Tú Sắc Nông Gia

Chương 187: Trộm than đá (hạ)




Trong lòng Dương Phong bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt, trừng mắt tức giận nhìn Loan Loan nói: “Ngươi nói vậy là sao? Đừng ngậm máu phun người!”

“Ta ngậm máu phun huynh cái gì? Ta lại chưa nói là huynh, lẽ nào có tật giật mình?”

“Ngươi… ngươi… phụ nhân này có hiểu tam tòng tứ đức là gì không, nam nhân ở đây nói chuyện lúc nào đến phiên một nữ nhân như ngươi chen vào? Không trông coi kỹ đệ đệ ngươi còn đi vu hãm người khác…”

“Ta vu hãm ai nào. Ta chỉ nói ra sự thực, có người chột dạ tự mình thừa nhận thì có. Lại nói, có tam tòng tứ đức cũng là đối với Bách Thủ nhà ta, liên quan gì đến huynh. Chỉ có huynh ở đây giả thần giả quỷ.”

“Ngươi đừng tưởng rằng Vương Nguyên Sinh là đệ đệ của ngươi nên sẽ không cần chịu trách nhiệm. Trộm than đá phải bị trừng phạt. Có khi còn có những người khác cũng bị trộm than mà không dám nói ra không chừng.”

“Cây ngay không sợ chết đứng, ngươi trăm phương ngàn kế hãm hại một đứa bé rốt cục là có mục đích gì…”

Dương Phong càng nói càng không hợp lẽ thường. Loan Loan dứt khoát mặc kệ tất cả. Dù sao người Dương gia thôn đã sớm chứng kiến nàng cãi nhau. Nàng cũng không phải như những phụ nhân kia cãi vả còn phải cố kị cái này không thể nói, cái kia không thể nói, bất kể nàng có đức hạnh gì, tốt nhất nên đâm một đao vào tim Dương Phong, làm cho hắn tức giận đến ba ngày không xuống giường được.

Nàng thật sự không rõ nhà mình đã làm gì gây trở ngại cho hắn, thế mà hắn toàn theo chân gây khó dễ mình.

Lần trước Vương Nguyên Sinh chỉ nhặt được mấy thỏi than bên cạnh gùi của hắn, cũng không nhất định là hắn đánh rơi, vậy mà hắn thẳng thừng nói Vương Nguyên Sinh trộm than trong gùi hắn, lôi kéo Vương Nguyên Sinh mắng một trận, còn tưởng là trưng sắc mặt cho Bách Thủ xem trước mặt mọi người.

Lần này lại xen vào việc của người khác, trên núi dưới núi bao nhiêu người, tại sao chỉ có một mình hắn trông thấy Vương Nguyên Sinh trộm than?

Càng cãi càng hung, về sau Lưu quản sự cũng tới, còn dẫn Tạ Nhàn đến. Sau khi nghe xong lý do mọi người thuật lại, Tạ Nhàn đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của Dương Phong, lại nhìn về phía Loan Loan đang lạnh như băng, thản nhiên nói: “Chuyện Vương Nguyên Sinh trộm than không ai trông thấy. Hai vị ai cũng cho là mình đúng, đều nói rất có lý. Đương nhiên oan uổng người vô tội sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên, chuyện này mọi người cũng đừng bàn tán nữa, chúng ta sẽ tra rõ ràng sau. Tổn thất của Chu Đại Sơn…”

“Không… không sao, Tam thiếu gia, chút… chút… than đó ta gánh thêm là được rồi.” Chu Đại Sơn thấy Tạ Nhàn gọi tên mình vội nói.

Trước kia hắn đến mua bánh của Loan Loan, còn ăn sương sáo ở Dương gia thôn, đều có ấn tượng rất tốt với Loan Loan và Bách Thủ. Vừa nãy bởi vì mình mà Dương Phong thiếu chút nữa cãi nhau với Loan Loan, hắn rất áy náy. Cũng chỉ là một chút than đá như vậy, kỳ thật hắn cũng không ngại, lúc này vội nói ra suy nghĩ của mình: “Tam thiếu… thiếu gia, không sao đâu, chút than này chẳng là gì. Lại nói cũng không ai nhìn thấy, việc này có lẽ không… không… liên quan đến Vương Nguyên Sinh… không… không sao đâu. Có lẽ nên… nên… bỏ qua đi.”

