Edit: Quan Vũ.
Anh chìm vào giấc ngủ sâu, lẩm bẩm một tiếng: “Hạ Sơ.”
Cho dù là trong mơ, cô cũng coi anh như loài rắn rết, không muốn để cho anh chạm vào dung nhan của cô một chút nào.
Chiếc Mercedes-Benz màu bạc đỗ dưới ánh trăng, trên cửa kính xe, cô gái có gương mặt tinh xảo rất đẹp, chẳng qua là chân mày hơi chau lại.
Tả Thành, lần này thì không có đuổi tôi đi nữa đi……
Cô gái xuống xe, ánh trăng chiếu vào làn váy trắng tinh không nhiễm bụi trần.
“Tiến thúc.” Cô gái nói cười thật xinh đẹp, con ngươi trong suốt sáng rực.
“Sơ Ảnh, cháu đã đến rồi.” Giọng nói vô cùng rõ ràng, rõ ràng một người đã gần sáu mươi tuổi, một người thì chưa tới ba mươi, nhưng lại giống như bạn bè cũ. Tiến thúc và Thành Sơ Ảnh đã từng sinh sống chung trong một khoảng thời gian rất dài, sau này Giang Hạ Sơ đến Tả gia rồi, thì cô bị đưa đến nước Mĩ, trong khoảng thời gian đó thì chỉ giữ liên lạc với Tiến thúc.
Đôi mắt xinh đẹp trơn bóng liếc qua, rất xa lạ, lần đầu tiên Thành Sơ Ảnh tới, cũng rất quen thuộc, bởi vì gần như giống hệt Tả trạch năm năm trước.
Rất phù hợp với phong cách của Tả Thành – một màu đen vĩnh viễn không thay đổi.
Thành Sơ Ảnh cười, rót cho mình một ly nước trà: “Vụ án Lý Thành Hoàng đã xong rồi, bên phòng quản lý cho con nghỉ mấy ngày, con tới xem coi, hồ sơ của Tả thị khiến con có chút không yên tâm, Tề Minh Hải làm việc rất nhanh, con sợ Tả thị khó có thể lành lặn trở ra.”
Lấy cớ này thì không tệ đâu, Thành Sơ Ảnh, càng ngày lại càng lừa mình dối người, cô không yên tâm, sợ là Tả Thành đi. Bản thân cô cũng bắt đầu bái phục mình rồi.
Tiến thúc đi theo Tả Thành đã lâu, giọng nói cũng càng trở nên giống với Tả Thành, tự tin kiêu ngạo: “Tả thị trời yên biển lặng, yên tâm đi, thiếu gia chưa bao giờ bị tổn hại, cho dù Tề Minh Hải có bản lĩnh phi thường đi chăng nữa, thì cũng không động tới Tả thị được chút nào.”
“Vậy thì tốt, xem ra là con tới không đúng lúc rồi.”
Làn máy trắng tinh kéo trên mặt đất, Thành Sơ Ảnh kéo lại không dấu vết, dính một chút vết dơ, cô cau mày.
Tả Thành thích màu trắng, Giang Hạ Sơ chưa bao giờ mặc đồ màu trắng, ngoại trừ đồng phục kiểm soát trưởng, thì cô chỉ yêu thích mỗi màu trắng.
Anh xem, cái này là ai giống ai, dđ"/lq"đ/||yǔ ai thay thế ai vậy?
Tiến thúc phụ họa: “Đúng là thật sự tới không đúng lúc.”
Hay là nói thế này, ngoại trừ Giang Hạ Sơ, thì chẳng ai tới đúng lúc cả. Chẳng qua là lời này, Tiến thúc hơi khó mở lời, Sơ Ảnh, ông nhìn cô gái nhỏ bé bình thường lại gầy gò lớn lên một mình đảm đương một công việc kiểm soát trưởng, nỗi lòng của cô, làm sao ông lại không biết.
Có một vài thứ sẽ chết người, nhưng hết lần này tới lần khác lại có nhiều người lao vào như thiêu thân đến vậy.
Con ngươi xinh đẹp thâm sâu giống như màu lưu ly, trôi chảy trong đó, chính là nhưng dòng chảy lấp lánh rực rỡ, cô hỏi với vẻ hơi vội: “Tả Thành sao rồi?”
