Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 90: Bóng đèn được luyện như thế đấy




Edit: Quan Vũ.

"Anh không còn lời nào để nói thôi."

Trình Tín Chi không phản bác được, trực tiếp bỏ qua, đi mở cửa xe.

"Tôi nói này sao mà anh——" Câu còn chưa dứt, thì đã bị nhét cho một người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự, cái mũi Quan Ngải rất thính, là hơi rượu, "Khiếp, chị ta uống bao nhiêu rượu thế vậy."

"Khuya rồi, cô ấy uống không ít đâu, đưa cô ấy đi nghỉ đi."

Bàn giao xong, Trình Tín Chi đóng cửa, đẩy cần gạt đi luôn.

"Này này, tôi còn chưa nói xong mà, muốn bỏ trốn à."

Giọng nói oang oang, vang vọng khắp trong ban đêm yên tĩnh, chỉ là người đàn ông kia đã nghênh ngang lái xe đi mất tiêu rồi.

Quan Ngải khẽ rủa cho một cái, bèn cam chịu số phận đi đưa cái người phụ nữ bất tỉnh nhân sự đi nghỉ.

"Quan Hân." Đẩy đẩy người phụ nữ say rượu, chẳng phản ứng gì hết, "Say thật rồi à? Như vậy thì cũng không giống chị lắm."

Người phụ nữ này, Quan Ngải còn không biết? Tửu lượng kia, chuốc cho mấy gã đàn ông say ngửa ra chứ không nói chơi, cơ mà say thành cái điệu này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết:

Tim đau, lòng đau, mà thân cũng đau.

Trước kia, mỗi khi Quan Ngải rảnh rỗi đến phát khùng luôn luôn tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cái người phụ nữ kiêu ngạo như Quan Hân mà thất tình, cô chắc chắn phải giơ tay lên hô hào vui vẻ: Ông trời mở mắt rồi.

Nhưng mà bây giờ... Vui đâu không thấy còn chưa nói, mà trong tim giống như có một tảng đá lớn chèn áp, chèn ép khó chịu đến cùng cực đây này.

Quan Ngải không khỏi cảm thán thở dài: "Nhờ phúc của chị, tôi không bị bệnh, mà tối tới đêm khuya mà vẫn còn trèo tường đi nằm viện." Cực kỳ khó hiểu, "Nhưng sao tôi lại thấy lương tâm bất an là thế quái gì nhỉ."

Làu bàu xong, thì thở phì phò đi làm việc.

Khuya hôm nay, nhị tiểu thư Quan gia nằm trong phòng bệnh cao cấp siêu xa hoa, suy nghĩ đến bốn vấn đề:

Một: Sao mị lại đi chịu cái tội này thay cho nam nhân của Giang Hạ Sơ?

Hai: Lương tâm của mị bất an để làm cái gì cơ nhể?

Ba: Cái tay lái xe kia có ý gì với Quan Hân? (tay lái xe kia trong đây là chỉ Trình Tín Chi)

Bốn: Cái tay lái xe kia có mục đích gì thì liên quan cái lông gì đến mị?

Bốn vấn đề như vậy, khiến Quan Ngải mất ngủ cả đêm - lần đầu tiên trong đời.

Ngoại truyện **

Năm ấy trời đông rất lạnh, gió thổi mạnh, trời âm âm u u, trong con hẻm Cổ Long lạnh lẽo rét buốt thấm đượm vào da thịt, trên đường. Không ai qua lại, rất yên tĩnh.

Bỗng, trong một căn nhà lụi bại ở một góc phố, một người đàn ông say khướt tay cầm chai rượu, tay kia thì kéo một câu bé đã dơ bẩn đến ddl-q-d-q-v-p nỗi không thấy được bộ dạng nữa.

Cậu bé nom mười bốn mười lăm tuổi, trong tiết trời đông tuyết lớn lại ăn mặc rất phong phanh, cực kỳ gầy yếu, cho nên người đàn ông dễ dàng lôi lôi xách xách ra.

