Tú Sắc Nông Gia

Chương 175: Trở nên hiểu chuyện rồi?




Lúc này trời cũng tối xuống, có điều trước khi ăn cơm phải bái tế tổ tiên, đương nhiên là kể cả ông nội Lai Sinh.

Lúc này không cần Loan Loan mở miệng, Lai Sinh thấy đồ đã chuẩn bị xong liền chủ động chuyển ghế ra sân. Chờ đến lúc Loan Loan đi ra, Lai Sinh đã sắp xếp đồ cúng xong, gồm hoa quả và thịt, tiền giấy, hương trắng đều đã chuẩn bị xong, điều này khiến nàng kinh ngạc không chỉ chút ít mà thôi đâu.

Người cần cúng bái có cha mẹ, bà nội Bách Thủ, và ông nội Lai Sinh, Loan Loan nói cho hắn biết: “Phần này là của ông nội đệ, bước sang năm mới rồi, đệ đốt cho ông nhiều giấy tiền chút, để ông có thể vui vẻ, tiền giấy phải thả vào lửa, không cháy thì người trên trời không nhận được…” Vốn nàng còn muốn nói để ông nội phù hộ Lai Sinh bình an, vui vui vẻ vẻ qua cả đời, lại không đau ốm, không hoạn nạn, nhưng nghĩ lại, câu nàng vừa nói Lai Sinh đã không hiểu, nếu lại nói thêm thì nhất định Lai Sinh sẽ đi theo nàng đặt câu hỏi cả đêm mất. Trước đây, mỗi lần tế bái là Loan Loan đều vừa đốt giấy tiền vàng bạc vừa cầu nguyện, sau đó Lai Sinh đứng bên cạnh tò mò hỏi nàng câu này nghĩa là gì, câu kia nghĩa là gì, vì sao lại nói như vậy vân vân….

Nhưng kì lạ là Lai Sinh không có chút phản ứng nào với câu nàng vừa nói, nếu đổi lại bình thường hắn nhất định sẽ hỏi: “Vì sao phải đốt giấy tiền? Đốt hết rồi vậy làm sao ông nội lấy được?”.

Trong lòng Loan Loan thấy kì quái, hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái thì phát hiện Lai Sinh đang quỳ ngay ngắn, nghiêm túc chăm chú đốt vàng mã, điệu bộ, ánh mắt vô cùng thành kính, thậm chí còn có một tia tình cảm mà nàng nhìn không hiểu, có thể là đau thương.

Nhưng nàng lập tức phủ định suy nghĩ này, đau thương? Nàng chưa bao giờ thấy Lai Sinh như vậy, cho dù có khóc lóc đau lòng thì cũng là mấy ngày sau khi ông nội của hắn ra đi, nhưng đó cũng chỉ là sự nhớ nhung đơn thuần, đối với một người ngốc mà nói, làm sao có thể hiểu được đau thương thực sự chứ?.

Đợi đến khi đốt hết tiền giấy, tế bái xong, Loan Loan lại bảo Lai Sinh vẩy chút rượu lên trên tiền giấy đã đốt, để người âm lát nữa đến lấy tiền thì có thể uống rượu. Chờ Lai Sinh quy củ dập đầu ba cái xong, ba người liền vào nhà.

Lúc vào nhà, Lai Sinh chủ động mang hoa quả và thịt vào theo, chỉ để lại một chén rượu ở ngoài.

Năm nay mặc dù không lạnh bằng năm ngoái, nhưng đứng một lúc ở bên ngoài như vậy chân cũng hơi bị đông cứng rồi. Vào nhà vội khơi chậu than lên, Loan Loan lấy mấy xâu thịt bắt đầu dạy Bách Thủ cách nướng, ướp gia vị, cách lật thịt nướng như thế nào. Cách làm cũng đơn giản, nhưng thịt nướng xong có ngon hay không thì vẫn phải xem việc canh độ lửa, còn cả phần ướp gia vị nữa!.

Đợi Bách Thủ nhớ xong, Loan Loan để hai người ở nhà chính, nàng vào phòng cho con bú trước. Chỉ chốc lát sau, từng đợt mùi thơm của thịt nướng từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, khi Loan Loan đi ra lần nữa, trên tay Bách Thủ đã có mấy xâu thịt nướng gần xong, mà đến Lai Sinh cũng hữu mô hữu dạng (*) học nướng. Bách Thủ đưa mấy xâu đã nướng chín cho Loan Loan, rồi cầm thêm mấy xâu khác nướng tiếp.

