Tú Sắc Nông Gia

Chương 30: Gặp nhau trong chợ




Tối đến, Loan Loan kể lại chuyện xế chiều cho Bách Thủ nghe, cuối cùng lại hỏi hắn: “Tại sao Đại Thạch lại bị cà lăm?”

“Không biết, ta nghe nói từ nhỏ đã như vậy.” Bách Thủ nằm nghiêng trên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Loan Loan, đôi mắt chớp chớp giống như quạt hương bồ. Hắn phát hiện ban đêm nhìn mắt vợ rất đẹp: “Đại Thạch chỉ hơi cà lăm, nhưng làm việc giỏi giang như đệ đệ hắn, đáng tiếc hắn không biết chữ.”

“Hắn còn có đệ đệ? Vậy đệ đệ hắn cũng cà lăm sao?” Loan Loan nói.

Bách Thủ cổ quái nhìn nàng vài lần, rồi nói: “Đệ đệ hắn tên Lý Đại Trí, không bị cà lăm, nghe nói hình như từng thi đậu tú tài, viết chữ rất đẹp, nhưng hiện không đi tư thục, cuộc sống trong nhà không khó khăn lắm, hiện ở nhà giúp đỡ làm việc.”

Loan Loan hiểu rõ, đậu tú tài, nhưng không có nhiều bạc để tiếp tục đọc sách đi thi, không riêng gì hiện đại nhét bao lì xì khi đi thi, cổ đại cũng cần bạc đi khắp nơi quan hệ.

Thật ra thì có lẽ Lý Đại Thạch làm người không tệ. Nhưng hành động của mẹ hắn thật khiến người ta không thích. Loan Loan vốn muốn hỏi Bách Thủ thêm chút nữa, nhưng vừa nghĩ cần gì làm Bách Thủ khó chịu, thôi không nói nữa.

Hai người nói thêm vài câu rồi Bách Thủ thổi tắt đèn.

Khí trời đã chuyển lạnh, chăn này vừa cũ vừa mỏng, giữa hai người đang cách một khoảng trống. Loan Loan cảm thấy gió lạnh lùa vào lờn vờn trong chăn, chân cũng lạnh như băng. Ở kiếp trước thể chất nàng mang tính hàn, ở kiếp này vẫn sợ lạnh.

Loan Loan khẽ cuộn người, xê dịch qua kề sát Bách Thủ, lập tức cảm thấy ấm áp hơn một chút, chân lại dịch sang, đột nhiên đụng phải một thứ gì nóng hổi, nàng đưa chân tới cạ cạ, hóa ra là một cái chân to.

“Bách Thủ, chúng ta mua một cái chăn được không?” Loan Loan dựa vào Bách Thủ, nhiệt độ cơ thể nam nhân vốn cao hơn rất nhiều, nàng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng.

Toàn thân Bách Thủ cứng ngắc, một đôi chân nhỏ không ngừng cọ cọ trên chân hắn, muốn hút toàn bộ ấm áp đi, có thể cảm giác được rõ rệt làn da trơn bóng, nghĩ đến thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Loan Loan, tâm Bách Thủ trở nên dao động xao xuyến.

Vợ gầy yếu như vậy, nên mua chăn dày rồi!

Giọng trầm thấp ứng lời, đưa tay kéo chăn về phía Loan Loan, bao kín quanh thân nàng, chân to bọc đôi chân nhỏ vào trong. Toàn thân ấm áp dễ chịu, Loan Loan thoải mái dán vào người bên cạnh, dần dần nhẹ buông tiếng ngáy.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Bách Thủ ôm lấy Loan Loan qua lớp chăn, khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa thương yêu.

Vợ buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi!

Hôm sau làm xong bánh, Loan Loan và Bách Thủ liền đi chợ. Sáng nay Lai Sinh không tới. Bởi vì hai ngày đầu đã có không ít người mua bánh, tất cả mọi người cảm thấy mùi vị ngon vô cùng, không cần Loan Loan hét đã có người tiến đến hỏi mua.

Mặt mày Loan Loan rạng rỡ, tiếp đãi mỗi một người tiến đến hỏi thăm, bất kể mua hay không mua, nàng đều phục vụ nhiệt tình, nụ cười thân thiện, dành được không ít hảo cảm của mọi người. Có vài người có thể không muốn mua nhưng thấy nàng có thái độ tốt, cũng mua hai cái về. Sau đó người trên chợ tới càng lúc càng nhiều, người mua bánh cũng càng ngày càng nhiều.

Vừa vặn mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản trong thôn đi ngang qua thấy Loan Loan bán bánh, hai người rất ngạc nhiên.

“Ta nghe nói mỗi ngày nàng đều ra chợ, hóa ra là bán bánh?” Mẹ Lan Hoa kinh ngạc rồi bừng tỉnh đại ngộ nói.

Hai người đứng một bên nhìn hồi lâu, thấy không ngừng có người tiến tới mua bánh, mẹ Kim Đản ngạc nhiên nói: “Bánh này thật sự ngon vậy sao? Sao nhiều người mua như vậy?”

“Tẩu nói thứ kia có thể ăn sao?” Mẹ Lan Hoa hỏi.

Mẹ Kim Đản chần chờ, nói: “Hôm kia không phải cha mẹ Nguyên Bảo ăn thịt thú nhà họ đưa sang sao? Tẩu nhìn đi, không phải rất nhiều người mua sao?.”

