Tự Sát Thực Lục

Chương 4




Kế hoạch tự sát của tôi cuối cùng vẫn không thực hiện thành công, có điều quá trình thì vẫn rất là hoành tráng.

Đúng như tôi nghĩ, tôi không tốn nhiều công sức mấy là đã có thể tránh khỏi đám người giúp việc, còn thành công đến được công ty của hắn ta.

Cô gái lễ tân của công ty được đào tạo rất bài bản, chào tôi bằng nụ cười mỉm hoàn hảo rồi hỏi tôi đã hẹn trước với sếp chưa. Tất nhiên là tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, tôi đưa ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn cho cô gái xem, sắc mặt cô gái hơi khác thường, nhưng cô vẫn do dự cho tôi đi lên.

Tôi không nói năng gì, đi thẳng lên tầng 20.

Trên tầng thượng có người, khi tôi mở cửa ra, một cô gái mặc váy đỏ đã đứng tựa vào lan can nhả khói  rồi, chắc chắn là nhân lúc rảnh lên đây hút điếu thuốc, nhìn từ phía sau thì vóc dáng cô gái này khá được, nhưng tôi hoàn toàn không thể ngờ được rằng, khi cô ấy quay lại, khuôn mặt lại y chang cô gái nắm tay với chồng tôi trong ảnh.

Sự đã đến nước này, tôi không thể không cảm thán một câu, hướng phát triển máu chó quá.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi nghĩ cực kỳ nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ ra được bộ dạng cô gái này khi diễu võ giương oai với tôi, chưa biết chừng cô ấy sẽ học theo phim truyền hình, nói với tôi bằng giọng điệu lạnh lẽo: “Người anh ấy yêu là tôi, không phải anh.”

Nhưng tôi đã thực sự đánh giá cao bản thân rồi, bởi vì tôi phát hiện cô gái này còn chẳng biết tôi là ai luôn, vì khi nhìn thấy tôi lên đây, cô ấy cười với tôi cực kỳ dịu dàng. Sau đó cô ấy dập tắt điếu thuốc lá trong tay đi, nói, hình như tôi gặp anh ở đâu rồi, anh là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với sếp Châu hả?

Tôi có phần bất ngờ, tuy mặt tôi cũng có thể tính là thanh tú, nhưng tôi tự nhận thấy vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn để làm nghệ sĩ, thế là tôi lắc đầu với cô ấy, giữ nguyên tình trạng địch không động thì ta đứng yên, tôi không mở miệng nói gì nữa. Nhưng cô gái này lại bắt đầu tự giới thiệu, cô nói, “Tôi tên là Đường Phi Phi, là người bên phòng diễn xuất. Hiện giờ quy mô công ty mình vẫn chưa lớn lắm, nghệ sĩ đã ký hợp đồng cũng không nhiều, chắc sau này sẽ gặp nhau nhiều đấy. Anh tên là gì?”

Tôi im lặng một lúc rồi đáp nhỏ. Tôi tên Bùi Luân.

Còn nói chuyện tiếp nữa là lạc đề mất, tôi khẽ vẫy tay với cô ấy rồi nói, “Có thể làm phiền cô nhường đường không? Cô chắn đường tôi rồi.”

Đường Phi Phi trông có vẻ không hiểu, cô ấy nghiêng đầu nhìn khoảng không sau lưng mình rồi lặp lại, “Tôi chắn đường anh?”

Tôi hờ hững gật đầu rồi đáp hời hợt: “Ừ, tôi muốn tự sát.”

….

Thế nên khi nhắc lại chuyện này, xét hẳn hoi ra thì Đường Phi Phi có thể coi như ân nhân cứu mạng tôi.

Cô gái này rất thực tế, nghe thấy tôi bảo muốn tự sát cái là quăng luôn bao thuốc trong tay đi, giang hai tay ra ôm chặt lấy tôi rồi hét ầm lên, “Có ai không, giúp với, ở đây có người nghĩ quẩn.”

Kiểu người thấy chuyện rút đao tương trợ như này thực sự không giống loại tuesday đi chen chân vào gia đình người ta. Thế là tôi lại im lặng rồi thấp giọng hỏi cô ấy, “Cô có biết tôi là ai không?”

Đường Phi Phi hỏi ngược lại: “Anh không phải nghệ sĩ mới à?”

Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, “Cô với sếp công ty cô, Châu Kim Trạch, có quan hệ gì?”

Mặt cô gái đỏ bừng lên xấu hổ, cô ấy cau mày ho khẽ hai tiếng rồi cố gắng bình tĩnh đáp: “Anh là người mới đến đừng hóng chuyện nhiều, nào chúng ta tránh cái chỗ lan can ra đã nhé, có gì thì từ từ rồi nói, tôi là tiền bối của anh, có thể giúp được anh.”

Bổn hậu bối nhả từng chữ một: “Cô Đường, xin cô buông tôi ra, tôi là bạn đời hợp pháp của anh Châu, tôi là vợ anh ấy, cái kiểu đã kết hôn rồi ấy.”

Nhân lúc cô ấy ngẩn tò te ra, tôi hất tay cô ấy ra rồi đi ngược gió về phía lan can.

Tiếng Đường Phi Phi tản ra theo gió: “Anh nói anh là gì của anh ấy cơ?”

“Tôi là bạn đời của anh ấy, là đối tượng kết hôn, nếu cô muốn ảnh thì tôi có thể cho cô xem ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn trong điện thoại tôi.”

Tôi nhìn sắc mặt của cô gái phía trước rồi hiểu ra tất cả.

Đường Phi Phi nhìn về phía tôi bằng vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc được: “Tôi không biết là anh ấy kết hôn rồi, tôi tưởng anh ấy còn độc thân. Không phải anh định đến đây đánh tôi chứ?”

Tôi cười phá lên: “Sao thế được? Tôi nhớ là tôi có nói rồi mà, tôi đến đây để tự sát.”

Đường Phi Phi nghe vậy bèn mặc kệ thân phận tuesday đáng xấu hổ, cô ấy lao đến như tên bắn, ôm chặt lấy đùi tôi.

Cùng lúc đó, tiếng cô gái lễ tân vang lên ở đầu đằng kia tầng thượng: “Ban nãy có một người thanh niên tự xưng là vợ của anh đến, tôi để anh ấy vào trong rồi, sau đó tôi lại thấy là lạ nên kiểm tra camera giám sát, phát hiện anh ấy lên tầng thượng.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã cái là biết ngay Châu Kim Trạch đến rồi.

Thằng cha ấy mặc âu phục, đi giày da, trên cổ là cái cà vạt mà hồi sáng nay tôi tự tay thắt cho hắn ta, hắn ta nhìn thấy tôi thì hơi bất ngờ, nhưng vẻ bất ngờ đó đã hoàn toàn biến thành màu đen khi nhìn thấy Đường Phi Phi đang ôm cứng lấy tôi.

“Hai người đang làm gì vậy?” Châu Kim Trạch nghiến răng, hỏi một câu.

“Em đang làm gì ấy hả?” Tôi liếc nhìn dòng người lít nhít như kiến phía dưới lầu.

“Em đến để thực hiện lời hứa em từng nói.”