Tú Sắc - Thất Tú

Chương 32: Tâm động đập thình thịch




Xavier vẫn là biết đạo lý thấy tốt liền thu, cũng không hùng hổ dọa người.

“Nam nhân không bao giờ thích đối phương làm rất căng, ép hai bước phải biết hơi lui về một bước, cho hắn thời gian tạm nghỉ, đây cũng gọi là —— lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt.”

Khi hai người ôm nhi tử rồng về Berysford đã là ngày hôm sau, hắc long là một con rồng ma pháp hắc viêm(1) vô cùng hung tàn, ngân long ngược lại lại là mặt hàng giá trị vũ lực bùng nổ tính kháng ma cực cao chẳng quan không phun được ra lửa.

Cho dù là ngày hôm sau, trên đường vẫn cứ thỉnh thoảng có người ánh mắt cảnh giác đi tới đi lui, hiển nhiên giá trị của hai quả trứng rồng là không thể đo lường được, người bị mất trứng rồng đương nhiên sẽ không dễ hết hy vọng như vậy.

Trong lòng Diệp Lâm còn có chút không quá vui vẻ, dù sao thân là một trai thẳng, bỗng chốc lại phát hiện mình vì một cái khế ước quái quỷ mà chẳng hiểu ra sao biến cong, trong lòng có thế nào cũng không thể vui lên được.

Thực ra chẳng qua cũng chỉ là không chuyển cong được ngay mà thôi.

Cũng may mà Xavier không ép sát thêm vài bước nữa, nếu không Diệp Lâm chắc chắn sẽ lại càng không thoải mái.

“Cuối cùng các ngươi cũng trở lại!” Mới vừa đi tới cửa ký túc xá Archie đã xông lên gắt gao bắt lấy tay Diệp Lâm, khụ, xuất phát từ trực giác kinh người nào đó, Archie sâu sắc cảm giác mình vẫn là cách Xavier xa một chút thì tốt.

Diệp Lâm nhíu mày, “Làm sao vậy?”

“A, đây là thứ gì!” Hắc long Ur giấu ở trong áo choàng của Diệp Lâm phát ra một tiếng “chíp~”, mắt đen tròn tròn ươn ướt nhìn Archie rồi lại cố gắng rụt lui vào trong áo choàng của Diệp Lâm, giống như vết bỏng nhỏ trên tay Archie kia không phải là do nó làm.

Diệp Lâm không còn gì để nói… Khói mờ do ngọn lửa u lam của ngươi để lại còn chưa tán đi đâu rồng ngốc!

Xavier lại mỉm cười, bình tĩnh nói: “Ừ, đây là một con rồng cái.”

“A, thật sao?” Diệp Lâm kinh ngạc, được rồi, y hoàn toàn không biết phân biệt giới tính rồng như thế nào.

Tay Archie cứng đờ, sau đó cười khổ, “Này này này, ta là bị chứng sợ con gái chứ không phải là chứng sợ giống cái!” Hắn nói xong, bỗng nhiên ngẩn ra, “A, đây là rồng!”

Diệp Lâm cất kỹ Ur, “Rốt cuộc là chuyện gì mà lại có cái bộ dạng này!”

Nhắc tới Archie liền rơi nước mắt chua xót, chớp mắt liền quên rồng với chẳng rồng cái gì, “Các ngươi đi vào thì biết.”

Diệp Lâm cùng Xavier đi vào, lập tức phát hiện trong phòng khách một mảnh oanh oanh yến yến tương đối náo nhiệt, khụ, trách không được Archie nhìn qua đáng thương như vậy…

“Các ngươi về rồi.” Auckland nhìn có vẻ không kiên nhẫn, “Garfield đã sớm trốn ra ngoài, tên Casimir chết tiệt này!”

“Công chúa Jacklyn?” Xavier cau mày nói, “Casimir lại gây họa gì.”

Auckland cười lạnh, “Còn không phải mấy người kia bắt được nhược điểm của Casimir, bắt mấy tên Hahulo mở đường, tên ngu xuẩn Casimir này liền để các nàng vào.”

Diệp Lâm nhún nhún vai, “Tùy tiện, nếu là khách của Casimir, bản thân cậu ta chiêu đãi cho tốt là được.” Nói xong liền muốn lên tầng trên với Xavier.

