Tính ra, đời này Diệp Lâm có thể nói là không có bao nhiêu chú ý Diệp Lâm, nhưng bởi vì y cùng Auckland, tiểu đệ hẳn là gặp phải trong tiểu thuyết gốc hắn một người cũng không gặp được, vốn ở tuổi này hắn đã là ma pháp sư cao cấp cùng kiếm sĩ cấp tám, nhưng hiện tại đột phá đến ma pháp sư trung cấp cũng chưa bao lâu, hơn nữa, Ngạo Thiên vốn là có một thế lực riêng của mình, đây là hắn tiếp nhận từ chỗ phụ thân mình, trong tiểu thuyết ở ký túc xá bình dân không người chú ý tại Berysford, hắn triệt để thu phục bọn họ không nói, lại còn huấn luyện bọn họ đến càng ngày càng mạnh, bởi vì những thứ được đến từ các loại kỳ ngộ giúp cho sức mạnh của bọn họ nâng cao một bước, hiện tại hắn bị nhốt trong ký túc xá quý tộc kia, cả ngày vội vàng câu tâm đấu giác với những bạn cùng phòng cực phẩm kia, căn bản không có bao nhiêu tinh lực đi chú ý những thủ hạ kia.
Mà vài chiến lực lớn trong hậu cung của hắn, vị em gái bình dân kia đại khái còn đang nữ giả trang nam lăn lộn ở Berysford, Jacoba còn là một thiếu nữ ngây thơ, không biết hắc ma pháp là thứ gì, về phần vị ác ma lĩnh chủ kia, ha ha, đã xuống địa ngục rồi. Mà hiện tại độc tố âm tính trong thân thể Ngạo Thiên, bản thân hắn còn chưa phát hiện, Diệp Lâm lại biết hắn cách không được không xa, nhưng mà vị này thật đúng là mạnh, lại tai họa nhiều em gái như vậy mới không được! Diệp Lâm vốn còn nghĩ, có hai thị nữ xinh đẹp nhà Auckland phái đến bên cạnh hắn là đủ rồi, nhìn như vậy mà nói, Ngạo Thiên quả nhiên là nhân vật chính văn chủng mã, năng lực phương diện kia không gì sánh kịp! Chẳng qua, người giống như hắn, một khi không được, sau đó chỉ sợ sẽ điên luôn mất…
Có tính thế nào, Diệp Lâm cũng không cảm thấy mình sẽ thua.
Huống chi, đời này còn có một Lancelot sống lại lấy làm chết Ngạo Thiên làm nhiệm vụ của mình, Diệp Lâm không chút nghi ngờ trong sự kiện Ngạo Thiên bị lưu đày, có vị hồng y giáo chủ này phá rối.
Vốn, nếu Ngạo Thiên không có chọc đến y mà nói, Diệp Lâm không để ý lại để hắn cùng giáo hội quang minh chó cắn chó một chút, chỉ là hiện tại, y không kiên nhẫn.
Hơn nữa, khi Ngạo Thiên xé mở quyển trục, Diệp Lâm cũng không phải cái gì cũng không làm, nhớ đến chai nước thuốc y ném đến bên cạnh Ngạo Thiên lúc ấy, Diệp Lâm âm hiểm mỉm cười.
Lúc ở vực sâu, nhờ nước thuốc tăng phúc ban tặng, hiện tại Diệp Lâm đã là đại sư luyện kim, thăng cấp còn sớm hơn đạo sư Nathaly của y, chẳng qua, cũng không kỳ quái, dù sao những ngày bị nhốt ở băng nguyên kia, trừ tu luyện ra, y chỉ còn luyện kim có thể dùng để giết thời gian, mà ở vực sâu, luyện chế lượng lớn nước thuốc luyện kim cấp cao như nước thuốc tăng phúc càng làm cho kinh nghiệm của y cọ cọ cọ tăng lên, so với những luyện kim thuật sư luôn ở trong phòng luyện kim kia thì thật sự có hoàn cảnh tốt hơn nhiều.
Cho nên, quà tặng sắp chia tay y đưa cho Ngạo Thiên rất đặc biệt, là thứ tốt chỉ có đại sư luyện kim mới luyện chế được, nước thuốc vận rủi cao cấp.