(*) hữu mô hữu dạng: ra dáng

Mỡ bám trên xiên thịt sôi lên xèo xèo, nhìn vào là khiến người ta chảy nước miếng không ngừng, Lai Sinh nhìn chúng, tay cũng lật qua lật lại. Loan Loan cười cười, chia mấy xâu cho Bách Thủ, rồi đưa cho Lai Sinh mấy xâu, nhưng khiến nàng và Bách Thủ kinh ngạc là tiểu tử này lại từ chối nói: “Chị dâu ăn trước đi, của đệ cũng sắp chín rồi.” Hoàn toàn không có tác phong tham ăn bình thường.

Vì gia vị không được đầy đủ, mùi vị mặc dù không thể so với đồ nướng ở hiện đại nhưng với Loan Loan đã đến thế giới này hai năm mà nói thì đây thực sự là món ăn vô cùng thơm ngon rồi. Bách Thủ cũng vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng không ngừng.

Mặc dù không biết tiểu tử này mới hết năm lại trúng gió gì, nhưng nàng vẫn đưa xiên thịt nướng cho Lai Sinh, nhận lấy thịt trong tay hắn nướng tiếp.

Năm nay nhà bọn họ sống càng đơn giản, nhưng cũng khá tốt. Ba người ăn thịt nướng mỹ vị đến mức cười híp cả mắt lại, rau mua về cũng bị ăn sạch toàn bộ, ngược lại chỉ có cơm và thức ăn thì còn y nguyên. Điều này càng củng cố quyết tâm phát triển thịt nướng ra thị trường của Loan Loan.

Mà một đêm này Lai Sinh yên tĩnh, hiểu chuyện một cách thần kì. Dù bất cứ là chuyện gì, không cần Loan Loan phân phó, hắn cũng biết tự giác đi làm, hơn nữa còn làm rất tốt, tuyệt đối không để nàng bận tâm. Điều này cũng khiến Loan Loan và Bách Thủ mơ hồ một đêm.

Có điều đến ngày hôm sau, hai người đã ném nghi kị trong đầu lên tận chín tầng mây, vì mới sáng sớm hắn thức dậy mà mặt không thèm rửa đã cười ha ha không ngừng với vợ chồng nàng, như một đứa trẻ đang vui vẻ nói: “Ca, chị dâu, năm mới vui vẻ.” Cầm tiền lì xì, ăn sáng xong đã lập tức chạy vội ra ngoài tìm mấy đứa Nguyên Bảo chơi. Trừ lúc ăn cơm ra thì cả ngày hắn đều chơi đến mức điên cuồng.

Sau đó Bách Thủ bèn nói với Loan Loan: “Trải qua nhiều chuyện, Lai Sinh cũng hiểu chuyện hơn một chút rồi!”

Ngày mùng hai Tết, Bách Thủ, Loan Loan mang con và Lai Sinh về Vương gia thôn, vợ chồng Vương Lý dẫn con đến còn sớm hơn bọn họ, hai đứa bé cũng không chênh lệch mấy, về sau cũng coi như có bạn chơi rồi. Lúc mấy người trông thấy Lai Sinh thì đều có chút bất ngờ. Mẹ Loan Loan không khỏi thì thầm hỏi nàng một lúc. Loan Loan cũng không nói nhiều, chỉ qua loa hai ba câu cho xong, sau đó ôm con ra sân cùng Vương Lý chơi đùa với hai đứa trẻ.

Mặc dù biết nhà giàu phức tạp, nhưng chưa từng thực sự trải qua loại trạch đấu vô tình này nên căn bản mấy người bọn họ không thể nào hiểu được tại sao Lai Sinh lại trở về, mà chỉ đơn thuần cho rằng Lai Sinh nhất định bị người Âu Dương gia ghét bỏ, vừa là con vợ bé, hơn nữa đầu óc không linh mẫn, thì bị đuổi về là việc hết sức bình thường. Vì thế mọi người chỉ nói vài câu rồi sau đó không ai nhắc lại nữa.

