Tú Sắc Nông Gia

Chương 159: Nói rõ




Edit: Leticia Beta: Tuyết Y Tức là người Bách Thủ quen, nhưng vì sao ông lão kia lại gọi Lai Sinh trước?

Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn nói việc này cho thôn trưởng Dương Nghĩa Trí.

Dương Nghĩa Trí cũng cảm thấy chuyện có điều kỳ lạ, dựa theo tin tức hỏi thăm được thì Lai Sinh tốt nhất vẫn nên ở lại Dương gia thôn cho thỏa đáng. Mặc dù người ở Dương gia thôn và hắn cũng không có quan hệ máu mủ gì, nhưng mọi người cũng sẽ không bạc đãi hắn. Từ sau khi ông nội hắn mất, Bách Thủ và Loan Loan vẫn đối đãi với hắn như người trong nhà. Âu Dương gia thực tại quá mức phức tạp, Lai Sinh lại là một kẻ ngốc, trở về đó thì chỉ mặc cho người ta định đoạt số mệnh mà thôi!

Nhưng nếu Lai Sinh là người của Âu Dương gia, nếu Âu Dương gia thật muốn đón hắn trở về, bọn họ đúng là không có cách nào, mà cũng không có quyền ngăn cản. Biện pháp duy nhất là khiến Âu Dương gia bỏ đi cái ý niệm này.

Nhưng nếu như Âu Dương lão gia biết đầu óc Lai Sinh mất linh quang mà vẫn muốn đón hắn về, việc này đại biểu ông ta đã có tính toán của mình. Âu Dương gia có gia nghiệp lớn, quả thực không phải là người mà những người nông dân như bọn họ có thể đối phó được.

Biện pháp còn chưa nghĩ ra thì hai ngày sau Âu Dương Chất lại tới nữa !

Hắn ngồi trên một chiếc xe ngựa màu xanh, còn có gã sai vặt đánh xe, xe ngựa vừa vào thôn lập tức khiến cho mọi người chú ý, mọi người rối rít đi tới ven đường quan sát, rồi theo đuôi xe ngựa đi về phía nhà Loan Loan. Nửa đường gặp Lai Sinh chơi đùa ở ven đường, Âu Dương Chất từ ái gọi Lai sinh, từ trong xe ngựa lấy ra một bọc đồ cho hắn, còn cười hỏi hắn: “Có muốn ngồi lên một chút hay không?”

Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Lai Sinh vui rạo rực ngồi vào trong xe ngựa.

Lúc ấy Loan Loan vừa cho con bú xong, đang ôm con ngồi dưới mái hiên thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu xanh dừng ở ngoài cửa nhà mình, sau đó Lai Sinh cùng Âu Dương Chất một trước một sau xuống xe ngựa.

Nhất thời trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không tốt.

Nhưng nàng vẫn khách khí mời Âu Dương Chất vào sân ngồi, sau đó lại để Lai Sinh đi tìm Bách Thủ về, thuận tiện nhắc hắn nói cho Bách Thủ biết là Âu Dương Chất tới.

Một đống người đứng vây xem ngoài nhà Loan Loan, nàng lại hỏi Âu Dương Chất uống nước hay là uống trà.

Âu Dương Chất cười nói: “Không cần phiền, ta ngồi nói chuyện một lúc thôi.”

Vừa vặn nàng vốn cũng không có tâm tư đi pha trà.

Rất nhanh Bách Thủ đã trở về, phía sau còn có thôn trưởng đi theo.

Đợi Bách Thủ giới thiệu hai người với nhau, lúc này Âu Dương Chất mới lệnh gã sai vặt đánh xe mang đồ xuống xe ngựa.

Gia đình giàu có nhất trong thôn xung quanh trăm dặm nhiều nhất cũng chỉ có một chiếc xe trâu tốt, đột nhiên có một cỗ xe ngựa như vậy vào vùng nông thôn, khiến mọi người đều rất hiếu kì, bọn nhỏ thì vây quanh xe ngựa đông nhìn tây nhìn. Cho nên, gã sai vặt trong vô số ánh mắt hâm mộ từ trên xe mang đống đồ xuống, có thức ăn, đồ dùng, quần áo, bánh ngọt, vải vóc của nam nhân, nữ nhân, người lớn và cả trẻ con.