“Hầu tước Lindberg, bá tước Sal.” Jacklyn lại nhìn thấy bọn họ, cười mỉm đi lên đón.

Thái dương Diệp Lâm bắt đầu nhảy lên, thật cẩn thận giấu Ur đi, chỉ có thể hành lễ, “Chào buổi trưa, công chúa điện hạ.”

Đôi mắt xinh đẹp của Jacklyn nhẹ nhàng nhìn Diệp Lâm, giòn giã nói: “Hôm nay thật đúng là quấy rầy, nhưng mà cũng là vì chúc mừng các ngươi có thể đại biểu Berysford tham gia thi đấu!”

Diệp Lâm ngạc nhiên, hiện giờ rõ ràng mới đánh hai trận thôi mà, y cùng Xavier trao đổi một ánh mắt, Xavier lắc lắc đầu.

“Ha ha, không cần kinh ngạc, ta cũng là sáng hôm nay mới biết được tin tức đối thủ mấy trận sau của các ngươi hôm nay đều đưa đơn nhận thua với đạo sư phụ trách thi đấu.”

Tiểu đội Obies số tám của bọn họ nói là xui xẻo, thực ra cũng không xui xẻo đến mức ấy, số lượng người năm thứ tư đến năm thứ sáu trong Berysford sẽ không vượt quá ba trăm người, trong đó năm thứ sáu có hơn một nửa đang thực tiễn ở bên ngoài không về kịp, nói như vậy, chỉ còn lại có hơn hai trăm người, cũng không phải ai ai cũng cảm thấy hứng thú với trận đấu này, dù sao một số người vẫn là rất có tự mình hiểu lấy, không muốn ra sân mà mất mặt, còn lại chính thức kết thành tiểu đội dự thi cũng chỉ hơn một trăm, số người trong một tiểu đội bình thường đều khoảng bảy tám, cho nên tổng cộng cũng chỉ có khoảng mười đội cạnh tranh, hai đội ngũ bọn họ đánh bại vừa vặn là tuyển thủ có khả năng đạt quán quân lớn nhất, đối thủ tiếp theo lần này hầu như cũng không dám chống lại bọn họ, nói đùa, bị ngược vào chỗ chết hoàn toàn không có lực đánh trả ở đây thì đẹp mắt lắm chắc? Cho dù không bị thương nặng như vậy, dù gì cũng là phải bị thương, bọn họ cũng không muốn vì dưỡng thương mà ngược lại bỏ lỡ cơ hội tranh đoạt á quân quý quân.

Vì thế, rõ ràng chỉ đánh hai trận, sáu người bọn họ đã là vị trí thứ nhất Berysford ngầm thừa nhận, đại biểu Berysford xuất chiến không thể nghi ngờ.

Tin tức Jacklyn mang đến này, đừng nói Diệp Lâm cùng Xavier không biết, Auckland, Casimir, thậm chí cả Garfield cũng không nghe được tin tức, về phần Archie, tên kia thì quên đi, hắn đã có lúc nào quan tâm loại chuyện này! Nhưng Jacklyn rõ ràng đã ở trong này một thời gian, lại cố ý không nói, cố tình phải chờ đến lúc Diệp Lâm cùng Xavier về mới mở miệng, vậy trong đó muốn nói không có mờ ám, ai cũng không tin!

Auckland cũng nhịn không được nhìn theo ánh mắt Jacklyn về phía Diệp Lâm, sau đó, có vẻ như hắn nghĩ tới điều gì, nhất thời hiểu ra.

Thập lục công chúa Jacklyn là nữ nhi hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, lại là con gái ruột duy nhất của hoàng hậu, đãi ngộ đương nhiên là có khác với các công chúa khác, nhưng năm nay nàng cũng mười bốn tuổi, tiếp qua vài năm, đại khái bệ hạ cũng muốn tìm trượng phu cho nàng.

Giới quý tộc đô thành nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trừ khi là gia đình quý tộc bậc nhất, nếu không là tuyệt đối không thể nào xứng với hòn ngọc quý trên tay bệ hạ, bản thân vị công chúa Jacklyn này cũng không phải tính cách kiêu căng khờ dại, ngược lại được hoàng hậu nuôi dưỡng tương đối minh lý thông suốt.