Thứ này vốn có thể nói là thuốc cấm trong thuật luyện kim, bởi vì nó có thể không dấu vết dồn người vào chỗ chết, hơn nữa nó rất khó để người phát hiện, không giống nguyền rủa. Nguyền rủa có thể bị xua tan, nước thuốc vận rủi cao cấp chỉ có nước thuốc có thể giải, nhưng vấn đề là, đại bộ phận người trúng phải loại thuốc này căn bản không biết mình trúng nước thuốc vận rủi, dù sao nó không có dấu vết ma pháp lưu lại trên người giống như nguyền rủa.
Y cũng không tin! Cho dù Ngạo Thiên có vòng sáng nhân vật chính, may mắn vô địch, có nước thuốc vận rủi thêm vào, may mắn của hắn còn lại mấy phần?
“Cũng đừng để cho hắn chết dễ dàng như vậy.” Xavier chậm rãi dặn dò, “Nhưng mà gãy chân gãy tay hoặc là mắt mù linh tinh đều không hề gì, chỉ cần mang hắn còn sống trở về cho ta là được.”
Trong lòng Pegit phát lạnh, cúi đầu đáp: “Rõ!” Phía sau hắn, có hơn một nghìn người, đều là nhân thủ chuyển đến từ vài quận phụ cận.
DK bọn họ vài năm này phát triển rất tốt, thật ra cũng không kỳ quái, dù sao có quý tộc lớn là Diệp Lâm cùng Xavier làm chỗ dựa, phương diện tài vụ lại dư dả, trong thủ lĩnh —— nhất là Xavier, căn bản là một lãnh tụ bóng tối trời sinh, như vậy còn không phát triển được mới là chuyện lạ.
Bản thân Diệp Lâm là luyện kim thuật sư, hơn nữa còn là luyện kim thuật sư có chút danh tiếng, tuyệt kỹ độc môn vật phẩm luyện kim hồi ma cho đến hiện tại vẫn là đắt đến thái quá, nhưng luôn luôn có người nguyện ý ôm số tiền lớn tìm đến y, ở phương diện tiền tài này, dựa vào Garfield cùng Diệp Lâm còn có Archie, tuyệt đối không có người vơ vét của cải nhanh hơn bọn họ được.
Từ khi nghiệp đoàn ma pháp sư đắc tội Diệp Lâm, Diệp Lâm đã ngừng bán ra nước thuốc cùng vật phẩm luyện kim cho nghiệp đoàn ma pháp sư, được rồi, tuy rằng như vậy bản thân y cũng tổn thất số lớn nguồn thu nhập, dù sao ma pháp sư trong nghiệp đoàn ma pháp sư chiếm đến khoảng bảy mươi phần trăm số lượng tất cả ma pháp sư, nhưng gần đây có rất nhiều tiền tài lấy được từ chỗ Waldeman, chút lợi ích nhỏ ấy Diệp Lâm cũng liền không để ý. Tài sản mấy đời gia tộc Waldeman giao dịch với vực sâu tích lũy lại gần như đủ bọn họ dùng cả đời!
Ai cũng biết nước thuốc ma pháp xuất từ tay Diệp Lâm là chất lượng tốt nhất, huống chi y còn có một phần vật phẩm luyện kim độc nhất, một khi ngưng hẳn tất cả giao dịch với nghiệp đoàn ma pháp sư, làm cho oán hận của rất nhiều ma pháp sư trong nghiệp đoàn với cấp trên càng lúc càng lớn, cho dù địa vị của Roloji có đặc biệt nữa, bởi vì chuyện hắn làm ra xâm phạm đến ích lợi của hầu như toàn bộ ma pháp sư, như vật liên hệ giữa nghiệp đoàn ma pháp sư cùng Roloji cũng đã có khe hở.
Những đạo tặc kinh nghiệm phong phú này nhanh chóng phân tán vào trong rừng rậm, dưới mạng lưới tìm kiếm dày đặc như vậy Ngạo Thiên còn có thể tránh được trừ khi hắn có thể bay lên trời chui xuống đất!
Đồng thời, ở bên cạnh rừng rậm cách đó không xa, đoàn người khoác áo choàng màu xám đậm giống nhau như đúc cũng dừng bước.
“Nhớ kỹ, phải bất chấp tất cả giết chết hắn!” Lancelot mặt không đổi sắc, “Ta đã sai người chặn cứu viện của hắn, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn, nếu còn thất bại nữa ta cũng không tìm được lý do khoan dung các ngươi.”
“Xin giáo chủ các hạ yên tâm!” Một vị kỵ sĩ thần thánh nghiêm nghị nói, “Chúng ta nhất định sẽ mang theo đầu của đứa con bóng tối này đến gặp ngài! Cho dù kính dâng mạng sống của chúng ta cho thần Quang Minh cũng không tiếc nuối!”
