Edit: Thu Lệ
Trên ngón tay Giang Hạ Sơ không ngừng có dòng nước ấm chảy qua. Hàng mi dài
của Quan Ngải run rẩy. Nước mắt cô cứ rơi. Nỗi uất ức và không cam lòng
suốt hai mươi ba năm qua sợ là đã không chịu nỗi sức nặng nữa rồi.
Không biết bao lâu, ánh đèn vẫn còn lóe, âm nhạc cũng không dừng lại, ấm áp
trên tay Giang Hạ Sơ bị gió hong khô, sau đó lông mi dài rung động, Quan Ngải mở mắt, Giang Hạ Sơ lại thấy được một đôi mắt phượng sáng lung
linh, trong suốt sáng ngời như Mặc Ngọc.
Quan Ngải, từ từ đều sẽ vứt bỏ. Cô sẽ cố gắng.
Quan Ngải cười cười với Giang Hạ Sơ, trong vẻ không có tim không có phổi vẫn còn có chút dấu vết gượng ép: “Hôm nay là một ngày đặc biệt tốt đấy,
đây lần đầu tiên trong hai mươi ba năm qua, ông già đã tổ chức sinh nhật cho mình, còn dựa vào phúc của Quan Hân, loại lễ lớn này nên ăn mừng.”
Quan Ngải giơ ly nước chanh trên quầy đã uống một nửa lên, “Cạn ly.”
Giang Hạ Sơ liều mình bồi quân tử, nhưng ly rượu vừa mới tới bên môi, Quan
Ngải nghẹo đầu lảo đảo hỏi: “Đây là cái gì?” Cô ăn nói không rõ, hai mắt mông lung.
Giang Hạ Sơ kinh ngạc nhìn, trả lời một câu: “Nước
chanh.” Thấy hai mắt Quan Ngải hiện rõ vẻ mê ly tan rã, Giang Hạ Sơ bừng tỉnh hiểu ra, “Pha lẫn chút Absenthe.”
Quan Ngải đột nhiên cười
khúc khích, miệng nhếch lên, má lúm đồng tiền lõm sâu, lời nói mơ hồ:
”Quên nói cho cậu biết, mình uống một ly cũng đổ.”
Vừa dứt lời, Quan Ngải thật thực đổ người lên quầy, không có tiếng động, hô hấp nặng nề.
Giang Hạ Sơ cau mày, đẩy Quan Ngải một cái: “Quan Ngải.” Không có chút đáp
lại, cô buồn bã không dứt, “Còn chưa tới một ly mà.” Khó trách dùng nước chanh thay thế Absenthe, cô cũng coi như cố gắng.
Giang Hạ Sơ
lại phát hiện hai người bọn họ lại có thêm một điểm trái ngược nhau, cô
”ngàn chén không say “, Quan Ngải một ly đã gục, không đúng, là nửa ly
gục.
Ba năm bình an vô sự quả thật là kỳ tích. Chỉ có điều sau đó Giang Hạ Sơ lại cau mày, bời vì phiền phức tới rồi!
Giang Hạ Sơ sửng sốt mười giây đồng hồ, chân mày càng vặn càng chặt, đi tới,
cúi người, nâng một tay của người nào đó đang say như chết, bắc qua vai
mình, vừa muốn nâng người lên, xúc giác xa lại trên bả vai khiến Giang
Hạ Sơ đột nhiên ngẩn ra.
“Cần giúp một tay không?” Là giọng nói của một người đàn ông, rất đậm đà, mang theo giọng điệu lưu manh.
Một hỗn hợp mùi rượu và thuốc lá, rất gay mũi, Giang Hạ Sơ khẽ quay đầu,
lạnh lùng nhìn lướt qua bàn tay trên vai: “Tránh ra.” Giọng nói thấp hơn người đàn ông mấy độ, nhưng lại mang theo khí thế lạnh băng.
Người đàn ông ngượng ngùng thu tay lại, ánh đèn nhiều lần khúc xạ, đôi con
ngươi của anh ta hơi vàng, xương gò má cao vút, một đầu tóc ngắn màu
vàng khiến người ta loá mắt. Anh ta chậm rãi lên tiếng: “Hình như cô có
phiền phức đấy!”