Đừng nói những người ngoài cửa xem náo nhiệt, mà chính người trong cuộc như nàng cũng có chút động tâm, vài cuộn vải như vậy bọn họ có thể làm bao nhiêu là quần áo nha! Hơn nữa đều là những loại có chất vải tốt cả!

Nhưng mà vật này nàng không thể nhận.

“Âu Dương quản gia, ông đang làm gì vậy? Nếu ông thật sự thích Lai Sinh thì thường xuyên đến thăm đệ ấy là được, những thứ này thì không cần.” Loan Loan cười nói, cũng không nhận.

Âu Dương Chất lắc lắc tay, gã sai vặt tự đặt toàn bộ đồ vào nhà chính. Sau đó ông ta cười nói: “Đây là điều cần làm. Lão gia chúng ta biết Lai Sinh thiếu gia được các ngươi tỉ mỉ chiếu cố suốt một năm qua, lão gia vô cùng cảm kích, đây chỉ là một chút tâm ý. Hai vị nhất định phải nhận lấy.”

Loan Loan cau mày, không đợi nàng nói tiếp, Âu Dương Chất lại chuyển hướng sang Dương Nghĩa Trí nói: “Cũng là Lai Sinh thiếu gia có số phận tốt, có thể gặp được người tốt bụng như thôn trưởng, nên cậu ấy mới có thể có cuộc sống bình yên ở Dương gia thôn.”

“Đây là điều phải làm.” Dương Nghĩa Trí trả lời: “Trước kia ông nội Lai Sinh ở trong thôn giúp đỡ mọi người rất nhiều, đây cũng là một yêu cầu nhỏ của ông ấy trước khi lâm chung, chúng ta làm như vậy cũng là hoàn thành di ngôn của ông ấy thôi.”

“Nhớ năm đó ta theo lão gia đi ra ngoài, lão gia tử là một người rất tốt. Ôi, thật là đáng tiếc, năm ấy sau khi bái kiến thì vẫn chưa từng gặp lại ông ấy.” Âu Dương Chất có chút cảm hoài nói.

Lúc Âu Dương Chất đi vào đã có người hiếu kỳ đi theo vào sân. Hiện đã có vài người đứng trong sân, họ cũng không tiện đóng cổng, cho nên những lời mấy người nói, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Lúc mọi người còn đang khiếp sợ Lai Sinh có một thân thích giàu có như vậy, thì lại nghe Âu Dương Chất nói: “Thật ra thì hôm nay ta tới chỉ vì hai chuyện.”

Loan Loan thầm nghĩ hỏng bét rồi, vừa nghe Âu Dương Chất này xưng hô với Lai Sinh như vậy, nàng đã biết hôm nay chuyện này không dễ qua.

“Một là đặc biệt đại biểu cho lão gia nhà ta cảm tạ mọi người trong thôn đã chăm sóc Lai Sinh thiếu gia nhiều năm như vậy; hai là muốn nói một tiếng với các vị để đón thiếu gia về.”

Tiếng nói vừa dứt, trong sân vang lên tiếng nghị luận ong ong.

Dương Nghĩa Trí liếc nhìn Âu Dương Chất, gõ tẩu thuốc của mình, sau đó hướng về phía mọi người trong sân nói: “Không có chuyện gì mà đứng hết trong này làm gì vậy, mọi người trở về nhà mình làm việc đi!”

Cho dù có hiếu kì hơn nữa, nhưng thôn trưởng đã lên tiếng thì mọi người cũng đành tâm không cam lòng không nguyện mà rời khỏi sân, cũng có vài người chưa từ bỏ ý định còn ở ngoài cửa ngó dáo dác, thế là bị Dương Nghĩa Trí trừng mắt và rồi chạy biến mất.