Thành Sơ Ảnh gọi Tả Thành, mà không gọi là thiếu gia giống như Tiến thúc, cũng sẽ không gọi tiên sinh giống như thủ hạ bên cạnh, hay là tổng giám đốc, mười một năm nay, cô vẫn gọi thẳng cái tên này. Tả Thành chưa từng bác bỏ, cho nên Thành Sơ Ảnh vẫn luôn như thế, cô có một chút đặc biệt.
Tả Thành, Tả Thành…… Cô thích gọi anh như thế, dường như khoảng cách trở nên rất gần, cô biết, mười một năm nay, cô đã gọi cái tên Tả Thành này rất nhiều.
“Lên sân thượng.” Tiến thúc do dự một lúc lâu rồi mới trả lời.
Sân thượng…… Chỗ đó, cái gì cũng liên quan đến Giang Hạ Sơ. Không cần hỏi tại sao? Thế nào? Đáp án cũng chỉ có một. Thành Sơ Ảnh ung dung hỏi: “Giang Hạ Sơ lại làm cái gì?”
Giang Hạ Sơ, dường như tôi hơi căm ghét cô……
Thật ra thì Thành Sơ Ảnh không dám như thế bởi vì Tả Thành không thích, nhưng mà cô càng ngày càng không thể không chế bản thân được rồi.
Ánh mắt của Tiến thúc nặng nề, giọng điệu nghiêm túc: “Không nên nói những lời như thế trước mặt thiếu gia.”
Thành Sơ Ảnh cười, không để bụng: “Con có cân nhắc, phạm vào cấm kỵ một lần, sao còn có thể có lần thứ hai? Bởi vì là Tiến thúc, nên con mới không lo lắng.” Giọng điệu của Thành Sơ Ảnh nũng nịu, nhưng trong đôi mắt lại có từng ánh sao rơi xuống.
Giang Hạ Sơ là cấm kỵ của Tả Thành [d]đ`lqđônQVũ, người bên cạnh không động vào được, không thể được, năm ấy, năm cô mười ba tuổi, cô đã biết từ lâu.
Khi đó Giang Hạ Sơ vẫn chưa xuất hiên, trong trí nhớ chính là một lần Tả Thành say rượu duy nhất, anh nắm tay cô và gọi Hạ Sơ, cô hỏi ai là Hạ Sơ? Thì Tả Thành đã tỉnh lại ngay, đẩy cô ra thật tàn nhẫn, rồi nói ‘Mãi mãi đừng tìm tòi về cái tên này’.
Khi đó cô mới mười ba tuổi, nhưng mà cô biết, Hạ Sơ chính là cấm kỵ của Tả Thành, sau đó cô không bao giờ phạm vào cấm kỵ này một lần nào nữa.
Bầu không khí hơi trầm lắng, Thành Sơ Ảnh nhấp từng ngụm trà, Tiến thúc thì trầm ngâm.
Đặt cái ly xuống, giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như việc thường ngày: “Tiến thúc, bác nói, tại sao lại là Giang Hạ Sơ? Ai cũng có thể, tại sao hết lần này tới lần khác lại là Giang Hạ Sơ? Như vậy thì quá cực khổ, con không thể hiểu nổi, nghe cái tên Giang Hạ Sơ mười một năm, con cũng chẳng thấy được rằng cuối cùng là có cái gì khác biệt, ngoại trừ điểm lòng dạ độc ác.”
Trái lại cô nói chuyện như gió thoảng mây trôi, như mặt nước phẳng lặng, còn mưa rền sóng dữ thì được cô giấu ở một chỗ thật sâu, cho dù là Tiến thúc thân như bạn bè thì cô cũng đề phòng mọi lúc. Đây là bí mật của cô.
Trong thâm tâm của cô còn bổ sung thêm một câu: Tại sao không phải là tôi đây chứ?
Nhưng mà Thành Sơ Ảnh không biết, điều bí mật này, chỉ có Tả Thành không biết thôi, chỉ có chính bản thân cô cho rằng chẳng có ai nhìn thấu nó.
Tiến thúc thâm ý liếc mắt nhìn Thành Sơ Ảnh, ánh mắt chồng chéo phức tạp, nhưng lại giấu đi không biến sắc: “Ừ, đúng là rất độc ác, chẳng khác với nhiều kẻ đã giết người không chớp mắt. Nhưng có ai có thể nói gì, thiếu gia cảm thấy bằng lòng, cảm thấy đáng giá, thì người bên cạnh không phạm vào được.”