“Không liên quangì đến anh.” Giang Hạ Sơ không thích hơi thở của người xa lạ, không để lại dấu vết lui ra một bước.
“Ở những chỗ như thế này không nên từ chối người ngàn dặm(*).”
(*): Mô tả sự kiêu ngạo của con người
“Tránh ra.” Giang Hạ Sơ lạnh lùng lặp lại, đáy mắt bao phủ một lớp băng.
Hứng thú của người đàn ông không giảm mà lại tăng, trong đôi mắt mở to khẽ
khơi lên hưng phấn: “Có móng vuốt mèo sẽ khiến cho người ta muốn chinh
phục, tới chỗ như thế không phải là để chơi à, nơi này không thiếu nhất
chính là liệt nữ trinh tiết.”
Hoa hồng có gai, ai cũng muốn hái,
chinh phục và bị chinh phục không phải là dục vọng có thể nắm giữ, mà là năng lực, lúc nào cũng sẽ có một số người đổ xô vào, chôn vùi đường
sống, hiển nhiên anh ta không thèm để ý.
Chinh phục? Giang Hạ Sơ
cảm thấy thật buồn cười, trong đầu chợt loé lên hình ảnh đôi mắt rét
lạnh, cái tên Tả Thành này xuất hiện có chút không hề báo trước. Đây
cũng chính là sự khác biệt sao? Người kia chinh phục vĩnh viễn là thủ
đoạn chứ không phải ngôn ngữ. Cô cười lạnh: “Tôi không có hứng thú, nhắc lại một nữa, tránh ra.”
Trong đôi con ngươi của người đàn ông
tóc vàng dường như loé lên tia lửa rồi biến mắt, sau khi thoáng qua vẻ
mờ mịt không dễ nhìn thấy, dường như anh nhục chí, nhạo báng: “Không cho mặt mũi như vậy, vậy thì tốt, uống một ly đi, coi như an ủi vì tôi đã
bắt chuyện thất bại.”
Giang Hạ Sơ lạnh lùng phòng bị, người đàn
ông tác vàng lại tự nhiên bưng ly rượu tới mặt cô: “Ngươi rất có năng
lực uống, không ngại nhiều hơn nữa một ly này chứ?”
Rất có năng
lực uống...... chân mày Giang Hạ Sơ nhanh chóng cứng lại, nhìn
chòng chọc người đàn ông này thật lâu, nhưng mà cô cũng không phải là dê con đâu.
Giang Hạ Sơ đưa tay, ánh đèn nửa sáng nửa tối chiếu lên nửa bên mặt cô, bao phủ lớp lớp thâm trầm trên mặt cô.
Tay treo giữa không trung, ly rượu hơi lung lay, bởi vì đột nhiên xuất hiện một giọng nói xa lạ: “Một chiêu này dùng bao nhiêu lần?”
Giọng
nói rất êm tai, như nước trong không gợn sóng, cũng rất dứt khoát. Giang Hạ Sơ liếc mắt, nhìn cô gái rất đẹp đứng trong chỗ tối xa xa, làn váy
màu trắng bay tán loạn, chẳng bị trộn lẫn chút d/đ/l;q'd nào dưới ánh
đèn, cô có một đôi mắt rất đẹp, khơi lên một độ cong, mắt ngọc mày ngài
trông rất đẹp mắt như một cô gái bước ra từ thời cổ đại. Cô gái đi rất
chậm, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không.
“Mẹ, nói cái gì đó?” Người đàn ông tóc vàng đột nhiên nói tục, như kiểu có tật giật mình phô trương thanh thế.
Cô gái khinh khinh cười khẽ, trong đôi mắt trong sáng lạnh lùng vẫn bình
chân như vại: “Bên trong bỏ thêm cái gì?” Liếc mắt nhìn ly rượu, thử dò
xét rồi lại cười tươi như hoa, “hall¬nets(*)hay là LsD(**)?”
(*): Cái này mình chịu, chắc là thuốc kích hay đại loại vậy:)
(**):LSD là một thuốc ảo giác mạnh với các tác động tâm lý đến sự nhận biết với
môi trường xung quanh, nhận thức, cảm nhận cũng như mang lại ảo giác.
Nhiều quốc gia xem LSD là một chất gây nghiện và bị cấm lưu hành. LSD
không gây nghiện.