Lancelot lúc này mới nhu hòa biểu tình, “Anne, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể làm được.”
Đoàn người này đồng loạt vẽ lên trước ngực một dấu hiệu của thần Quang Minh, từng người lại nhắm mắt cầu nguyện trong chốc lát, mới bước vào rừng cây.
Mà bọn họ vừa đi, một kỵ sĩ võ trang đầy đủ mang theo một đoàn đều là kỵ sĩ lao nhanh đến, trong đó một kỵ sĩ cầm đầu rõ ràng cưỡi trên một con mãnh thú hình thái vô cùng giống rồng, đây không thể nghi ngờ là một á long huyết thống tương đối gần với rồng chân chính.
Kỵ sĩ rồng!
“Braddock đại nhân, ngài đã tới.” Lancelot mỉm cười, “Công chúa Jacklyn trực tiếp đến thành bảo sao?”
Vị kỵ sĩ rồng này mặc trọng giáp, có vẻ càng thêm cao lớn uy mãnh, Casimir rất cao lớn cường tráng không sai, nhưng mà so với vị trước mắt này, rõ ràng là kém xa, dáng người như vậy mới chân chính là cơ bắp cuồn cuộn!
Hắn gỡ mũ sắt xuống, lộ ra một đầu tóc ngắn hơi xoăn cùng một khuôn mặt anh tuấn trầm ổn, “Giáo chủ Lancelot, Ngạo Thiên Bonas là ở trong mảnh rừng rậm này sao?”
“Không sai.” Lancelot khẳng định nói, “Hắn thật đúng là to gan, không chỉ dám vụng trộm chạy trốn, còn bắt cóc công chúa Arrilla, bệ hạ đã ra lệnh rồi chứ?”
Kỵ sĩ rồng Braddock Anjie —— trượng phu của công chúa Jacklyn, anh trai ruột của Casimir, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Lancelot một cái, lạnh lùng nói: “Bệ hạ ra lệnh, ngay tại chỗ giết chết Ngạo Thiên Bonas!”
Lancelot cong khóe môi, quả thế.
Hoàng thất ra gièm pha như vậy, vị hoàng đế kia không phải kẻ ngu dốt, khẳng định sẽ không bắt Ngạo Thiên về xét xử, như vậy gièm pha công chúa Arrilla bỏ trốn với người khó tránh khỏi phải bại lộ, chỉ có giết chết ngay tại chỗ, mới dễ dàng che giấu một chút.
Ngạo Thiên, ta xem lần này ngươi còn làm sao có thể tránh được nữa! Sát ý trong mắt Lancelot lạnh thấu xương.
**
Ngạo Thiên cảm thấy bản thân đủ xui xẻo, hắn biết mình bị bắt rời khỏi đô thành là do hồng y giáo chủ âm hiểm kia giở trò, nhưng chỉ cần Roloji còn ở đô thành, hắn liền tin tưởng một ngày nào đó mình có thể trở về, huống chi, có thể có một lý do chính đáng rời đô thành đến tìm nữ thần, cũng là một trải qua không tính không xong.
Nào biết đâu rằng, không phải đơn giản như vậy, Lancelot kia căn bản là không tính bỏ qua mình!
Nhưng mà, một chuyện tốt duy nhất chính là đã biết khúc mắc của nữ thần, chỉ cần cởi bỏ khúc mắc này, nữ thần nhất định sẽ tiếp thu mình đúng không?
“Vèo!” Một mũi tên phá không mà đến, trực tiếp mang ra một đường tơ máu, mặt mày Ngạo Thiên cau lại.
Xảy ra chuyện gì, làm sao bọn họ còn chưa đến!
Hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến độc thân đến nơi này, theo lý mà nói người của hắn hẳn là sắp đến rồi mới đúng, vì sao lại là người giáo hội đuổi đến trước?
Không, không đúng! Đây không phải là người giáo hội, bóng dáng kia… tinh linh!
Quả nhiên là tinh linh! Lind không lừa ta, tinh linh ở sâu trong rừng rậm trong truyền thuyết lại thật sự đang ở nơi này!
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi bước vào rừng rậm này hắn bắt đầu số con rệp, Ngạo Thiên ôm cánh tay bay nhanh, đem áo khoác dính máu bọc lên người một con linh dương đốm xanh, bản thân thì trốn trên cây, nín thở.