Sơ Ảnh, con hiểu không? Người bên cạnh không chạm tay tới được, con nhất định phải hiểu, ta nói như thế, con hiểu chưa?
Ai ai cũng thấy được, sao Sơ Ảnh thấy mà lại không hiểu đây.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong những câu chuyện mơ mộng của bản thân, và đã vô tình đi quá giới hạn: “Ai cũng có thể sao, nếu như không có Giang Hạ Sơ thì tốt rồi. Tại sao Tả Thành lại yêu cô ta đến như thế?”
Cô phạm vào điều cấm kỵ, may thay, Tả Thành không hề nghe thấy.
Nếu như là thế, Tiến thúc cũng từng giả dụ như thế, lúc đó, Tả Thành trả lời: Không nên để cho tôi nghe những lời như vậy thêm một lần nào nữa.
Sơ Ảnh à, những mơ tưởng như vậy cũng không thể mơ tưởng được đâu, con có thể hiểu chứ?
Tiến thúc cười khổ, giống như không biết nên làm thế nào: “Sơ Ảnh, tình yêu là một thứ chết người, không thể được.”
Mười một năm, cô thì càng ngày càng không kìm nén được, sẽ mất mạng.
Tả Thành dán cho mình một cái nhãn – duy nhất [Vũ]lêq"đôn Giang Hạ Sơ. Còn ai có thể mơ tưởng như thế, tất nhiên là không được, không thể được.
Cô làm thinh, cười sặc sụa cứ như người ngoài cuộc: “Con biết, thật sự không được, cũng không thể xảy ra.” Đúng, cô thu lại tất cả những cảm xúc không cần thiết và hỏi, “Tả Thành không khỏe sao?”
Hình thức là câu hỏi, nhưng giọng điệu thì chắc chắn, gặp Giang Hạ Sơ, thì đời nào Tả Thành khỏe được?
Tiến thúc bất đắc dĩ trả lời, lời ít mà ý nhiều: “Thật sự không khỏe, hai tháng này, dạ dày xuất huyết ba lần, lần thứ tư gần đây nhất, cái trán bị đánh cho bị thương, không hề xử lý.”
Giang Hạ Sơ chỉ xuất hiện có hai tháng thôi, mà Tả Thành đã có bộ dạng như thế, bản lĩnh như thế thì ai có thể địch nổi chứ, Thành Sơ Ảnh bái phục luôn: Giang Hạ Sơ, cô sẽ áy náy sao? Cho dù là một chút.
Người đàn bà quá nhẫn tâm, cô từng gặp đủ thứ tù phạm, nói về sự thờ ơ, nói về sự vô tình, nói về lòng dạ ác độc, không hề có bất cứ ai có thể ngang ngửa với Giang Hạ Sơ.
Thành Sơ Ảnh đứng dậy, làn váy trắng tinh bị đè nhăn lại, cô vuốt vuốt: “Con đi xem một chút, phải đưa anh ấy đến bệnh viện.”
“Sơ Ảnh, bác sợ người đi bệnh viện sẽ là con.” Tiến thúc không hề nói đùa, bản thân ông, chẳng phải là ví dụ hay sao?
Thành Sơ Ảnh cũng chỉ cười, nói đùa: “Thế đi chung cũng tốt lắm, Tiến thúc, đừng quên bôi thuốc lên chân, chắc chắn là Tả Thành không hề nương tay.”
Đúng là, trên gấu quần của Tiến thúc đã nhuộm đỏ từng mảng lớn.
Tả Thành, anh thật là nhẫn tâm mà, đây chính là Tiến thúc, hơn hai mươi năm cùng nhau, vậy mà cũng không thể thay đổi với Giang Hạ Sơ chỉ một buổi sáng chiều.
Đúng là tuyệt phối mà, lòng dạ sắt đá lạnh lùng giống hệt như Giang Hạ Sơ.
Bóng lưng dứt khoát của Thành Sơ Ảnh, Tiến thúc nhìn mà cảm thấy quen thuộc, ô, đúng rồi, thật giống thiếu gia, ông thở dài thườn thượt: “Sao lại giống như thiếu gia #d@d@l"q"dd, cố chấp bướng bỉnh không chịu nổi mà.”