Người đàn ông vừa ném thằng bé xuống đất, vừa mở miệng chửi rủa liên tục: "Đồ chó đẻ, giống hệt như mẹ mày, toàn là mấy cái thứ con mẹ nó đáng đánh đòn."

Đồ chó đẻ? Mắng chửi to như thế, có thể láng giềng trong con phố đã nghe thấy hết, nhưng mà, ba ngày một trận đánh năm ngày một trận chửi, cũng coi như không thấy gì, chỉ trách chỉ thương cảm cho đứa nhỏ kia, sinh ra trong nhà một gã nghiện rượu tàn bạo.

Cậu bé nằm bò trên đất dậy không nổi, ôm chặt một món đồ chơi đua xe trong lòng, gã đàn ông giẫm một cái, rồi hắn bị lung la lung lay, mặt đỏ bừng hung dữ: "Tao cho mày chạy, coi tao có chặt chân mày không."

Cậu cũng quật cuồng, cắn răng không trả lời, chỉ cẩn thận bảo vệ cho chiếc xe đua trong tay, mặc cho gã đàn ông kia quyền đấm cước đá.

"Dòng giống đáng chết, đi chết đi, sao lại không chết đi."

"Một ả tiện nhân, con trai sinh ra cũng giống y như vậy."

"Đi chết hết đi."

"..."

Trong mùa đông lạnh lẽo như băng, yên tĩnh đến cùng cực này, đâu đó trong tiếng mắng chửi chói tai ầm ầm, còn có tiếng rên rỉ rất nhỏ của thằng bé.

Đám người qua lại, người người không mắt điếc tai ngơ thì nhiều lắm cũng chỉ lắc đầu thở dài.

Người là vậy, luôn phân biệt rạch ròi chuyện của mình và chuyện của người khác, tuyệt không đụng đến.

Gã đàn ông đánh chửi một trận, thấm mệt, lại uống chút rượu rồi tiếp tục.

"Dừng tay." Bỗng một giọng nói giòn giã vọng đến.

Thằng bé ở trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phù kinh khủng, đã không nhìn ra hình dáng, nhưng mà cặp mắt lại khá sáng sủa.

Ở góc phố, cô bé chống nạnh: "Chú, bạo hành phải ngồi tù."

Cô bé độ chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé trông rất đẹp rất thanh tú, lông mày mang khí khái anh hùng nhíu nhíu, mặc áo khoác da và quần bò - thứ mà chỉ có mấy cậu bé mới thích, nếu không buộc tóc đuôi ngựa, ngó bộ có vẻ giống một cậu bé lắm.

Cô bé đi qua, bước chân hiên ngang, con ngươi xoay tròn , linh động như được cuộn trào ra, thật không đúng với lứa tuổi: "Còn không mau buông cậu ta ra."

Cậu bé trên mặt đất khẽ nhấp miệng, nhìn cô bé liều lĩnh chẳng biết từ đâu đến, hơi nhíu mày.

Gã đàn ông lắc lư mấy cái, giơ chai rượu lên múa may vài cái: "Thứ nhóc con chết tiệt từ đâu đây, cút xa chút."

"Chú mà còn không chịu dừng tay, tôi báo cảnh sát đấy." Cô bé con nói với vẻ mặt khí phách.

Cô nhóc này làm cho ai coi, thì cũng sẽ 'khen' cho một câu không biết trời cao đất rộng nhỉ. Nhưng mà ngay cả với dáng dấp nhỏ bé như thế, thì cũng khiến người ta không thể rời mắt đi khỏi, không phải là ánh nắng trong ngày đông đến, mà dường như toàn thân toàn là ánh sáng, ít nhất là câu bé trên đất cảm thấy như thế.

Gã nghiện rượu vẫn cứ dẫm lên cẳng chân thằng bé, loạng choạng tiến về phía cô bé, mặt mày hung thần ác sát: "Con nhóc thối, to gan quá nhể, muốn ăn đòn à?"

Cô bé không lùi bước: "Chú đấy, là cái kiểu người ỷ lớn hiếp nhỏ bà cô nhỏ tôi đây ghét nhất đấy."

