hết toàn lực gào thét, thế nhưng chưa nói hết, yết hầu đau như muốn vỡ ra, không thể nói ra thành lời. Mama đứng bên tỏ vẻ xem thường, kéo công chúa Mỹ Chân đi ra ngoài, đi xa, hai người nói thầm : “Nữ tử này điên thật rồi, đúng là vọng tưởng, tưởng mình là công chúa, xem ra muốn dạy dỗ tốt cũng hao phí chút tinh thần rồi.”
Thanh Hoa chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn Đông Phương Thiểu Tư không có biểu hiện gì đứng ở trước mặt mình mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nhiếp Chính vương điện hạ, sẽ không có chuyện gì chứ? Nàng còn có thể nói chuyện, còn biết võ công…”
Trong mắt Lãnh Ngự Phong hiện lên vẻ xem thường, đây cũng là một nữ nhân ác độc, còn có thể nghĩ đến những chuyện này. Muốn biến công chúa thành câm, phế bỏ võ công của nàng, như vậy ả ta mới yên tâm sao?
“Xin công chúa điện hạ cứ yên tâm, từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn người nào tên Thanh Hoa nữa.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy thản nhiên nói, “Phiền công chúa điện hạ tự phân phát ( ý là cho nghỉ việc đó, thời xưa hay thế) các tùy tùng được đưa tới, ta sẽ thay nữ nhân kia viết một phong thư đưa cho quân chủ Bắc Thần quốc bẩm báo về việc hôn sự.”
“Đa tạ Nhiếp Chính vương điện hạ, thế nhưng không cần phiền đến Nhiếp Chính Vương. Ta có thể mô phỏng theo tất cả, bao gồm cả nét chữ cùng giọng điệu của nàng.” Trong mắt Thanh Hoa hiện lên vẻ đắc ý. Trên cái thế giới này, người hiểu rõ công chúa Mỹ Chân nhất chính là mình!
“Như vậy thì tốt.” Đông Phương Thiểu Tư ngáp một cái, “Việc còn lại công chúa điện hạ tự mình an bài. Ta xin phép được cáo lui trước.”
“Cung tiễn Nhiếp Chính vương điện hạ.” Thanh Hoa khom người, lộ ra dáng vẻ tươi cười ưu nhã.
Đông Phương Thiểu Tư xoay người ra cửa, Lãnh Ngự Phong đang chuẩn bị theo sau, lại nhìn thấy ánh mắt bức bách của Thanh Hoa. Bĩu môi rồi tự nhiên cũng biết nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, Lãnh Ngự Phong gật đầu nói: “Rất nhanh thứ đó sẽ được đưa tới chỗ công chúa điện hạ.”
“Như vậy, xin đa tạ Thừa Tướng đại nhân.” Thanh Hoa thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Lãnh Ngự Phong cười ngọt ngào, nụ cười khiến trong lòng Lãnh Ngự Phong run run.
Hai người ra khỏi viện, Đông Phương Thiểu Tư buồn ngủ hướng về phía Lãnh Ngự Phong khoát tay áo: “Ngươi có thể trở về, ta muốn nghỉ ngơi. Hôm nay sẽ không lên triều .”
Khoé miệng Lãnh Ngự Phong khoé miệng giật giật, nhận mệnh xoay người rời phủ.
Đông Phương Thiểu Tư đi đến vườn trúc, vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng. Nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Sở Thanh Linh.
“Thanh Linh ~~~” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ lẩm bẩm, cúi đầu hôn lên trên môi Sở Thanh Linh. Hai ngày nữa, chính là hôn lễ của chúng ta. Bản thân hắn muốn nàng là tân nương đẹp nhất thiên hạ. Thanh Linh hơi nhíu mày, nhưng không tỉnh lại. Đông Phương Thiểu Tư cười, bò lên giường, nằm ở bên cạnh, ôm nàng rồi ngủ thật say.
Một ngày nào đó, Nhiếp Chính vương ban bố tin tức hai ngày sau sẽ tiến hành hôn lễ. Đại xá thiên hạ! Đây là việc mà chỉ có hoàng thượng mới có quyền làm. Điều đó chứng tỏ quyền hành của Nhiếp Chính vương Đông Phương Thiểu Tư đã đạt đến trình độ nào.
Có người vui mừng có người đau thương.
Lúc này Sở gia càng rối loạn. Đơn giản vì Đoan Ngọc vẫn gạt Sở Mặc Hiên về chuyện này.