Tú Sắc Nông Gia

Chương 209: Quan tâm




Hương Tú cảm kích nhìn hắn: “Để ngươi phải đến giúp chúng ra, thật áy náy quá.” Lập tức lại có chút ít do dự: “Không biết Loan Loan muội tử và Bách Thủ huynh đệ có biết không?”

“Biết rồi. Yên tâm đi, sau khi làm xong ta sẽ về ngay.” Khi đi Lai Sinh đã nói với Loan Loan và Bách Thủ rồi. Hơn nửa đêm còn đến nhà một quả phụ giúp đỡ, để người biết được thể nào cũng sẽ dị nghị, hai người vốn định ngăn cản hắn, nhưng lúc này Lai Sinh rất có chính kiến.

Biết Loan Loan và Bách Thủ đều biết rồi, tâm tình Hương Tú nhất thời tốt hơn. Trong nhà chỉ có hai nữ nhân, Mạch Thảo sức yếu, bản thân nàng cũng không phải người giỏi việc nhà nông, giờ có nam nhân giúp đỡ, nàng và Mạch Thảo có thể thoải mái một chút.

Nghĩ tới đây, Hương Tú lại có chút ít lo lắng, Lai Sinh có thể làm được việc này sao?

Trước kia nàng có nghe Loan Loan nói mỗi lần Lai Sinh làm việc, Bách Thủ đều phải đi sửa lại một lần. Nhất thời trong lòng có chút do do dự dự, thứ nhất sợ Lai Sinh làm không tốt, thứ hai, đến lúc đó bản thân lại phải mệt mỏi kiểm tra lại một lần. Nhưng sau khi ra ruộng, nàng lại phát hiện Lai Sinh làm việc tay chân lưu loát, công việc qua tay hắn đều không cần người sửa lại lần thứ hai! Hoàn toàn không giống bộ dáng lôi thôi bình thường!

Trong lòng Hương Tú bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ!

Sang hôm sau, Hương Tú gặp được Loan Loan liền cảm ơn nàng: “Nhà muội còn nhiều việc phải bận rộn như vậy, còn cho Lai Sinh sang giúp hai mẹ con chúng ta, thật rất cảm tạ muội và Bách Thủ huynh đệ!”

Khóe miệng Loan Loan khẽ cười, trong lòng quyết định vẫn không nên nói ra do tự Lai Sinh muốn giúp.

“Thường ngày Lai Sinh hay tới nhà tỷ ăn, hắn giúp chút việc này cũng là nên làm. Vả lại, e rằng hắn cũng chẳng làm được bao nhiêu. Chỉ cần không thêm phiền toái cho tỷ là tốt rồi.”

Hương Tú vội lắc đầu: “Không có đâu! Nói thật, trước kia Lai Sinh làm việc rất lề mề, còn phải để cho người ta đi theo phía sau kiểm tra lại. Nhưng bây giờ ta còn cảm thấy đã trách lầm Lai Sinh rồi. Muội chưa thấy dáng vẻ lúc hắn làm việc đâu, tốc độ có khi còn nhanh bằng Bách Thủ ấy chứ! Việc làm xong cũng không khiến người phải nhọc lòng…”

Loan Loan cười đáp: “Vậy thì tốt rồi” Trong lòng thầm đế thêm, đương nhiên rồi, Lai Sinh có còn như trước nữa đâu chứ!

Cứ như vậy, vụ thu hoạch này Hương Tú cũng coi như được thoải mái, còn làm xong sớm hơn vụ trước rất nhiều!

Nhìn thóc phơi vàng ươm ngoài sân, Hương Tú cảm thán quả nhiên trong nhà có đàn ông thật tốt. Lập tức lại có chút tiếc nuối. Nếu Lai Sinh là người bình thường thì tốt quá, đối với Mạch Thảo rất tốt. Dáng vẻ Mạch Thảo không cần phải nói. Lai Sinh cũng tuấn tú. Hai đứa đứng cạnh nhau vừa xứng. Chỉ tiếc, Lai Sinh như vậy ngay cả bản thân còn bảo vệ không được, làm sao chăm sóc cho Mạch Thảo đây.