“Cô... Cô là ai? Chỗ này không có việc vớ vẩn
cho cô quan tâm.” Hung dữ duỗi ngón tay ra, người đàn ông này làm thế
nào cũng giống như giấu đầu lòi đuôi, mồm miệng thắt chặt, mặt đỏ tới
mang tai, để lộ vẻ chột dạ không thể nghi ngờ.
Giang Hạ Sơ
nghiêng người về phía cô gái, mái tóc đen của cô rải rác, mùi vị rất dễ
chịu. Giọng nói giống như mang theo một luồng ma lực, không nặng không
nhẹ: “Đây cũng không phải là vớ vẩn, là hình sự.”
Rõ ràng là
người xa lạ, Giang Hạ Sơ lại cảm thấy quen thuộc, không phải thần thái,
cũng không phải là giọng nói, rốt cuộc là thiếu cái gì, giống ai? Loại
cảm giác hít thở không thông đó......
Tả Thành......
Giang Hạ Sơ bị chính suy nghĩ hoang tường của mình mà sợ hãi, cô nghĩ Tả Thành thật đúng là thuốc độc trong cuộc cuộc sống của cô, thế mà lại để bóng ma khắp nơi.
Người đàn ông càng luống cuống tay chân, con
ngươi hơi vàng lấp la lấp lánh, nhưng cố làm trấn định: “Muốn doạ tôi?
Cô cho rằng đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài lăn lộn sao?”
Cô gái cười khanh khách tiếp lời: “Dĩ nhiên không phải là ngày đầu tiên ra
ngoài lăn lộn, trong phố Xích Thủ đang rất mong chờ một money boy(*) đã
xuất đạo ba năm đấy.” Đôi mắt hẹp dài híp lại, “Tôi nói đúng không, Lôi
Ân(Rayne)?”
(*): Money boy: trai bao
Giang Hạ Sơ kinh
ngạc: Money boy? Với bộ dáng này? Chẳng lẽ khiếu thẩm mỹ đã giảm xuống
rồi hả? Diệp Tịch chạm tay có thể bỏng(*) vẫn tương đối thích hợp hơn.
Một siêu sao trọng vọng của châu Á lại bị rơi xuống làm bạn với money
boy, người nào đó mà nghe được không biết sẽ than thở như thế nào đây.
(*): Thành ngữ tay khẽ dựa gần cũng có cảm giác rất nóng. Ví von dáng vẻ kiêu ngạo, quyền thế mạnh.
Lôi ÂN tức giận, trong mắt loé lên bén nhọn: “Cô điều tra tôi?”
Phản ứng này chứng tỏ không đánh đã khai rồi, hơn nữa, ánh mắt lóe lên, đôi môi run rẩy, rõ ràng là có tật giật mình.
“Mua bán ma túy, đầu cơ trục lợi vàng, buôn lậu phi pháp, mỗi một tội cũng
đủ cho anh ngồi tù mấy năm.” Cô gái đi tới quầy bar, cầm ly rượu lên,
khẽ mím môi một hớp. Giọng nói trong veo nhả ra lạnh lẽo nhưng cũng
không lộ nửa điểm tàn nhẫn.
Lôi Ân không ngừng tức giận, nhưng lại mơ hồ chột dạ: “Rốt cuộc cô là ai? Muốn thế nào?”
Cô gái nhấp một hớp nữa, giọng nói không nóng không lạnh, khí thế trầm ổn: “Nữ Kiểm sát Thành Sơ Ảnh, viện kiểm soát Trung Ương.” Dừng một chút,
nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng xanh của Lôi Ân, chứa đựng nụ cười, “Muốn bắt anh.”
Thành Sơ Ảnh cười như không cười: quả thật rất muốn
bắt, chỉ là...... kiểm soát viên phải chú trọng chứng cứ nha, thế
giới pháp trị có lúc chính là làm người ta im lặng như thế.
Trong suy nghĩ của Giang Hạ Sơ, hình như kiểm soát viên là mặc đồng phục màu
đen cẩn thận tỉ mỉ, để mái tóc ngắn nghiêm chỉnh, nói chuyện có bài có
bản, ánh mắt ngu ngơ vô hồn, thế nhưng so sánh với người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này lại khác nhau quá nhiều.