Dựa vào thuật nín thở độc môn này, Ngạo Thiên đã từng trốn thoát dưới mắt một vị đại ma đạo sư, cho nên hắn cũng không lo lắng các tinh linh sẽ phát hiện mình.
Rất nhanh, một nữ tinh linh dáng người cao gầy xuất hiện dưới tàng cây, Ngạo Thiên nhịn không được con mắt sáng lên, nữ tinh linh so với mỹ nữ nhân loại quả nhiên có một vẻ xinh đẹp khác!
Nhưng rất nhanh, một cành cây nhỏ bên tay hắn đột nhiên gãy! Nữ tinh linh kia ánh mắt như điện, lập tức nhìn về phía hắn!
Fuck, có cần phải xui xẻo vậy không! Ngạo Thiên không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
“Đi theo ta!” Một thanh âm nhu hòa rất nhỏ truyền đến, Ngạo Thiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thiếu nữ dung mạo thanh lệ nhược không thắng y(1) trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ, đang thân thiết vẫy tay với hắn, hắn hầu như không có một chút nghi ngờ, lập tức chạy về phía vị mỹ nữ kia.
Chạy đến bên cạnh mỹ nữ, Ngạo Thiên nhịn không được hỏi, “Ngươi là ai, vì sao lại cứu ta?”
“Ta gọi Rebecca.” Thiếu nữ mỉm cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, rõ ràng là thiếu nữ nhìn vô cùng tú lệ, cười rộ lên lại có một loại mị ý khác thấp thoáng, “Nhà ta ở bên cạnh rừng rậm, những tinh linh đó không phải kẻ địch của nhân loại chúng ta sao? Đương nhiên phải cứu ngươi.” Giọng nói của nàng dí dỏm, có vài phần thuần khiết đáng yêu.
Trong lòng Ngạo Thiên rung động, lộ ra nụ cười hắn tự nhận là anh tuấn tiêu sái nhất, “Rebecca, cám ơn ngươi cứu ta, ta là Ngạo Thiên.”
Lúc này, hắn còn chưa biết, phía sau tổng cộng có ba nhóm người đang tìm tòi tung tích của hắn, lại thêm bộ tộc tinh linh đang truy kích hắn, thì phải là bốn nhóm!
Nhưng mà, cho dù biết thì đã làm sao, hiện tại hắn chỉ để ý bồi dưỡng tình cảm với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, còn bị xinh đẹp duyên dáng câu tâm hồn người trên khóe mắt đuôi mày của nàng làm cho tim đập nhộn nhạo, một lòng chỉ nghĩ đẩy, ngã, nàng!
Cho dù vị này chính là nhân vật chính, bị cô lập hoàn toàn thì thần cũng sẽ lật thuyền trong cống ngầm, huống chi, Ngạo Thiên không phải thần, hắn nhiều nhất chỉ có thể coi như con cưng của thần, đáng tiếc, đời này tuy rằng thần vẫn chú ý hắn như vậy, nhưng cũng khó có thể bảo vệ hắn chu toàn.
“Làm sao có thể như vậy!” Thanh âm của Ngạo Thiên chói tai, sau khi đến thế giới này hắn vẫn luôn là bình tĩnh ngạo nghễ không bị khốn cảnh ngăn cản quấy nhiễu, hắn kiên định tin tưởng mình có thể đi đến đỉnh cao, làm cho tất cả những người đã từng ức hiếp hắn đắc tội hắn sâu sắc hối hận, có thể bảo vệ người mình yêu, làm cho các nàng hạnh phúc, cho đến bây giờ đều chưa từng hoảng sợ như vậy!
Rebecca nghi hoặc ngồi dậy, dùng áo choàng của Ngạo Thiên khoác lên hơn nửa da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, thân là một mị ma, thân thể nàng không một chỗ không đẹp, toàn thân trên dưới oánh bạch như trân châu, lại còn mềm mại như mây, tuyệt đối là vật báu trong giấc mơ của tất cả nam nhân, cho nên nam nhân trước mặt này còn muốn đến lần thứ hai Rebecca một chút cũng không ngạc nhiên.
Lúc trước trong khi giao hoan, nàng đã nghĩ đến có nên nhân cơ hội cắt vỡ cổ họng hắn hay không, nhưng không biết vì cái gì nhìn khuôn mặt của hắn tình thâm ý thiết như vậy, cùng với vui sướng vô tận hắn mang đến cho mình, nàng lại nhất thời không xuống tay được.