Sơ Ảnh, ác độc như thiếu gia, lạnh lùng như thiếu gia, khôn khéo như thiếu gia, chỉ cần đừng bắt chước theo sự cố chấp bướng bỉnh của thiếu gia thôi.
Rất nhiều thứ không thể được, chẳng hạn như tình cảm cố chấp của Thành Sơ Ảnh, hay là Tả Thành lưu luyến si mê Giang Hạ Sơ, nhưng mà rõ ràng biết thế, nhưng cũng không thể ngừng những việc này lại.
Tiến thúc cũng chỉ lắc đầu, thôi vậy, mỗi người, ai cũng có một số mệnh riêng, cũng chỉ có thể dùng khái niệm trừu tượng là số mệnh để giải thích việc này thôi.
Trên sân thượng lầu bốn cao chót vót, gió lớn, làn váy tinh khôi của Thành Sơ Ảnh tung bay, bước chân loạng choạng, từng bước từng bước, giống như bước trên băng mỏng, phải đi rất cẩn thận.
Chỗ xa xa, trông thấy bóng dáng nửa nằm trên ghế mây, tây trang màu đen áo vest rộng thùng thình, áo sơ mi trắng hơi nhàu, mở rộng ra, hơi xốc xếch, lôi thôi lếch thếch tàn tạ. Nhưng mà Thành Sơ Ảnh lại bị mê hoặc đến điên dại, người đàn ông kia suy sụp, cố chấp, tàn nhẫn, thậm chí là vô tình, nhưng cô lại cố chấp yêu chúng hết.
Thành Sơ Ảnh, cô đúng là điên không nhẹ đâu. Cô cười khổ, tự giễu, bước nhẹ nhàng đến gần anh, thở thật khẽ, cẩn thận như lo rằng động đến cái gì đó.
Đứng ở chỗ cách chừng một thước, cô lại khó lòng di chuyển bước đi, mười một năm, Tả Thành chưa bao giờ cho cô vượt qua khoảng cách này.
Cô đứng, nhìn, trong đôi mắt như bị lưới đan xem bao trùm dày đặc, mọi thứ chỉ toàn là gương mặt tái nhợt suy nhược. Tả Thành…… Sao anh lại trở thành bộ dạng như thế này……
Thành Sơ Ảnh yên tĩnh đứng đó, giống như mọi khi, cô không dám vi phạm, cái to gan duy nhất chính chỉ là ngắm nhìn thật thản nhiên, chẳng qua là, đây là lần đầu tiên, cô có thể nhìn anh thật lâu như thế, nhìn mà chẳng cần phải kiêng kỵ gì cả. Người đàn ông này có lòng cảnh giác rất mãnh liệt, từ khi nào trở nên chẳng còn phòng bị như thế.
Ngay từ khi Thành Sơ Ảnh mười tuổi, thì cô đã cho rằng, Tả Thành có một đôi tay đẹp nhất thế gian, có một không hai, trong lòng len lén giấu một suy nghĩ khác, gương mặt của Tả Thành là đẹp nhất trên đời. Nhưng lại phát hiện tấm dung nhan xinh đẹp như bức họa thời trung cổ, không hế có chút sức sống nào, yên lặng giống như đã chết vậy.
Trên trán, vết thương kết vảy đỏ sậm dài bằng ngón tay, vô cùng chói mắt dữ tợn. Bức họa kia, bị người ta hủy hoại……
Giang Hạ Sơ, cô thật là quá độc ác mà……
Chắc chắn là rất đau đi? Cô đưa bàn tay chạm vào như quỷ xui thần khiến, mang sự run rẩy, gần như cẩn thận giống như tôn thờ.
Chỉ thiếu chút nữa, đầu ngón tay chỉ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, đôi mi dài khẽ run, một đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm còn sáng hơn cả những vì sao đêm này.
Ánh mắt như thế, tàn nhẫn, thâm thúy, lạnh như băng…… Đây mới là Tả Thành, nhắm mắt lại thì như hoa anh túc ngủ say, mở mắt ra thì như chất độc thị huyết.
Vài tia hốt hoảng đánh ập vào trái tim, |d/dl[q]d cô làm bộ thong dong, nín thở thu tay lại: “Tỉnh rồi.”