Nói xong, trợn trừng con mắt, rồi tấm thân nhỏ nhắn nhào lên gã say rượu, cắn một cái.

"Choang ——" Chai rượu của tên nghiện rượu rơi xuống, có lẽ cô nhóc nhỏ này đã dùng hết sức, thì là nghe thấy tiếng gào thét: "A ——" Gã đàn ông đưa tay giữ chặt lấy tóc con bé, bàn tay trong không trung đã cứng ngắc không dám nhúc nhích: "Mau nhả ra."

Cô bé bị kéo tóc, không chỉ không nhả ra, lại còn cắn ác hơn nhiều.

Con nhóc đó, độc ác mạnh mẽ này, ngày sau còn dài, có khi còn ác hơn.

"A——"

Gã đàn ông gào thét liên tục, cho một cước, cô bé ngã ngồi dưới đất, cũng không vội đứng lên, mà lại lau vết máu bên khóe miệng, vẻ mặt ghét bỏ: "Bẩn muốn chết." Tròng mắt trợn trừng trừng, liếc nhìn gã đàn ông: "Thứ đàn ông thối."

Đây là giọng điệu nói chuyện của một cô bé mười mấy tuổi nên có hay sao? Khiến người ta không chỉ có cảm thán: Nghé con không sợ cọp.

Gã nghiện rượu nhìn thoáng qua mu bàn tay máu thịt từa lưa, mặt mày đã vặn vẹo đến cùng cực: "Xem tao có đập chết mày không."

Lúc này đứa bé gái trên mặt đất mới sực nhớ ra là phải trốn đi, nhưng mà không kịp nữa rồi, gã đàn ông đã đến ngay trước mặt, đồng thời túm được cái áo khoác da của con bé: "Dám cắn tao, xem tao có giết chết mày không."

Gã đàn ông giơ tay cao lên, rồi giáng đòn vào người cô bé, cô bé nhắm tịt mắt theo bản năng. Không có đau đớn như dự liệu, thân thể bị ôm lấy, cô bé mở đôi mắt ra, đã trông thấy một gương mặt không trông rõ ngũ quan, một gương mặt đen thui, cô bé chớp chớp mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ mặt, chỉ biết là đôi mắt cậu bé rất sáng.

Sau đó, cô chỉ cảm thấy hơi đau đớn, không phải rất đau, vì đòn cước của gã đàn ông kia đã giáng hết vào người cậu bé, càng đạp càng hăng, cô bé sốt ruột, đẩy đẩy cậu bé cắn chặt răng, không cử động trên người, thúc giục nói: "Anh trai nhỏ, anh tránh ra, đừng có cản em."

"Đừng rộn, đợi tới khi lão ta đánh mệt, sẽ ngừng thôi."

Cậu mở lời, giọng nói thành thục không đúng với lứa tuổi, khiến người ta yên tâm. Cô bé trên đất đành im lặng không nói gì nữa, chỉ cắn răng, rơi nước mắt.

Gã đàn ông say rượu đánh rất mạnh rất ác, từng phát từng phát mạnh mẽ như trời giáng, cô bé chỉ nghe tiếng vọng, cũng bắt đầu biết sợ, không thể lên tiếng nổi, nhìn chiếc xe đua của cậu bé bị vứt lại, cắn môi kìm nước mắt.

Một hồi lâu, gã ta mới dừng tay, uống một ngụm rượu nhỏ rồi mắng vài câu mới chịu im, say khướt bước đi loạng choạng, V.Q--> l3q4d9n dẫm một cái lên mô hình đua xe đang nằm một bên của cậu bé, có lẽ vẫn chưa hết giận, lại dẫm vài phát thật mạnh.

Tới khi gã đàn ông đi xa, cậu bé mới đứng dậy, khập khiễng đi qua, nhìn chằm chằm vào mô hình đua xe bị vỡ thành mấy mảnh, không nói gì cả, mặt mày đen đúa nhăn nhúm lại.

Cô bé lau nước mắt, ngoan ngoãn nhận sai: "Rất xin lỗi, đều tại em."

"Tránh ra."