Tạ Nhàn đồng ý gật đầu: “Ngươi có thể độ lượng như vậy rất không tệ. Chuyện này ta đã có quyết định…” Lại nhìn về phía mọi người: “Mọi người cũng đừng vây ở đây nữa, nên làm gì thì làm đi.”

Mọi người cũng chầm chậm tản ra. Trải qua một hồi nhốn nháo như vậy, vốn cha Loan Loan đã rất mệt, giờ sắc mặt lại càng kém. Loan Loan không khỏi nói: “Cha, cha đừng nghe vài người nói lung tung. Nguyên Sinh tuy bướng bỉnh một chút, nhưng con tin nó không phải hạng gàn bướng như vậy. Con thấy sắc mặt cha không được tốt lắm, hay hôm nay cha về sớm một bữa đi?”

“Cha…” Vương Nguyên Sinh ở bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng.

Cha Loan Loan lập tức trừng hắn.

“Cha, không phải con thiệt mà.” Vương Nguyên Sinh bỉu môi nhỏ giọng nói.

Thấy thỉnh thoảng còn có người nhìn qua bên này, Loan Loan đỡ cha nàng đến bên cạnh ngồi xuống, nói khẽ: “Cha trở về rồi hãy nói sau.”

Vương Nguyên Sinh cũng thừa cơ nói: “Hay là hôm nay cha về trước đi?”

“Câm miệng.” Cha Loan Loan nhìn cũng lười nhìn đứa con hư đốn này, từ nhỏ đến lớn chưa có ngày nào để ông được thoải mái, bỗng chốc ông thầm cảm thấy may mắn vì mình chỉ có một đứa con trai, nếu nhiều thêm vài đứa chẳng phải sẽ bị tức chết sao?

Loan Loan nhìn sắc mặt cha quả thực không tốt, không ngừng khuyên ông về nhà sớm, trước khi về chỉ cần báo một tiếng với Lưu quản sự là được. Nàng bắt đầu nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Lưu quản sự, đột nhiên lúc này Tạ Nhàn đi tới: “Nếu mệt quá thì về nghỉ ngơi trước đi, thân thể suy sụp có làm nhiều hơn nữa cũng thành côc cốc cả thôi.” làm cho Loan Loan rất kinh ngạc.

Loan Loan không nghĩ tới Tạ Nhàn có thể độ lượng như thế, nàng cảm tạ hắn rồi đỡ cha xuống núi, lúc gần đi nghiêm khắc quăng lại cho Vương Nguyên Sinh một câu: “Xong chuyến thì xuống sau.” Lại tìm Dương Bảo Quý, nhờ hắn hỗ trợ chiếu cố Vương Nguyên Sinh.

Trên đường xuống núi lại gặp Dương Khai Thạch, nàng nhờ hắn thêm lần nữa. Vừa nãy Dương Khai Thạch vẫn luôn ở dưới núi, nghe Loan Loan ngắn gọn thuật lại, chân mày lập tức nhíu lại. Loan Loan như vậy không ngại nhờ vả hắn, cũng là tin tưởng hắn. Hắn cũng biết nàng lo lắng Dương Phong thừa lúc tìm Vương Nguyên Sinh gây phiền toái nên vỗ ngực cam đoan, lại khuyên nàng đừng quá lo lắng.

Đỡ cha nàng ra khỏi Dương gia thôn, khi Loan Loan về đến nhà đã đến giữa trưa. Lai Sinh đang ngồi chễm chệ trên bậc cửa xoa xoa bụng la hét than đói bụng muốn chết.

Nàng vội vàng vào bếp nấu cơm canh. Nhanh chóng làm cơm xong, xào thức ăn ngon, rồi đánh thức Bách Thủ. Loan Loan đi cho con bú. Con ăn xong nàng đặt con vào trong nôi, lúc này hai người mới ngồi xuống ăn cơm. Vừa cầm đũa, Lai Sinh liền cầm chén múc cơm, xong chạy biến đi ra ngoài.

Loan Loan vừa ăn cơm vừa kể lại chuyện tình buổi sáng trên núi cho Bách Thủ nghe, cuối cùng nàng rất tức giận nói: “Thật không biết chúng ta đã gây trở ngại gì cho hắn chứ!”