Từ người được chọn mà nói, hầu tước Lindberg nhà Anbridge không phải ưu tú nhất, nhưng không thể không nói, là một nhân vật vô cùng vi diệu. Công tước trong đô thành đếm đếm cũng có khoảng mười người, con cháu ưu tú trong nhà những công ước này đếm ra lại càng không phải ít, trong đó phù hợp tuổi công chúa Jacklyn, lại chưa lập gia đình, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức không có người để chọn, nhưng cho dù xuất thân từ nhà công tước, mặc dù là nhận tước vị, lại sẽ không cao hơn bá tước, cứ cho là sau này kế thừa tước vị công tước, đó cũng phải đợi sau khi trưởng bối trong nhà trăm tuổi.

Nhà Anbridge cũng là quý tộc huyết thống cao quý, đáng tiếc đến đời này đã có chút xuống dốc, may mà còn có một Lindberg tóc đen mắt đen, quý tộc thuần huyết thống, tuổi còn trẻ không nói, bản thân đã có tước vị hầu tước, trên không cha mẹ dưới không thân thích khác, chỉ có một anh em, tình huống gia đình đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ có một cô cô hầu tước được cho là họ hàng gần, nhưng cho dù là cô cô cũng không quản được chuyện trong nhà cháu ngoại trai.

Cố tình, bản thân Lind lại là dáng vẻ mặt mày như hoa, thiên phú trên luyện kim bất phàm không nói, từ trong trận đấu cũng có thể thấy được bản lĩnh khá tốt, chẳng trách Jacklyn sẽ có thiện ý với y, có lẽ cô công chúa được coi là thông minh này chính là coi trọng người gả qua là có thể đương gia làm chủ như Lind, cho dù gia tộc không đủ sum xuê, vinh quang tương lai có kém một chút, nhưng những phương diện khác lại có thể qua càng thư thái.

Sau khi nghĩ thông suốt, ánh mắt Auckland nhìn về phía Diệp Lâm liền có chút như cười như không.

Diệp Lâm lại không hề phát hiện ra, ngược lại là chân mày Xavier hơi hơi nhăn lại, ánh mắt sâu một chút.

Lúc này, những thiếu nữ quý tộc khác cũng xông tới, nếu Jacklyn coi trọng Diệp Lâm, các ngược cũng phần lớn không dám lại gần bên cạnh y, chẳng qua bất luận là Xavier, Auckland hay Casimir, đều là người có thứ tự tương đối tốt trong những đối tượng lựa chọn giới quý tộc đô thành, có hai người thậm chí còn can đảm nhắm vào Archie dáng vẻ âm trầm đang ngồi trong góc nhà hoàn toàn biến thành vong linh.

Chẳng trách Garfield phải chạy trước, cho dù gia tộc của hắn không được coi là quý tộc thuần túy nhưng điều đó cũng không cản nổi truyền thuyết ông già nhà hắn rất có tiền ở bên ngoài… Luôn luôn có một số thiếu nữ quý tộc gia cảnh dần dần sa sút nhìn trộm hắn.

“Đến lúc đó sân đấu cũng không ở đô thành đâu, nghe nói là ở đảo Seselia, hơn một trăm trường học hơn ba trăm đội ngũ, có lẽ sẽ là một trường hợp trọng đại!” Jacklyn mỉm cười nói, bất luận là lễ tiết hay là giọng điệu nói chuyện đều không có nửa điểm ngạo khí của một công chúa, có vẻ tương đối ôn nhu dễ thân, “Đây là một số tin tức ta tìm hiểu được, các ngươi cũng có thể tham khảo một chút, xem ra Berysford chúng ta vẫn là muốn nhờ Lind các ngươi mới được.”

Bởi vì thái độ của Jacklyn từ đầu đến cuối đều tự nhiên hào phóng không có chút ngại ngùng, không có nửa phần ngượng ngùng của thiếu nữ ẩn tình, cho nên Diệp Lâm không nghĩ gì nhiều, tiếp nhận cuộn giấy da dệ, thành tâm thành ý nói cảm ơn: “Đa tạ ngươi, công chúa Jacklyn.”

Jacklyn mỉm cười, gọi những thiếu nữ quý tộc khác, “Được rồi! Chúng ta cũng đừng quấy rầy bọn họ nữa, không lâu sau phải chính thức thi đấu rồi, có lẽ bọn họ còn cần thương thảo chiến lược một chút, hôm nay chúng ta cáo từ trước đi.”