Thằng bé cực kỳ hung dữ, cô hoảng sợ, nhưng cũng không lùi bước tránh ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt từng mảnh vỡ lên, hí hoáy một hồi, rồi cười hì hì nhìn cậu bé, lộ ra một chiếc răng khểnh: "Anh xem còn dùng được này."

Cậu đưa tay giật lấy, giống như con nhím nhỏ: "Ai cho cậu đụng đến đồ của tôi."

Cô bé cười, nụ cười tươi đẹp trong ngày mùa đông: "Ước mơ thì không nên từ bỏ. Nếu thích, thì phải thật quý trọng."

Cô nhóc tuổi còn nhỏ đã nhận ra đó là ước mơ của cậu, cô nhóc tuổi nhỏ khi ấy nói đến ước mơ, dạt dào thanh xuân, cười tươi như hoa đến vậy.

Cậu bé chỉ nhìn cô bé, con ngươi như một chấm nhỏ được điểm tô trong màn đêm, từ từ sáng rực.

"Quan Hân."

"Quan Hân."

Tiếng kêu gọi vọng đến từ góc tường, cô bé thu lại nụ cười, đứng dậy vỗ tay, lại sửa sang chiếc áo khoác da rộng thùng thình rồi nói: "Em phải đi rồi."

Cậu bé không nói gì thêm, ngồi xổm trên đất, trông thấy cô nhóc nhảy nhảy nhót nhót đã đi xa, khi sắp đến tận cùng con phố, thì lại quay đầu lại, bưng miệng nói thật to: "Anh trai nhỏ, mười năm sau, nếu như anh thành tay đua, đừng có quên em."

Cái này có tính là giao hẹn không? Cậu nhóc nghĩ nghĩ hẳn là tính đi. Khi cậu ngẩng đầu lên, thì đã không trông thấy bóng dáng hoạt bát hiếu động kia nữa, cậu chỉ khẽ thì thào một câu: "Quan Hân."

Đột nhiên, cậu bé nở nụ cười, gương mặt vẫn đen thùi lùi, lại trở nên khí phách mấy phần.

Bọn họ còn nhỏ, vội vã gặp nhau, rất nhiều năm sau lại bắt đầu nhung nhớ đến, trong trí nhớ của anh chỉ khắc sâu hai chữ kia, tên của người kia.

Thế nhưng, khuyết thiếu mất một phần, ở chỗ rẽ trước một góc tường, cô bé con hoạt bát kia, lại nói một câu: "Dì Tinh, dì lại nhận nhầm, con là Quan Ngải. Dì xem, má lúm đồng tiền của con nhạt hơn Quan Hân."

Quãng ngắn đứt đoạn, là khuyết thiếu, là sai lầm.

Khi ấy bọn họ còn quá nhỏ, trí nhớ lưu trong nháy mắt, giữ lại ngay lúc ấy, đã dễ dàng thay đổi một đời, lại không biết, khi dòng chảy bắt đầu, thì đã sai mất rồi.

Chỉ trách, năm đó còn quá trẻ; chỉ trách, lúc ấy duyên cạn; chỉ trách, bọn họ ngây thơ tuân thủ những lời nói khờ dại thời thơ ấu.

Bọn họ không hề sai, chỉ là vận mệnh đã sai lầm...

** =”=!

Năm tháng bình yên, chớp mắt thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến một buổi sáng tinh mơ cuối thu.

Chỉ là, nếu phòng bệnh cách vách của Tả Thành không có người nào đó đang ở, thì càng bình yên hơn rồi.

Ở Tả gia, thậm chí là ở bệnh viện nơi đây, người tinh mắt cũng có thể biết, vị chủ nhân của Tả gia không thể đụng tới, vị thiếu phu nhân Quan của Tả gia lại càng không thể đụng vào, thế nhưng, chút tinh mắt của người mới tới nào đó, Vũ-lê thì lại không, mới sáng sớm tinh mơ, Quan Ngải đã vác hai con quý-đônnnnn mắt gấu mèo, đánh liên hoàn call cho Giang Hạ Sơ.