Nghĩ vậy trong lòng lại cười tự giễu. Nếu Lai Sinh là nam tử bình thường, chỉ sợ cũng sẽ không coi trọng Mạch Thảo nhà các nàng!

Bất luận lúc ban ngày ngu ngơ hay ban đêm bình thường Lai Sinh đều đến nhà Mạch Thảo phụ giúp. Về chuyện này Loan Loan chưa từng đề cập tới ở trong nhà, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ lén hỏi Bách Thủ: “Có phải đệ ấy đã tốt với Mạch Thảo quá mức rồi không?”

Bách Thủ cau mày, uyển chuyển đáp: “Mạch Thảo có thứ gì cũng sẽ chia cho đệ ấy ăn, coi như đã báo đáp rồi.”

Loan Loan lườm hắn: “Đầu óc Lai Sinh không bình thường, sao hiểu được cái gì là báo đáp. Lúc đệ ấy tỉnh táo còn qua giúp sao nói là báo đáp được.” Sau đó nói thầm: “Biết rõ không tiện còn muốn đi. Nếu thật muốn báo đáp, nên bảo ta qua giúp mới đúng!”

*****

Ngày mùa mọi người đều tan tầm sớm. Buổi sáng lên mỏ làm việc xong, đến chiều tranh thủ về nhà ra ruộng phụ giúp, loay hoay đến nỗi chân không chạm đất! Tuy thu hoạch mùa vụ lâu hơn trước đây, người cũng mệt mỏi, nhưng ít nhất làm việc trên mỏ một tháng cũng được một lượng bạc. Vừa nghĩ như thế, mọi người đều thấy mệt mỏi một chút cũng không hề gì.

Dần dần Tạ Nhàn đã tạo được uy tín trên mỏ. Mọi người có chuyện gì đều chủ động đến xin chỉ thị của Tạ Nhàn, ngược lại đã ném Tạ Dật ra thật xa khỏi suy nghĩ. Tạ Nhàn ngoại trừ có một tên sai vặt bên người và đặt một người ghi sổ ở bãi than thì không cài người của hắn lên mỏ nữa.

Mỗi ngày ngoại trừ đến mỏ xem xét một lượt, trò chuyện mấy câu với quản sự, thỉnh thoảng thăm hỏi những thợ đào mỏ hai câu để biểu hiện sự thân thiện, thì sau đó liền xem xét sản lượng mỗi ngày của mỏ.

Ngày hôm đó, Tạ Nhàn từ trên núi đi xuống bãi than, Dương Phong đang cầm xẻng xúc than. Người ghi chép là tiên sinh được Tạ Nhàn đưa đến, thấy Tạ Nhàn,Lưu ký trướng*lập tức đứng lên: “Tam thiếu gia tới ạ!”

Ký trướng*: người ghi chép, phòng ghi chép, kế toán.

Người ghi chép kia họ Lưu.

Tạ Nhàn gật đầu. Đợi ghi chép xong, Lưu ký trướng đưa sổ sách cho Tạ Nhàn. Tạ Nhàn lật lật, một tháng dùng một quyển, giờ đã cuối tháng nên đang viết vài trang cuối.

“Mấy tháng trước có đối chiếu với sổ sách trên núi không?”

Thấy Tạ Nhàn hỏi tới, Lưu ký trướng lập tức cung kính trả lời: “Dạ không ạ! Do nô tài không thấy thiếu gia nói gì nên không so sánh ạ”

“Hai tháng này có người xuống tra sổ hay không?” ý hỏi thủ hạ của Tạ Dật, Dư chưởng quỹ vàLưu quản sự.

“Không ạ. Quyển sổ này ngoại trừ Tam thiếu gia ra thì không còn người nào xem nữa.”

Tạ Nhàn gật đầu, tỏ vẻ hắn làm rất tốt.