Thương thảo chiến lược, nàng đang nói đùa sao? Xavier cười lạnh, hai trận trước của bọn họ có chiến lược chó má gì, không phải là nghiền ép tiêu diệt từng bộ phận sao?! Nhưng hắn biết, ở Berysford thì có thể làm được như vậy, thật sự đến nơi cao thủ vây quanh, người ta không nhất định sẽ cho bọn họ cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, nhưng dù sao hắn nhìn Jacklyn chính là không vừa mắt.

Trên mặt không ít thiếu nữ quý tộc hiện ra vẻ thất vọng, lại cũng không dám làm trái ý Jacklyn, đừng nhìn vị công chúa điện hạ này bình thường ngôn ngữ ôn nhu thân thiết, nhưng cũng không phải là một quả hồng mềm dễ bắt nạt.

Sau khi các nàng rời khỏi, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Archie cuối cùng cũng khôi phục nguyên dạng, vẻ mặt cầu xin cũng sắp nước mắt chảy ròng chạy đi, đối với hắn mà nói, loại tra tấn kiểu thiếu nữ vây quanh này không khác gì khổ hình, chỉ có thể dùng đôi mắt gắt gao trừng người khởi xướng là Casimir.

Casimir lại vẫn đang nhiệt tình nói lời từ biệt với Hahulo.

“A, đảo Seselia…”

Auckland nhìn qua, sau đó sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, “Cách cảng Tonm không quá ba mươi hải lý(2).” Chính là địa bàn của vị thúc thúc kia, giờ thì phiền rồi.

Đúng vậy, cảng Tonm… Diệp Lâm như có điều suy nghĩ, nơi đó là đất phong nhà Ngạo Thiên, y quả thực có thể khẳng định, nếu Auckland đi, phụ thân Kay của Ngạo Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hơn nữa —— y chợt nhớ tới trong nguyên tác có một đoạn thế này, tuy rằng Ngạo Thiên tuổi nhỏ, lại nghe nói có trận đấu lớn, chạy tới trên đảo gì đó chơi, hiện tại nhớ đến trong lòng chợt nảy lên, có lẽ, chính là đảo Seselia này! Diệp Lâm biến sắc, bởi vì cuối cùng y cũng nhớ, lần đầu tiên Ngạo Thiên gặp Meg cũng chính là trên hòn đảo đáng chết kia!

Vốn đoạn này cũng không miêu tả nhiều, Diệp Lâm cũng gần như sắp quên mất rồi, lúc này Ngạo Thiên chẳng qua mới có bốn năm tuổi, chuồn êm ra ngoài bên cạnh cũng không có người nào theo.

Diệp Lâm thừa nhận, với cơ hội này, bản thân chính là tim đập thình thịch, tim đập càng lúc càng nhanh, y ôm ngực, cố gắng kiềm chế tâm tình, lại cảm giác dưới tay thịch thịch thịch, trái tim sắp nhảy cả ra ngoài!

Mà Xavier nhìn chằm chằm Diệp Lâm cúi đầu cầm cuộn giấy da dê, mơ hồ cảm giác được tâm tình nháy mắt trở nên kích động của Diệp Lâm, trong lòng chợt lạnh ——

Mẹ nó không phải Lâm  coi trọng công chúa làm bộ làm tịch chó má kia đấy chứ!

Thật vất vả mới chờ Lâm lớn đến có thể hạ khẩu mà lại bị người khác tha đi —— mẹ, nghĩ cũng đừng nghĩ! Xavier đằng đằng sát khí nghĩ, lúc này mới ý thức được không chỉ là hắn có thể hạ khẩu, còn có người khác mơ ước thịt trong nồi của hắn a!

Sau đó quyết định, không được, không thể lấy lùi làm tiến lạt mềm buộc chặt, phải đẩy nhanh bước chân lên mới được! Hắn quyết định nhanh chóng về lật sách một chút bỏ kế hoạch lúc trước làm lại.

Archie vội vàng cách Xavier xa hơn … Khí thế trên người người này vì sao lại đáng sợ như vậy! T.T

(1) Hắc viêm: Ngọn lửa màu đen, bé rồng của bạn Lâm là rồng ma pháp phun lửa đen

(2) Hải lý: Đơn vị đo chiều dài ở biển, 1 hải lý = 1852m