"Đi đâu vậy?" Người đàn ông nửa nằm trên giường bệnh với vẻ mặt hơi cục xúc.

"Cách vách."

Không giải thích gì thêm, đã đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Tả Thành trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ không khí bị giảm xuống nhanh như chớp.

Người đàn ông này, dục vọng độc chiếm còn có thể mạnh hơn nữa không?

Phòng bệnh vẫn cứ là băng thiên tuyết địa cho đến khi Giang Hạ Sơ quay về, đúng là ánh sáng tươi tắn thì không kéo dài...

"Hạ Sơ, đi ăn cơm với tớ."

"Hạ Sơ, đi tản bộ đi."

"..."

"Hạ Sơ, tớ muốn đi nhà vệ sinh."

Cái bóng đèn không biết tốt xấu nào đó đã nói nhiều rồi mà không biết sửa, cứ đi đi lại lại lang thang đến bên ngoài cửa phòng bệnh của Tả Thành đến lần thứ N rồi.

Vị chủ nhân nào đó của Tả gia lên tiếng: "Tả Ngư, cô đi."

Gương mặt tuấn tú vẫn cứ đẹp như thế, người đàn ông này, bắt đầu phúc hắc cũng không quên ung dung tao nhã.

Giang Hạ Sơ sửng sốt một phen, Tả Ngư cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi, chịu đựng áp lực, vâng dạ rồi đi ra cửa, nhưng còn chưa đi đến, thì tiếng của tiểu tổ tông ở ngoài cửa kia đã vọng lại: "Ai ui, cái cổ thật mỏi nhừ quá mà, tôi đúng là đáng đời, ăn no rửng mỡ đi lội vào vũng nước đục này."

Ái chà, cứ việc giả đi!

Cái con nhóc này, có thể tính là nhìn rất rõ, rất tường minh đó là không có việc gì làm, rảnh rỗi đến nhàm chán! Không nhận ra người ta 'phu thê ân ái'.

Cơ mà với thủ đoạn này, không thể không nói: Trò vặt.

Nhưng mà đối với Giang Hạ Sơ đương lúc lương tâm bất an, áy náy vương lòng, thì đúng là đả động rất mạnh.

"Tôi qua xem."

Người đã đi qua, Quan Ngải đang ở ngoài cửa cười lộ răng khểnh với người đàn ông bên trong, lên mặt.

Những người có liên quan ở bên ngoài cũng vô cùng cảm thán: Không biết trời cao đất rộng.

"Hạ Sơ, cái nào được?"

"Cái này thì sao?"

"Đi, qua phòng tớ rồi nói đi."

Thảo luận nghiên cứu một lượt, thì ôm vai Giang Hạ Sơ luôn, dẫn người đi. Không nhận ra mặt mày người đàn ông anh tuấn trong phòng đã đen thui.

Nhưng khổ thân cho mấy người Tả gia, sợ ông chủ nhà mình không thoải mái, ngay cả phá hủy cái bệnh viện này cũng còn nhẹ, từng bước từng bước, càng ngày càng trở nên cẩn thận, cuối cùng sống sót qua một ngày, thế mà có mấy người lại làm mấy thứ thiết mục này mà không biết mệt, ngày hôm sau: Lại làm tiếp!

Cùng một địa điểm, cùng mốc thời gian, cùng một tiết mục.

"Lại đi đâu nữa?" Mặt mày người đàn ông trên giường sa sầm, rõ là không nhịn nổi nữa.

"Cách vách."

"Cho cô ta qua đây."

Giang Hạ Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được.

Thế là, Quan Ngải vừa đẩy cái giá treo bình nước biển vừa tới nơi, cười sáng lạn vô cùng: "Ấy, bên ngoài có nhiều người canh giữ như vậy, tôi còn tưởng là người không phận sự miễn vào nữa cơ."

Cái này gọi là gì? Được tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Con người Quan Ngải này cũng không biết bốn chữ 'có chừng có mực' được viết như thế nào, tác phong được một tấc lại còn muốn tiến một bước của cô chưa bao giờ thay đổi.

"Chuyện gì?" Tả Thành vứt ra một câu lạnh như băng.