Đây là một tràng tứ chi giao triền nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, triệt để gợi lên bản tính mị ma của Rebecca, cho nên, khi Ngạo Thiên có ý tiếp tục, nàng rất thích ý phối hợp, chuyện giết hắn có thể hoãn lại một chút cũng không có vấn đề gì, một nam nhân ở trên giường có thể làm cho nàng cảm thấy yêu thích đối với mình cũng cho nàng vui thích, lại giữ lại trong chốc lát hẳn là không sao đúng không?
Chỉ là không nghĩ đến Ngạo Thiên bỗng nhiên nhảy dựng lên, Rebecca nhíu mày nhìn về phía bộ phận kia của Ngạo Thiên, nàng đã dùng hết tất cả kỹ xảo, nam nhân có phản ứng chậm chạp nữa cũng nên ——
Ngạo Thiên chợt phát hiện, hắn không cứng lên được!
Đây là một chuyện đáng sợ bao nhiêu, ánh mắt hắn sắc bén hung tợn nhìn về phía Rebecca, “Có phải ngươi giở trò quỷ hay không!” Nội tâm quả thật hoảng loạn.
“Cái gì?” Rebecca ngạc nhiên.
Nước thuốc Auckland cho nàng uống là cái gì Rebecca căn bản không biết, cho nên ngạc nhiên lúc này không phải giả vờ, nàng là thật sự không biết.
Thân là nam chính văn chủng mã, một khi không được, đây quả thật trời cũng phải sụp!
Nếu Diệp Lâm ở trong này, chỉ sợ phải cười vỡ bụng!
Bỗng nhiên, vành tai Rebecca khẽ động, “Có người đến!”
Nơi bọn họ ở là một hốc cây dọn dẹp rất sạch sẽ, ở trong rừng rậm cũng không có chỗ nào khác, lúc Rebecca nghe được tiếng người, người nói chuyện đã cách nơi này rất gần, Ngạo Thiên rốt cuộc không quan tâm được cái khác, nhanh chóng bọc quần áo lên, kéo Rebecca bỏ chạy, “Đi!”
Cho dù vào lúc này, hắn vẫn là vô cùng thương hương tiếc ngọc, tuy rằng sắc mặt âm trầm đến có thể nhỏ ra nước.
Rebecca nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chậm rãi nheo mắt lại.
Một nam nhân, nếu ngay cả nơi đó cũng không dùng tốt, còn có chỗ lợi gì? Mệt nàng còn có chút động tâm với hắn chứ.
Ác ma, chính là sinh vật lạnh bạc ích kỷ thực tế như vậy, trong hậu cung vốn có của Ngạo Thiên, tuy rằng vị nữ lĩnh chủ vực sâu kia cũng yêu hắn, lại không yêu đến mức vì hắn sống vì hắn chết.
Bản tính của ác ma chính là như thế, so với nhân loại, các nàng càng thiện biến cũng càng xảo quyệt.
Rebecca đã nổi sát tâm với Ngạo Thiên.
So với một nam nhân không thể dùng, hiển nhiên là tự do của bản thân nàng quan trọng hơn không phải sao?
Thật sự là rất xin lỗi, Ngạo Thiên.
Càng là có sát ý, nàng cười đến càng là ẩn tình đưa tình ngọt ngào đáng yêu, ngay cả hai má cũng nhuộm lên một chút hồng nhạt xinh đẹp.
Ngạo Thiên nhớ đến triền miên vừa rồi, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài nói, “Ta biết không phải là lỗi của ngươi.”
Ngay cả lần đầu tiên nàng cũng cho mình, tại sao mình có thể nghi ngờ nàng chứ, Ngạo Thiên tự trách nghĩ, nàng rõ ràng là một thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp như vậy mà!
Rebecca cúi đầu, lộ ra cần cổ duyên dáng như thiên nga, “Không có gì, ta không trách ngươi.”
Ngạo Thiên mỉm cười, “Đi nhanh! Phía sau có người đuổi đến.”
“Ừ.” Rebecca nhìn hắn, so với bất cứ nữ tử nào đều phải thâm tình chân thành.
Mà cánh tay không bị Ngạo Thiên kéo kia của nàng, móng vuốt chậm rãi thò ra.
Bén nhọn sắc bén, cứng rắn như sắt.
(1) Nhược không thắng y: Hình dung người rất gầy yếu, giống như sức nặng của quần áo cũng không chịu nổi