Bách Thủ cau mày: “Để ăn cơm xong ta đi tìm Lưu quản sự.”

Bách Thủ đi ra ngoài không bao lâu đã trở về.

Loan Loan nghi ngờ hỏi: “Không gặp được người sao?”

“Không phải.” Bách Thủ lắc đầu: “Gặp được, nhưng hắn vừa thấy ta đi lên đã bảo ta đừng lo lắng, Tam thiếu gia sẽ xử lý chuyện này.”

Loan Loan rất bất ngờ, nàng cảm giác dường như đã hiểu được ẩn ý trong đó, ý nói hắn đang nghiên về phía nhà nàng, không nghĩ tới Tạ Nhàn lại dễ nói chuyện như vậy.

Xế chiều hôm đó Vương Nguyên Sinh tan tầm sớm nửa canh giờ. Loan Loan cùng Bách Thủ ở nhà chờ hắn. Vừa thấy Loan Loan mặt không biểu tình hắn liền khiếp đảm cúi đầu xuống. Trước kia hắn trông thấy Loan Loan đều sẽ hô to gọi nhỏ, ngay cả bản thân Vương Nguyên Sinh cũng không biết từ lúc nào hắn lại sợ Loan Loan như vậy.

Hắn đứng tần ngần tại chỗ, bị ánh mắt lợi hại của Loan Loan nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân không tự nhiên, bình thường miệng lưỡi lưu loát bây giờ lại lắp ba lắp bắp, ngay cả lá gan ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái cũng không dám.

Trong lòng Loan Loan đang tức giận, một nhà lớn nhỏ không ai làm người khác đau đầu như tên Vương Nguyên Sinh này. Nàng liếc nhìn Lai Sinh. Lai Sinh trông thấy Vương Nguyên Sinh ủ rũ thì rất cao hứng, thấy hắn bị giáo huấn, Lai Sinh càng thêm hăng hái hẳn ra.

Mặt mũi tràn đầy tươi cười bưng ghế đến đặt bên cạnh Vương Nguyên Sinh, ngẩng cằm lên, nén cười nói: “Cầm lấy đi.”

Vương Nguyên Sinh lập tức ngẩng đầu trừng hắn, ánh mắt liếc qua lại thoáng thấy Loan Loan đang lạnh lùng nhìn mình, lập tức lại cúi thấp đầu.

Lai Sinh cười ha hả, chống nạnh, đắc ý nói: “Đấu với ta không!” Cười chưa được hai tiếng, Bách Thủ đã đá một cước qua. Lai Sinh nhanh chân nhảy ra né tránh, thấy Bách Thủ trừng hắn, hắn liền gãi gãi đầu không dám lên tiếng nữa, trung thực ngồi xuống bên cạnh, dùng chất giọng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy nói: “Không cười thì không cười, ta ngồi ở đây xem náo nhiệt.”

Lai Sinh chỉ có chút tinh nghịch, đôi khi Vương Nguyên Sinh thấy hắn rất gàn bướng. Loan Loan nhìn Vương Nguyên Sinh, lạnh lùng nói: “Ta chỉ hỏi đệ một lần, có phải đệ trộm than đó không? Phải thành thật trả lời, nếu đệ giấu giếm chuyện gì, đừng trách sao không ai giúp được đệ.”

“Đệ không có.” Vương Nguyên Sinh ngẩng đầu đáng thương ủy khuất nhìn nàng: “Nhị tỷ, đệ thật sự không có trộm than đá của Chu Đại Sơn. Sáng nay trên mỏ đệ đã nói tất cả mọi chuyện. Đệ cũng không biết tại sao than đá lại chạy vào gùi của mình nữa. Lúc ấy đệ vội trở về mỏ lấy thẻ bài nên cũng không kịp nhìn kỹ. Lát sau thì Chu Đại Sơn và Dương Phong liền chạy tới nói đệ trộm than.”

“Vậy đệ có nhớ lúc xuống núi có ai đi cùng không? Còn nữa, ngoại trừ Chu Đại Sơn đi đằng trước còn ai nữa không?” Bách Thủ hỏi.

“Hình như không” Vương Nguyên Sinh suy nghĩ một chút nói: “Đệ xếp than vào gùi cùng một lúc với Chu Đại Sơn nhưng hắn nhanh hơn, hơn nữa từ lúc hắn xếp than đến lúc xuống núi đệ đều không đi đâu cả. Mấy người ngồi nghỉ tại chỗ cũng không nhìn thấy ai xuống núi, đệ đi hỏi thăm đều không ai gặp được người nào đi xuống.”