Tạ Tam muốn lập công trước mặt Tạ Nhàn, thấy Tạ Nhàn hỏi vấn đề đối chiếu sổ sách, ân cần nói: “Trước kia Nhị thiếu gia đã nói nửa năm đối chiếu sổ sách một lần, chắc hẳn tới cuối năm mới kiểm lại.”

Tạ Nhàn liếc nhìn hắn rồi nói: “Vậy hắn có nói để ai đối chiếu sổ sách không?”

“Dạ không, chắc có lẽ cuối năm Nhị thiếu gia sẽ đích thân về đây.” Có lần Tạ Tam vô tình nghe được Dư chưởng quỹ đề cập, nói cuối năm Tạ Dật nhất định sẽ lên mỏ một chuyến vì vậy liền phỏng đoán.

Thấy Tạ Nhàn không nói chuyện, Tạ Tam lập tức đề nghị: “Tam thiếu gia, nếu người muốn đối chiếu sổ sách, ta sẽ lập tức lên núi nói một tiếng. Tháng này còn mấy ngày nữa, nhưng người có thể xem lại mấy tháng trước mà.”

Tạ Nhàn khoát tay: “Không cần. Trên đó là tiên sinh phòng kế toán của nhị ca ta, sao có thể sai được? Vả lại, nhị ca nói cuối năm kiểm tra thì để cuối năm đi!”

Tạ Tam lập tức gật đầu nghe theo.

Một lúc sau, hắn nhìn về phía bãi than chồng chất như núi, đột nhiên nói với Tạ Tam: “Ngươi xem sản lượng than này nhiều như vậy, cả một đống lớn, nếu thiếu mất mấy gùi liệu có ai biết không?”

Tạ Tam cả kinh, lập tức bảo đảm: “Tam thiếu gia, người yên tâm, tuyệt đối không ai dám một mình chuyển than đi đâu ạ. Đội tuần tra chúng ta một ngày 24 giờ đều có người đi tuần, vả lại, không phải đã có người trông bãi than rồi sao?” Lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ thiếu gia lo rằng người trông than sẽ thông đồng với người khác…”

“Haiz, chớ nói bậy, ta không có ý này.” Tạ Nhàn ngăn cản hắn, sau đó thản nhiên nói: “Ta có mộttrung bộc*nhà cách nơi này không xa. Cả đời đều trung thành với Tạ gia chúng ta. Một lần trung tâm hộ chủ bị tàn tật. Hắn lại là người cá tính bướng bỉnh, nếu cho ngân lượng chắc chắn hắn sẽ cự tuyệt, ta định đưa sang một ít cho nhà hắn dùng.”

*Trung bộc: nô bộc trung thành

Tạ Tam hề hề cười: “Tam thiếu gia nói đùa rồi. Đây đều là của Tạ gia, người muốn lấy một ít tặng người, chúng ta không dám có ý kiến gì đâu ạ!”

“Vậy thì tốt!” Sau đó nói tiếp: “Ngươi đừng thấy thứ này đen thui mà lầm, thật ra là thứ tốt. Trong nhà dân chúng một khi dùng quen sẽ rất tiện ích. Nếu lấy không nhiều thì không cần xin chỉ thị bên trên đâu, chỉ là công khai mang đi thì không được tốt lắm!”

Lời đã nói đến vậy sao hắn có thể không hiểu, Tạ Tam đảo tròng mắt vài vòng, nói: “Chẳng qua chỉ là việc nhỏ, nếu Tam thiếu gia cần tiểu nhân hỗ trợ cứ nói một tiếng là được ạ.”

Tạ Nhàn chờ chính là câu này: “Tốt lắm, qua hai ngày nữa cứ chở than đi, mà, người trông coi than…”

“Nô tài biết rồi Tam thiếu gia.” Tạ Tam hiểu ý.

Nói chuyện với Tạ Tam xong, Tạ Nhàn liền muốn rời khỏi Dương gia thôn, trước khi đi còn khích lệ Tạ Tam: “Nếu ngươi làm xong chuyện này, về sau sẽ không thiếu một phần của ngươi. Một đốc công nho nhỏ có là gì, thế nào cũng phải được một chức quản sự chứ hả.”