Quan Ngải vội vàng khoát tay, lại xoa xoa cổ: "Không có chuyện gì, chỉ giả bộ bệnh rỗi quá thôi."

Đúng vậy đấy, rảnh rỗi quá, nếu không thì sao lại cứ me chỗ nào chôn địa lôi là giẫm lên chứ. Tả Ngư kinh ngạc nhìn ông chủ nhà mình còn đang ở trên giường, sắc mặt anh đen đến không thể đen được nữa, phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Đầu sỏ gây nên thì lại hoàn toàn Quan Vân Trường - lq''đ^n không có chút tính tự giác rằng mình đang ở trên địa bàn của người khác, mặt mày lại còn hớn hở: "Hạ Sơ, nào nào nào, tớ bảo mấy anh thủ vệ bên ngoài đi mua nước có ga với bỏng ngô rồi, đợi lát nữa có buổi biểu diễn của Cố Khởi."

Nói xong thì lôi lôi kéo kéo Giang Hạ Sơ đến ngồi trên ghế sofa, mở TV màn hình siêu lớn trong phòng Tả Thành, âm điệu cao hơn mấy nấc: "Nếu tớ nhớ không nhầm, anh ta là ca sĩ cậu thích nhất." Sao đâu đó lại có một mùi âm mưu lách đẩy theo ý ấy nhỉ.

Giang Hạ Sơ nhíu nhíu mày, không nói lời nào, liếc nhìn người đàn ông trên giường theo bản năng, bất ngờ không kịp đề phòng đã đụng vào đôi mắt lạnh lùng, cuống quít né tránh.

Quan Ngải mở to hai mắt liếc nhìn hai bên trái phải, trong lòng vui sướng khoái trá, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói với giọng nghiêm trang: "Cái điều hòa này sao thế, lạnh quá đi mất."

Vị tiểu tổ tông, bà cô nhỏ của Quan gia kia, không thể sống yên một chút được sao?

Khóe miệng Tả Ngư giật giật, cũng không dám ngẩng đầu, không muốn xem coi sắc mặt ông chủ nhà mình khó coi cỡ nào.

Còn trò gì làm cho người ta phải điên nữa không thế?

Phòng bệnh là chỗ nào, là chỗ tu sinh dưỡng bệnh mà, nhưng mà còn chưa được nửa giờ đồng hồ cái chỗ tu sinh dưỡng bệnh này đã hoàn toàn thay đổi rồi.

m lượng TV đinh tai nhức óc, sô pha mặt đất đâu đâu cũng là túi đồ ăn vặt, nhốn nháo lộn xộn, người nào đó đang nhảy nhót lung tung, còn cả... Tiếng nữ cao giọng gào thét điên cuồng.

Mấy người thuộc Tả gia tính luôn Tả Ngư đã hoàn toàn bị cảnh này làm cho sợ ngây người, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ai ở Tả gia mà không biết Tả Thành không thích bẩn thỉu, lộn xộn, ầm ĩ. Không khỏi kêu khổ: Thiếu phu nhân của tôi ơi, cô đang kết giao với hồ bằng cẩu hữu gì đây vậy.

Ngoại trừ khu vực gần TV đang nhiệt huyết sôi trào ra, thì những chỗ khác đâu đâu cũng đóng băng một vùng, Tả Ngư suy nghĩ thật kỹ rồi tiến lên cúi đầu xin chỉ thị: "Tiên sinh, cái này ——" Có nên ngăn cản thiếu phu nhân hay không.

Lời Tả Ngư còn chưa ra khỏi miệng, thì Tả Thành đã hơi ngước mắt lên, liếc thật lạnh, mang sự nguy hiểm, uy hiếp, tàn độc, thâm hiểm... Đủ các loại tín hiệu khiến người ta phát sợ.

Tả Ngư ngớ ra một lúc, rồi hiểu ý ngay, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Ở Tả gia, phỏng đoán ngụ ý trong ánh mắt của chủ nhân là chuyện bắt buộc.

Mười phút sau...