Ngày thành thân của Vương Tiểu Thảo đã định là ngày mười hai tháng giêng, thầy bói nói hôm đó là ngày đặc biệt tốt lành, nên cưới gả, tổ chức việc vui. Loan Loan và Vương Lý không khỏi phải hỏi xem đồ đạc đã chuẩn bị thế nào. Mà Ngưu gia bên kia đã sớm cho người mang tin tức đến nói rằng nhà cửa chuẩn bị thỏa đáng rồi. Hôn sự này của Vương Tiểu Thảo coi như không tệ, nhà chồng ở chợ, có nhà cửa riêng, lại còn một gia đình buôn bán. Lúc mọi người trong thôn gặp mẹ Loan Loan thì không khỏi chúc mừng, hâm mộ một phen, trong lòng mẹ Loan Loan vui như mở hội, chỉ trông chờ Vương Tiểu Thảo thành thân xong, thì việc này coi như thực sự đã thành.

Mà thỉnh thoảng mấy tỷ muội trong thôn cười trêu chọc trước mặt Vương Tiểu Thảo, nhưng nàng biểu hiện rất tự nhiên hào phóng. Hôm nay Vương Lý đến cũng cười trêu chọc nàng một trận, mặt Vương Tiểu Thảo ửng đỏ nhưng không thật sự xấu hổ, không biết nàng có hợp ý với việc hôn nhân này không.

Loan Loan âm thầm lắc đầu trong lòng, chỉ mười ngày nữa là đến ngày thành thân, cho dù trong lòng Vương Tiểu Thảo có không vừa ý, thì việc này đã là miếng sắt boong boong không thể thay đổi được rồi. Nàng chỉ đành dặn dò Vương Tiểu Thảo, mấy ngày nay ở nhà đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ, sau này sẽ trở thành người nhà người ta rồi.

Đối với lời này của nàng, Vương Tiểu Thảo không có chút phản đối mà rất thuận theo đồng ý.

Trâm cài và vải mua cho Vương Tiểu Thảo nàng đã đưa cho mẹ từ trước để cho vào đồ cưới của Vương Tiểu Thảo. Đồ đạc làm theo hình dáng đồ dùng nhà Loan Loan cũng khá tốt. Lúc thợ mộc nhìn thấy cái tủ quần áo thiết kế kỳ lạ thì vừa sợ hãi thán phục lại khó xử.

Sợ hãi thán phục là vì tủ quần áo được thiết kế quá hợp lý, khó xử là vì không biết có đóng ra thứ giống như vậy không. Lúc trước khi Loan Loan làm, nàng đã mời thợ mộc đến thẳng nhà, nàng đứng quan sát họ làm, chỗ nào không đúng thì còn có thể sửa lại cho đúng lúc.

Vương Tiểu Thảo thì mời thợ mộc khác, không có người chỉ điểm nên so ra làm không đẹp bằng tủ trong phòng Loan Loan, nhưng cũng coi như không tệ rồi.

Mấy người ngồi trong sân cười cười nói nói, Lai Sinh một mình buồn bực liền chạy ra ngoài, cũng không biết hắn đến chỗ nào mà lúc chạy về đầu đầy mồ hôi, nghỉ ngơi đủ lại chạy đi, thế nhưng không xuất hiện tình huống mà Loan Loan lo lắng.

Về sau có một buổi tối, trong lúc vô tình, Loan Loan và Bách Thủ nói về chuyện của Vương Tiểu Thảo, Loan Loan thấy lúc nào rảnh , có cơ hội sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi làm một khung giường, làm theo kiểu dáng hiện đại, chắc chắn tiền phải nhiều hơn, hơn nữa đồ khó làm nên vài thợ mộc cũng sẽ không muốn làm.

Lúc ấy Bách Thủ rửa bát ở trong bếp, bản thân nàng thì ở trong phòng đo đạc, không biết có thể sắp đặt cái giường lớn khoảng bao nhiêu, Lai Sinh nhìn thấy lại hỏi vấn đề rất kì quái: “Vương Nguyên Sinh bao nhiêu tuổi rồi chị dâu? Khi nào thì hắn cưới vợ?”

Loan Loan nói việc này cho Bách Thủ: “……. Chàng nói xem sao đệ ấy hỏi chuyện này, đệ ấy hiểu ý việc cưới vợ sao, ai nói cho đệ ấy biết?”

“Hôm ấy các nàng nhắc đến chuyện hôn sự của Tiểu Thảo cả ngày, cũng nhắc đến Nguyên Sinh, có lẽ do tự đệ ấy nghe được ?” Bách Thủ suy nghĩ cũng không cảm thấy có gì, Loan Loan thấy kì quái nhưng không có lý do gì để giải thích, mà cách nói này ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Qua mùng hai, Loan Loan cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày đều ở trong nhà, khi không có việc gì thì lại tỉ mỉ nghiên cứu vấn đề đồ nướng. Đến mùng tám tháng giêng, Dương Nghĩa Trí dẫn theo hai người đàn ông lạ đến tìm Bách Thủ.