Tạ Tam mừng rỡ, vội vàng vâng dạ, cho đến khi không nhìn thấy xe ngựa Tạ Nhàn, Tạ Tam mới trở về trong thôn, sau đó gặp được Dương Phong dưới chân núi.

Loan Loan ngồi dưới tàng cây bưng một chén sương sáo thảnh thơi ăn, dư quang nơi khóe mắt thầm liếc nhìn về phía Tạ Tam và Dương Phong đang cười cười nói nhỏ chỗ bãi than. Hai người châu đầu ghé tai, thấp giọng thì thầm, thấy có người tới liền làm như không có chuyện gì xảy ra lớn tiếng nói chuyện, hoặc là ha ha cười hai tiếng.

Loan Loan không khỏi khinh bỉ trong lòng. Chẳng lẽ không thể làm bí mật một chút, sợ người khác không biết hai ngươi đang có mưu đồ xấu sao?

Lai Sinh từng muỗng từng muỗng múc sương sáo ăn, thỉnh thoảng nhìn Loan Loan, rồi nhìn Tạ Tam và Dương Phong ở xa xa. Một lát lại nhìn Loan Loan, sau đó lại nhìn nơi xa. Lúc sau ánh mắt hắn sáng ngời, cảm thấy dường như đã phát hiện được tâm sự của Loan Loan, lôi kéo nàng khẽ cúi đầu nói nhỏ, vẻ mặt còn ra vẻ như cùng chung mối thù: “Chị dâu yên tâm đi, Dương Phong không biết xấu hổ kia vừa nhìn cũng không phải là người tốt. Việc trông than này hắn không làm được lâu đâu, cuối cùng vẫn sẽ trả lại cho ca ca thôi!”

Loan Loan khẽ giật mình, sau đó rất bối rối!

Đứa nhỏ này thật biết quan tâm, khụ… Nhưng thật sự hiểu sai rồi!

*****

Thời gian làm việc của đội tuần tra trước kia là sáu canh giờ, hiện đã thành bốn canh giờ rưỡi. Năm người, bảo đảm mỗi một đoạn thời gian đều có hai người đi cùng nhau.

Lại đến lúc phải chuyển than ra bến tàu. Mỗi lần xe ngựa tới chở than đều là buổi sáng, nhưng hôm nay đến giữa trưa cũng chưa thấy tới. Tạ Nhàn liền phái người tới báo cho Lưu quản sự, đội thuyền chở than sẽ đến muộn mấy canh giờ, cho nên xe chở than cũng sẽ tới muộn.

Sau khi ăn cơm trưa, cho đến giờ Mùi (13g-15g) xe mới tới, lúc này vừa vặn là ca của Chu Thụ. Cát Đại bắt đầu làm việc từ trong giờ Tỵ (9g-11g). Hai người một người trông chừng chuyển than lên xe, một người đi lên mỏ. Lần này lượng than vẫn như đợt trước, cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng có lẽ do xe trâu kéo than chậm hơn, nên cho đến cuối giờ Thân (15g-17g), Bách Thủ bắt đầu làm việc vẫn chưa chuyển than xong.

“Sao hôm nay tốc độ lại chậm như vậy?” Bách Thủ nhìn bãi đất trống còn một nửa than đá hỏi Chu Thụ.

Chu Thụ lắc đầu: “Không biết, những người này vừa nói vừa làm việc, có đôi khi còn nghỉ một lát. Có lẽ đội thuyền đến chậm quá nên mọi người cũng không gấp.”

“Nhưng vầy thì chậm quá!” Thay vì lề mà lề mề trên đường như vậy, không bằng chuyển than đến bến tàu rồi nghỉ.

Chu Thụ làm cùng ca này với Bách Thủ. Cát Đại vẫn đối với Bách Thủ như thường ngày, nói lại vài chuyện cần làm để Bách Thủ đi tuần trên núi.

Trước tiên Bách Thủ đi một vòng trên mỏ. Lưu quản sự, Vạn Hữu Tài và Vạn Năng đang ở trong mỏ. Tạ Tam không biết đã đi đâu.