Loan Loan nhíu mày: “Có là có, không là không, sao lại nói hình như?”

Vương Nguyên Sinh có chút ủy khuất nói: “Đệ nhớ là không có ai hết mà.”

Loan Loan thầm nổi đóa trong lòng. Vương Nguyên Sinh lớn như vậy rồi mà làm việc gì cũng không chịu chú tâm, có chút chuyện như vậy cũng không nhớ rõ. Bách Thủ nói giúp hắn hai câu: “Lúc bận rộn có sơ sót là bình thường. Nếu đệ ấy đã nói vậy chắc không có ai đâu.”

Chuyện lớn như vậy, Loan Loan tin Vương Nguyên Sinh không dám nói lung tung, nhưng việc này không có ai trông thấy, ai chứng minh được Vương Nguyên Sinh trong sạch đây?

Lúc này, Bách Thủ lại nói: “Hơn nữa, người từ dưới núi đi lên ngoại trừ Dương Phong, chúng ta cũng không biết còn ai nữa không.”

Vương Nguyên Sinh bên cạnh đột nhiên la lên: “Đệ biết mà, nhất định là cái tên Dương Phong kia hại đệ.”

“Im ngay.” Loan Loan thấp giọng quát.

Nàng cãi nhau với Dương Phong là một chuyện, Vương Nguyên Sinh đi ra bên ngoài rêu rao lung tung lại là chuyện khác.

Ba người trầm mặc một lát, sau đó Bách Thủ quyết định buổi tối lại đi tìm người hỏi một chút, thuận tiện hỏi xem trưa đó có người nào dưới núi, hoặc có người nào muốn lên núi không. Hơn nữa còn dặn dò Vương Nguyên Sinh về sau không được gây chuyện loạn, cũng không được lười biếng, mấy ngày này phải thành thật một chút.

Vương Nguyên Sinh thành thực vâng theo, hắn cũng không dám ở lại ăn cơm chiều mà vội vàng trở về nhà. Bách Thủ cơm nước xong xuôi cũng đi ra ngoài bắt đầu làm việc. Đợi Bách Thủ ra khỏi nhà, Loan Loan đi theo đóng kỹ cửa sân, vừa quay đầu đã thấy Lai Sinh đang rửa chén trong phòng bếp.

Loan Loan bảo hắn đi nghỉ ngơi nhưng hắn không đi, còn nói: “Để đệ rửa cho, tẩu nghỉ ngơi sớm đi.” Đợi Loan Loan đi ra khỏi phòng bếp, chợt hắn lại nói: “Đệ thấy hơn phân nửa chuyện này đều có dính líu đến đại bá Thạch Đầu. Nhưng không bằng không chứng, hắn cũng không phải là người trong cuộc, nếu như hắn không quan tâm việc này thì thôi, nếu hắn đã muốn như vậy, chúng ta cũng nên suy nghĩ xem phải làm thế nào mới tốt, dù sao đều cùng một thôn, ở giữa còn có thôn trưởng. Hơn nữa chuyện này cũng phải có biện pháp chứng minh Nguyên Sinh trong sạch!”

Loan Loan nghe xong không khỏi gật đầu, quả thực là vậy, tuy bọn họ tin tưởng không phải Vương Nguyên Sinh làm, nhưng những người khác không nghĩ như vậy, thế nên phải loại bỏ nghi kị trong lòng mọi người. Đột nhiên nàng lại cảm thấy không đúng, không phải lúc ấy Lai Sinh còn nhìn rất hả hê đấy ư, sao bây giờ lại giúp đỡ Vương Nguyên Sinh, hơn nữa ngữ khí nói chuyện này là sao?

Nàng quay đầu lại dò xét, Lai Sinh vẫn ở bên cạnh chăm chú rửa chén.

Nàng lắc lắc đầu, vì sao cảm thấy là lạ?

Qua một ngày sau, Bách Thủ trở về nói với Loan Loan đã điều tra xong, chuyện này xác thực không liên quan gì đến Vương Nguyên Sinh, ngày mai Lưu quản sự sẽ tuyên bố trên mỏ.

Lúc này Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm.