Tú Sắc Nông Gia

Chương 79: Chuyện vui đột nhiên tới




Từ lúc đó Vương Thanh Sơn coi Bách Thủ là người nhà mà đối đãi, thỉnh thoảng đi lên núi tìm Bách Thủ, nói chưa được vài câu đã nói đến chuyện đan trúc rồi.

Đây quả là người yêu thích nghệ thuật đan trúc a!

Nhưng Bách Thủ đối với việc này lại không có nghiên cứu gì, phương pháp đan này là Loan Loan nói cho hắn biết, đôi khi khiến hắn rất nhức đầu, vì vậy Bách Thủ chỉ có thể tìm Loan Loan. Loan Loan đành nói cho hắn các cách đan khác, miêu tả ra để Vương Thanh Sơn về nhà tự mình nghiên cứu cách đan!

Mẹ Trường Thọ thấy con trai mình ngày nào cũng hăng hái hết mức, đồ đan ra đem đến chợ bán thử mọi người đều cảm thấy không tệ, vì dùng cách đan khác nên gùi, giỏ thoạt nhìn cũng đẹp hơn.

Con trai kiếm được bạc, có tinh thần hăng hái, mẹ Trường Thọ đương nhiên rất vui mừng, đồng thời trong lòng cũng chân chính dâng lên niềm cảm kích với vợ chồng Loan Loan.

Tiếp đó xuân về hoa nở, xế chiều khi ánh mặt trời nhu hòa, Vương Bảo Sơn sẽ xách theo hai miếng thịt đến nhà Loan Loan.

Vừa vào sân hắn liền cẩn thận đưa thịt cho Bách Thủ, sau đó đứng thẳng lên đoan chính chắp tay với Bách Thủ rồi tới phòng bếp chắp tay với Loan Loan đang rửa bát.

“Bách Thủ huynh đệ, cái gì cũng không cần nói, từ nay về sau hai người cần gì chỉ cần mở miệng Vương Bảo Sơn ta nhất định sẽ giúp, dù có không làm được ta cũng dốc hết sức đi làm! Từ hôm nay trở đi, Bách Thủ, đệ chính là huynh đệ của ta, là huynh đệ không cần nói lời khách sáo, có gì cần đệ cứ nói.”

Bách Thủ và Loan Loan nghe đều không hiểu ra sao.

Tuy nhiên trước hết hai người cũng mời Vương Bảo Sơn vào trong nhà ngồi, rót nước. Chờ Vương Bảo Sơn nói hết mọi chuyện hai người vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa vui mừng thay hắn!

Thì ra hôm qua lúc mẹ Bảo Sơn đến thăm mẹ Trường Thọ, có thể là do lần trước Loan Loan nhắc nhở, lại thấy gần đây con trai út dưới sự giúp đỡ của Bách Thủ thì việc bán gùi cũng có chút khởi sắc, cũng có thể là vì mẹ Bảo Sơn đến thăm bà hai lần quan hệ giữa hai người có chút hòa hoãn.

Nhân hoạt nhất khẩu khí, trước mẹ Trường Thọ vì khẩu khí này mà trước sau vẫn cắn răng không đồng ý. Có lẽ vì mẹ Bảo Sơn nói lời xin lỗi, hơn nữa còn vì Vương Thanh Sơn, nên tự mình nghĩ thông suốt. Sau khi bà đã thông suốt rồi, liền đồng ý gả Mai tử cho Vương Bảo Sơn.

Mấy năm qua Mai tử tuân thủ nữ tắc, hiếu kính cha mẹ chồng, bất luận mẹ Trường Thọ mắng nàng ra sao, nên làm gì, từ trước đến giờ nàng làm cũng không ít, nàng hiếu thuận và làm tròn bổn phận, toàn thôn đều thấy, giờ có thể gả cho nam nhân vừa ý, coi như là ông trời ban ơn cho nàng.

Bách Thủ và Loan Loan đều cười chúc mừng Vương Bảo Sơn, còn Vương Bảo Sơn vẫn nghiêm cẩn như lúc nãy, ngượng ngùng, nói mình có thể lấy Mai tử thì phải cảm ơn Loan Loan, cảm ơn nàng đã giúp nói lời hữu ích trước mặt mẹ Trường Thọ.

Loan Loan cười ngăn lại, nói nàng cũng không giúp được gì nhiều, là duyên phận của hắn và Mai tử đã đến.

Lúc gần về Vương Bảo Sơn thật tình nói với hai người: “…..đến lúc đó hai người nhất định phải đến uống rượu mừng! Để ta và Mai tử cám ơn hai người!”

Bách Thủ và Loan Loan nào có không hứa, đi uống rượu mừng đấy, nàng cần phải đi!

Mẹ Bảo Sơn mời bà mối Vương đi cầu hôn, chuyện này đương nhiên mọi người trong thôn đều biết. Mai tử lại càng thêm cung kính, hiếu thuận với mẹ Trường Thọ.

Trước kia ngày ngày nhìn không vừa mắt, nay sắp thành người nhà người ta lại có chút không nỡ, thái độ của mẹ Trường Thọ với Mai tử cũng tốt hơn rất nhiều. Cứ như vậy quan hệ giữa hai nhà trở nên gần gũi hơn, mẹ Bảo Sơn cũng đến thăm mẹ Trường Thọ nhiều lần hơn.

Trong thôn có người tràn ngập trong không khí vui mừng thì cũng có người đang ốm đau bệnh tật.

Hôm đó Bách Thủ và Loan Loan ra ruộng kiểm tra ngô mới gieo, thì thấy Lai Sinh và ông nội hắn đang bận rộn trên ruộng.

Thấy ông nội Lai Sinh, Loan Loan giật mình, so với mấy hôm trước ông càng thêm gầy gò, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn ngồi ở ven đường ho khan, nhìn thấy Lai Sinh có chỗ nào làm sai liền sửa cho hắn.

Đây hẳn là bệnh đã nặng lắm mới có khả năng chỉ ngồi đó chỉ huy mà không xuống ruộng?

Bách Thủ không nói hai lời, liền xuống ruộng giúp Lai Sinh. Loan Loan có chút tự trách, mấy ngày này bận rộn, nàng đã quên hai người này, vụ xuân đã qua mà ruộng nhà hai người này còn chưa gieo xong, không cần hỏi nàng cũng biết cả vụ xuân ông nội Lai Sinh khẳng định không có ra đồng, chỉ có Lai Sinh tự mình làm.

Lần trước gặp Lai Sinh đã nghe nói ông nội Lai Sinh bị bệnh, nàng vốn muốn cùng Bách Thủ sớm qua đó xem, không ngờ từng chuyện, từng chuyện xảy ra cuối cùng khiến nàng quên luôn chuyện này.

Cũng không biết bệnh của ông nội Lai Sinh ở mức độ nào rồi, liền hỏi thẳng ông có đi xem bệnh chưa?

Ông nội Lai Sinh nói: “Đại phu cho ông hai thang thuốc, uống vào cũng không thấy đỡ!” Âm thanh nghe có chút khàn khàn.

Loan Loan lại hỏi: “Ông đến khám đại phu nào?”

“Là Vương đại phu!”

Trong mấy thôn này Vương đại phu quả thật rất nổi tiếng, những bệnh nhỏ uống thuốc đúng là hữu hiệu! Nhưng bệnh của ông nội Lai Sinh không phải bệnh bình thường.

“Sao ông không đi chợ tìm đại phu tốt để khám vậy? Đổi đại phu có khi lại hữu hiệu!”

Ông nội Lai Sinh thở dài nói: “Bệnh cũ đã nhiều năm rồi, mấy năm trước ta cũng đi tìm đại phu tốt khám nhưng vẫn vậy à.”

Xem ra là bệnh dai dẳng rồi, nghĩ một chút Loan Loan lại hỏi: “Bình thường ông có chỗ nào không thoải mái?”

Ông nội Lai Sinh vừa muốn nói chuyện thì bắt đầu ho khan, vừa nhổ ra một cục đờm, con ngươi Loan Loan nhất thời co rút lại. Ông nội Lai sinh ho ra đàm trong đó còn có máu, sau đó liền nghe ông nội Lai Sinh nói: “Lão ho khan, cả người không có chút sức nào, ngực cũng đau, cả người không có tinh thần, không có khí lực, có đôi khi còn thở không ra hơi……..”