“Tẩu nói chúng ta có nên mua một cái về nếm thử không?” Mẹ Lan Hoa thấy vậy thì nội tâm ngứa ngáy.

Mẹ Kim Đản liếc nàng một cái: “Đừng nói tẩu lú lẫn rồi nha, trong thôn tránh còn không kịp, đến chợ còn mua bánh của nàng ăn?”

Mẹ Lan Hoa chần chờ gật đầu, hình như có lý. Nhưng không phải có nhiều người như vậy ăn mà chẳng bị gì sao! Hai người mâu thuẫn tò mò xoắn xuýt vô cùng!

Hai người vẫn đứng ở bên ngoài đám người, mấy chục cái bánh đã bán được hơn phân nửa. Thừa dịp không ai đến mua bánh, Loan Loan ngồi lên tảng đá nghỉ chân, vừa hay nhìn thấy mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản đứng cách đó không xa.

Hai người đi tới, mẹ Lan Hoa nhìn vào giỏ trúc, bánh vàng rộm vừa xốp vừa thơm, vừa mềm vừa to, nhìn bề ngoài rất ngon, cười khan nói: “Muội tử bán bánh à? Buôn bán được không?”

“Coi như cũng được.” Loan Loan nhìn hai người, cười cười. Lại thấy hai người nhìn chằm chằm vào giỏ trúc không nói lời nào, nhưng không tiến tới, liền nói: “Nếu không nếm thử đi?”

“À… à, được rồi, được rồi, cám ơn nhiều, chúng ta còn có việc phải đi trước.” Nói xong cả hai xoay người vội vã rời đi.

Loan Loan không lạ gì, quay đầu nhìn Bách Thủ đứng phía sau cách đó không xa giả làm cọc gỗ, âm thầm thở dài, tiếp tục chờ đợi.

Còn chưa tới buổi trưa, năm mươi cái bánh đã bán hết sạch, hai người thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi chợ.

Đợi hai người đi chưa tới một lát, một phụ nhân ba mươi bốn mươi tuổi bưng chậu gỗ chạy tới, vòng qua vòng lại chỗ Loan Loan mới vừa bán bánh, trong miệng nói thầm: “Ầy, kỳ vậy, rõ ràng nói là chỗ này mà, sao vừa đảo mắt đã không thấy người rồi?”

Rồi lôi kéo chủ sạp hàng bên cạnh hỏi: “Mới vừa rồi ở đây không phải có một cô nương bán bánh à?”

Hôm nay ông chủ quầy hàng này cũng mua hương bánh, cảm thấy mùi vị rất ngon, liền nói: “Đúng vậy a, cô nương kia bán bánh ngon lắm, ta ở thị trấn còn chưa được ăn loại bánh nào như vậy…” Cuối cùng có hảo tâm nói cho bà biết: “… Nhưng hôm nay đã bán hết, nếu bà muốn mua sợ phải ngày mai mới có.”

Mẹ Loan Loan ảo não hồi lâu.

Lúc ấy bà đang mua muôi gỗ trong chợ, sau đó một người cùng thôn nói cho bà biết Loan Loan bán bánh ở đường này. Bà không tin, khuê nữ nhà mình mình biết rõ. Nhưng đối phương cứ một mực khẳng định là Loan Loan.

Trái lo phải nghĩ một hồi, đợi tới khi bà chạy đến đã không còn bóng người nữa!

Ăn xong bữa trưa, Loan Loan và Bách Thủ đeo gùi đi lên núi, đào măng xong về đến nhà trời đã sẫm tối. Thấy tảng đá dưới mái hiên được mang đến giữa sân, những vật khác trong nhà đều còn nguyên, cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Lai Sinh, chắc hẳn là hắn rồi.

Mấy ngày nay mỗi ngày gà chưa gáy đã phải dậy, người rất mệt mỏi, sau bữa cơm chiều liền nhào bột cho xong.

Bây giờ đầu đêm nàng nhào bột, sáng sớm hôm sau lại rắc bột thêm nhào tiếp là được, tiết kiệm thời gian hơn nhiều khi buổi sáng mới nhào. Làm những thứ này xong, Loan Loan liên tiếp ngáp mấy cái, rửa mặt rồi trực tiếp trèo lên giường. Chờ lúc Bách Thủ trở lại phòng thì Loan Loan đã sớm ngủ thiếp đi.

Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của Loan Loan, ôn nhu cười cười, tinh tế kiểm tra một lần không sót một chỗ, sau đó bọc kín Loan Loan như kén, ôm vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau Lai Sinh vẫn không tới, bọc bánh xong xuôi, hai người đi chợ. Bán hai ngày, trong chợ đã có khá nhiều người biết bên này có một quán bánh nhỏ mùi vị không tệ. Có tiểu thương xung quanh mở quầy hàng cũng tới mua bánh, mỗi ngày làm năm sáu chục cái bánh toàn bộ đều có thể bán sạch.

Hôm nay làm tám mươi cái bánh, gần tới trưa còn thừa lại mấy cái, trên chợ người cũng dần dần tản đi, Loan Loan thu dọn quầy hàng cùng Bách Thủ rời khỏi chợ.

Trở về vừa vào thôn đã thấy ven đường vây quanh một nhóm lớn người, Lai Sinh đứng trong đám người, đối diện một đám con nít sáu tuổi đang dẩu môi, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, đồng thời nước mắt tí tách rơi, bên cạnh có một phụ nhân với khuôn mặt có vẻ giận dữ. Chính là mẹ Kim Đản.

Người chung quanh cười ha hả nhìn hai phe!