Chợt tất cả âm thanh im bặt đình chỉ —— lập tức có người xù lông: "Ối? Sao tự dưng lại mất điện rồi."

Người đàn ông trên giường bệnh hơi nhíu mày, băng hàn trong ánh mắt tan chảy bốc hơi đi, ánh lên vẻ tà tứ yêu dị.

"Quái lạ, loại địa phương như bệnh viện thế này mà cũng bị mất điện à." Quan Ngải liếc mắt nhìn Tả Thành, lầm bầm làu làu, ra vẻ hoài nghi.

Cô biết mà, bụng dạ người đàn ông này toàn là ý xấu, lại còn hư hỏng một cách im ỉm như không.

Tả Thành không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn là phong cách Tả thị, Tả Ngư ở bên cạnh thì tiến lên và trả lời bình tĩnh: "Chỉ gian phòng này bị mất điện, nói là kiểm tra sửa chữa mạch điện."

Kiểm tra sửa chữa mạch điện? Coi người ta là đồ ngốc à! Chẳng phải là có tiền là có thể sai quỷ khiến ma à!

Xí —— Quan Ngải âm thầm khinh thường mấy cái nhà tư bản đại gian đại ác, rồi đứng dậy vỗ tay lên bánh bích quy vụn. "Thật mất vui."

Cái này có nghĩa là xong rồi phải không? Cuối cùng cũng yên tĩnh, Tả Ngư đang chuẩn bị thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, lai nghe thấy: "Đi thôi, đến phòng tớ xem tiếp."

Tả Ngư ở Tả gia luôn gặp biến không sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy như sấm sét đánh giữa trời quang. Chợt Tả Ngư nhìn Giang Hạ Sơ.

"Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Dặn dò như vậy xong thì đi luôn rồi.

Lần đầu tiên Tả Ngư phát hiện thiếu phu nhân nhà mình quá không hiểu đàn ông.

Vị chủ nhân của Tả gia kia, cuối cùng cũng nổi giận, không khí trần ngập mùi vị chua, trong trong ngoài ngoài không có ai dám ngẩng đầu lên tiếng.

Một lúc lâu sau, vọng đến bốn chữ lạnh như băng.

"Bắt cô ta tự đi."

"Dạ." Tả Ngư nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Cái bà cô Quan Ngải từ trên trời rơi xuống kia dưới có chính sách, trên có núi dựa, độ khó trị, kẻ nào dám tâng bốc, Tả Ngư sắp khóc đến nơi, chẳng bằng cho bắn chém một trận cho thoải mái thẳng thắn, thật đúng là nghĩ thôi đã muốn tung não.

Sau nửa giờ ——

Trong phòng bệnh đang sục sôi lên tận trời, một cuộc điện thoại được nối máy đến.

"Chuyện gì?" Quan Ngải nhận điện thoại, vẫn không quên nhét cho một miệng bỏng ngô.

"Cái gì?!" Một tiếng sợ hãi kinh ngạc lấp lửng, bỏng ngô cũng bị phun khắp nơi, "Được được được, tôi tới ngay."

Điệu bộ khiếp đảm, Giang Hạ Sơ sửng sốt: "Sao thế?"

"Trong tiệm xảy ra mấy chuyện gây rối." Cởi đồ bệnh nhân trên người một cách nhanh gọn, "Tớ đi về trước cái đã."

Quan Ngải tùy tiện thu dọn vài thứ, rồi nhanh chân ra ngoài, ngó bộ, không phải chuyện nhỏ.

Giang Hạ Sơ lo lắng: "Tả Ngư, cô cũng đi xem một lúc đi."

"Dạ, thiếu phu nhân."

Tả Ngư trả lời vô cùng dõng dạc, sao tự dưng lại cảm thấy một sự quái dị.

Tự nhiên, bây giờ Tả Ngư muốn l-q=đ+n$QVũ_VTrường đi theo, bà cô kia cũng không thể quay lại nhanh được.

Cứ thế, Quan Ngải đi khỏi, thế là bệnh viện đã yên tĩnh rồi.

Vũ: Hi hi hi, khi nào các nàng nghỉ nàu :D