Loan Loan nghe trong lòng càng lạnh lẽo, nàng lặng lẽ liếc nhìn ông nội Lai Sinh, cả gương mặt và cổ đều có chút phù thũng, ở gần Loan Loan còn nghe thấy âm thanh thở khò khè khi ông hít thở.

Cái này căn bản là bệnh ở phổi, lao phổi và ung thư phổi đều có những chứng bệnh như ho ra máu, hụt hơi, nhưng lao phổi cổ sẽ không bị phù, cho nên Loan Loan đoán ông nội Lai Sinh rất có thể bị ung thư phổi.

Với y học ở kiếp trước bệnh này cũng không trị được!

Không nói đến thời đại này, ngay cả y học hiện đại thì bệnh ung thư phổi cũng không chữa khỏi được đừng nói đến gia đoạn cuối.

Ung thư phổi giai đoạn đầu đúng là ngực trướng đau, đến giai đoạn cuối thì đau buốt, hơn nữa gương mặt phù thũng cũng là biểu hiện của giai đoạn cuối.

Trong đầu Loan Loan quay mòng mòng, bên tai lại nghe tiếng ông nội Lai Sinh.

“…….ông cũng biết lão già này không sống được bao lâu nữa, đáng thương cho đứa nhỏ Lai Sinh này, từ nhỏ đã không có cha mẹ, vẫn đi theo ông, nếu có ngày ông không còn làm sao nó qua được…. Không có người quản thúc nó, khẳng định chưa tới ba ngày liền đem nhà cửa phá thành một mảng hỗn loạn, đầu óc lại không minh mẫn, cái ăn cũng không gieo trồng được……không ai che chở, ra ngoài đào loạn sợ rằng không thể thiếu được một trận đòn…… Có thể mọi người thấy nó đáng thương sẽ cho nó một bát cơm ăn nhưng đời còn rất dài…….”

Loan Loan nghe mà trước mắt có chút trở nên mơ hồ……..

Đến tối, Loan Loan nói với Bách Thủ tình huống của ông nội Lai Sinh: “….. ta thấy sợ rằng không tốt lắm.”

“Nếu không thì chúng ta bỏ ra chút bạc để ông nội Lai Sinh lên trấn trên tìm đại phu tốt một chút khám qua xem sao?”

Nghe được tin này Bách Thủ cũng thấy nặng nề, đầu óc Lai Sinh không tốt, lại thích đào loạn trong thôn, mặc dù không giống hắn nhưng Lai Sinh cũng không hoàn toàn được người trong thôn tiếp nhận, phần lớn thời gian mọi người thích đem hắn làm trò vui. Nếu như người thân duy nhất của hắn cũng đi, cái này có chút giống tình cảnh của Bách Thủ năm đó. Một người khổ sở, không nơi nương tựa.

Loan Loan lắc lắc đầu, xế chiều nàng có nói với ông nội Lai Sinh nhưng ông từ chối, có lẽ chính ông đã hiểu rõ ràng tường tận tình huống của mình.

Sinh mệnh của con người đúng là yếu ớt. Bệnh ở trước mặt mọi thứ đều trở nên yếu ớt, vô lực như vậy!

Trong nhà lại thiếu đi một giọng nói, Loan Loan chỉ cảm thấy bên hông mình được ôm lại, thật chặt.

Năm đó cha Bách Thủ đi khi hắn mới hai tuổi, còn nhỏ vậy mà phải trải qua chuyện này. Bà nội ra đi hắn mới có tám tuổi, đổi lại ở hiện đại mới học tiểu học năm hai chứ đâu, thế mà đã phải tự lập.

Nhưng nếu đổi lại thành Lai Sinh có lẽ sẽ không được, dù sao đứa bé này đầu óc không được linh mẫn.

Chỉ có thể lo lắng, không thể giúp được bất cứ chuyện gì. Chỉ có thể hi vọng ông Lai Sinh có thể chống cự thêm một khoảng thời gian nữa.

Bách Thủ thường thích đanh mặt lại, nhìn giống như người không dễ giao thiệp, thật ra hắn nhiệt tình hơn so với bất cứ ai. Sáng sớm hôm sau phải đến nhà ông nội Lai Sinh, cũng không biết hắn nói thế nào mà ông nội Lai Sinh lại đồng ý đi tìm đại phu khám một chút. Sau đó hai người đi chợ, Loan Loan kiểm tra lại trong nhà, có bao nhiêu bạc đưa hết cho hắn.

Sau khi trở về trên tay ông nội Lai Sinh cầm theo ba thang thuốc, sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn mang theo ý cười. Đến đầu thôn thì gặp Dương Nghĩa Trí, thấy sắc mặt ông không thích hợp liền hỏi: “Ông không bệnh gì?”

Ông nội Lai Sinh cười nói: “Bệnh cũ.”

Dương Nghĩa Trí liền nhíu mày: “Lần trước cũng thấy ông bệnh, thời gian dài như vậy vẫn còn chưa khỏi? Nếu không thì ông đổi đại phu khám một chút?”

Ông nội Lai Sinh đem thuốc trên tay giơ lên: “Đây là Bách Thủ giúp ta tìm đại phu trên chợ kê đơn. Nghe nói đại phu kia rất có tên tuổi, uống là tốt rồi.” Một đôi mắt đục ngầu đầy vui sướng.

Dương Nghĩa Trí Kinh ngạc nhìn Bách Thủ ở bên cạnh, sau đó gật gật đầu nói: “Có thể khỏi là tốt rồi, có thể khỏi là tốt rồi.”

Do hai người đi chợ rồi trực tiếp tìm đại phu sau đó trở lại, nên Bách Thủ về nhà rất sớm, trong nhà, ngoài nhà tìm một vòng cũng không thấy Loan Loan.

Loan Loan lúc này đang bưng một chậu quần áo ra sông.

Bên bờ sông đã có hai người đang giặt quần áo.

Mẹ Lan Hoa vừa chà sát y phục vừa hỏi mẹ Kim Đản ở bên cạnh: “Mẹ chồng của muội sao lại đồng ý cửa hôn sự này vậy? Thật đúng là kì quái đấy!”

Mẹ Kim Đản lắc lắc đầu: “Muội cũng không biết, trước kia bà vẫn nhìn Mai tử không vừa mắt, sau khi mẹ Bảo Sơn tới liền có chút kì quái, nhìn Mai tử cũng không giống trước, hoàn toàn không lên tiếng. Sau hôm đó đột nhiên thấy bà mối Vương đem đồ đến nhà, muội mới biết mẹ Bảo Sơn đến gặp bà, bà liền chấp thuận hôn sự này.”

“Chẳng nhẽ mẹ Bảo Sơn đồng ý cái gì?” Mẹ Lan Hoa nghe vậy tò mò liền hỏi.

“Muội nghĩ không phải. Sau đó muội còn hỏi Trường Thọ nhà muội, huynh ấy nói huynh ấy cũng không biết sao lão thái thái đột nhiên lại suy nghĩ cẩn thận vậy.” Vừa nói mẹ Kim Đản đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói: “Vợ Bách Thủ còn qua nhà muội mấy lần đấy.”

“Nàng không phải đến giúp mẹ chồng muội nẹp lại chân sao? Lại nói nàng có thể sao, trước kia trưởng thôn cũng từng khuyên, làm sao bị nàng nói vài câu mẹ chồng tẩu liền đổi ý?”

Mẹ Kim Đản cảm thấy mẹ Lan Hoa nói cũng có lý, lại nhớ tới mấy ngày nay Vương Thanh Sơn được Bách Thủ chỉ dạy cách đan, gùi bán cũng được nhiều tiền hơn, nên có chút hâm mộ nói: “Không nghĩ tới Bách Thủ biết rất nhiều, không chỉ biết chiết cây ăn quả còn biết các cách đan gùi, không biết gieo trồng hoa màu thì thế nào?”

Một bên mẹ Lan Hoa nghe cũng có chút mất hứng, bĩu môi nói: “Mười mấy năm không thấy hắn gieo trồng rồi, đồ trồng ra có thể tốt sao ?” Khẳng định không thể so với nhà Cát Sơn của nàng.