Là hai người đã tới lần trước, họ đến nhờ Bách Thủ dẫn bọn họ đến chỗ kia lần nữa. Hai người trước đó đã để lại kí hiệu ở trên núi, nhưng hiển nhiên không quen đường núi, mà Bách Thủ là người địa phương nên nhớ rõ ràng rành mạch.

Lần này sáng sớm họ đã lên núi, chờ đến trước khi trời tối mấy người đã về rồi. Có điều, Loan Loan cũng đã nhận được tin tức xác thực là quả nhiên trên ngọn núi kia có mỏ than. Mà hai người này đặc biệt đến để dò xét mỏ than, còn về phần thuộc tư nhân hay triều đình thì tạm thời vẫn chưa biết.

Điều này cũng nói rõ một tình huống là tin rằng không lâu sau đối phương sẽ phái người lên núi lấy quặng. Theo như lời người đến nói với Dương Nghĩa Trí, thì đối phương đều là người làm ăn lớn, đương nhiên là có nhân công của mình, nhưng ở nơi xa xôi này chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa mấy công nhân kĩ thuật đến, mà việc khai thác quặng cần một lượng nhân thủ lớn, đây không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt để kiếm bạc.

Bách Thủ thật cao hứng nói rốt cục đã có cơ hội có thể lập tức kiếm bạc, cũng có thể lo cho gia đình rồi.

Loan Loan lại không nghĩ như vậy, mỏ quặng ở hiện đại xảy ra sự cố còn ít sao? Nhỡ đâu Bách Thủ gặp chuyện gì bất trắc thì nàng phải làm sao bây giờ?

***

Đến ngày Vương Tiểu Thảo xuất giá, sáng sớm cả nhà đã đến Vương gia thôn, Loan Loan để con trong phòng cho Vương Tiểu Thảo trông, nàng và Bách Thủ giúp đỡ việc bận rộn bên ngoài. Vương gia vốn không có thân thích gì, phần lớn đều là hàng xóm trong thôn, nên sân nhỏ cũng vừa đủ chỗ ngồi.

Mẹ Loan Loan nhờ con dâu cả nhà thôn trưởng chải đầu giúp. Con dâu thôn trưởng tầm ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, ngày thường nói chuyện, làm việc ổn định, cần cù, giỏi giang, kính già yêu trẻ, trong thôn ai nhắc tới nàng cũng đều dựng ngón tay cái, có được nàng dâu như vậy chính là phúc tu được từ kiếp trước.

Có thể nhờ người có phúc như vậy chải đầu cho Tiểu Thảo cũng không tệ.

Ở nông thôn, thành thân không nhiều quy định giống như nhà giàu, đợi đến lúc chiếc kiệu hoa đỏ thẫm của của Ngưu gia đến, mọi người đều cùng hoan hô một tiếng.

Đây chính là một cỗ kiệu thanh bồng nhỏ, trên đỉnh kiệu cột một tấm vải đỏ.

Màn kiệu đỏ thẫm, một đóa hoa đỏ cực kỳ to làm nổi bật lên không khí vui mừng.

Ở nông thôn thành thân rất ít khi dùng kiệu thế này, vì đây chính là đốt tiền đốt bạc, không ngờ Ngưu gia lại không tiếc mà thuê một cỗ kiệu hoa đến đón Vương Tiểu Thảo. Ở trong phòng nghe được tin này, nét mặt Vương Tiểu Thảo lộ ra vẻ thỏa mãn sung sướng.

Trong nhà chỉ có một tiểu đệ, đương nhiên sẽ để Vương Nguyên Sinh cõng Vương Tiểu Thảo ra ngoài, dáng người Vương Tiểu Thảo vốn mảnh mai, diện mạo xinh đẹp, nếu thực sự sửa soạn lại thì cũng có vài phần tư thái xinh đẹp như gió dìu liễu. Hỉ bà không ngừng khen tân lang tuấn tú, nói không ít lời dễ nghe, vui vẻ, đến mức tân lang ở cạnh kiệu đỏ bừng cả mặt.

Thời cổ đại không giống hiện đại, không có đưa dâu, nương tử gả đi rồi thì không còn chuyện gì của nhà mẹ đẻ nữa.