Trong sân nhất thời không ai nói chuyện, Âu Dương Chất dường như cũng không gấp, sau một lúc lâu, Dương Nghĩa Trí mới nói: “Âu Dương quản gia, mặc dù Lai Sinh không phải là người bản địa Dương gia thôn ta, nhưng chúng ta vẫn đối xử với thằng bé như người trong nhà, tất nhiên cũng hi vọng hắn sống tốt. Chuyện này hai ngày trước ta cũng đã nghe Bách Thủ nói rồi, nhưng, năm đó ông nội Lai Sinh dẫn theo Lai Sinh đến Dương gia thôn chúng ta, ta là người rõ ràng hơn hết, thứ cho ta nói thẳng, nhưng ta chưa từng nghe ông ấy đề cập tới việc Lai Sinh còn có thân nhân.”

Âu Dương Chất khẽ mỉm cười: “Ta hiểu lo lắng của Dương thôn trưởng, nhưng chuyện này thực sự không thể giả. Nếu thôn trưởng biết rõ tại sao năm đó hai người Lai Sinh lại tới Dương gia thôn, hẳn là cũng biết Lai Sinh thiếu gia còn có cha. Còn nữa, Lai Sinh thiếu gia có phải là con nối dõi của lão gia chúng ta hay không thì chỉ cần tra một chút liền biết, mặc dù thôn kia cảnh còn người mất từ lâu, không còn bộ dáng ban đầu nữa, nhưng ta nghĩ rằng người biết chuyện của mẹ Lai Sinh năm đó thì không phải không có. Vả lại, lão gia chúng ta muốn đón Lai Sinh về là bởi vì bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, nếu như không phải, bằng vào tính huống Lai Sinh hiện tại, chúng ta cần gì phải phí sức mà nhận chuyện này?”

Ba người nghe thế thì không thể không gác lại ý định phủ nhận, trong lòng cũng đang oán thầm, chỉ sợ các ngươi đang muốn lợi dụng Lai Sinh thôi.

“Lão gia chúng ta là cha ruột của Lai Sinh thiếu gia, sẽ không hại thiếu gia, tình hình hiện tại của thiếu gia cũng không tốt, nếu trở lại Âu Dương gia, nói không chừng còn có thể tìm đại phu nổi danh xem bệnh này cho thiếu gia, dựa vào thế lực của Âu Dương gia có lẽ cũng có thể tìm một người vợ trung thực đàng hoàng cho thiếu gia. Ở Âu Dương gia cũng sẽ không có ai dám khi dễ thiếu gia. . . . . .”

Âu Dương Chất từ từ nói tất cả chỗ tốt khi Lai Sinh trở lại Âu Dương gia, mặc dù có giải thích với ba người điều cần thiết phải trở lại Âu Dương gia, nhưng trong giọng nói tỏ vẻ việc phải mang Lai Sinh về cũng là chắc chắn.

Nói đến nói đi, bọn họ không có quyền quyết định nơi Lai Sinh đi, chỉ có thể hỏi ý của Lai Sinh, mới có thể lấy cớ đuổi Âu Dương Chất đi.

Lai Sinh vừa hiểu vừa không, nhưng mới vừa rồi trong xe ngựa Âu Dương Chất đã nói với hắn, muốn đón hắn đi huyện thành chơi, có nhà đẹp để ở, có quần áo đẹp để mặc, càng có đồ ăn ngon ăn không hết.

Hiện tại Loan Loan hỏi, hắn lại nghĩ tới lời đêm đó Loan Loan và Bách Thủ nói với hắn, suy nghĩ một chút, liền nghiêng đầu hỏi: “Ca và chị dâu muốn đi cùng đệ không?”

Loan Loan lắc đầu: “Đó là nhà cha đệ, cách đây quá xa, ca cùng chị dâu không thể đi, cũng không đi được.”

Nghe vậy, Lai Sinh nhíu mày.

Lúc này Âu Dương Chất đúng lúc nói với Lai Sinh: “Nếu như thiếu gia muốn ca và chị dâu đi, có thể mời họ cùng đi với thiếu gia.” Rồi lại nhìn về phía Loan Loan và Bách Thủ: “Các cháu có thể đi theo xem, rồi ở lại một thời gian, xác định Lai Sinh thiếu gia quả thật sống tốt thì trở về cũng được.”

Nói cũng thật hay, nếu bọn họ thật đi theo, tất cả người ở Âu Dương phủ sợ rằng cũng sẽ cho là bọn họ bám đuôi ăn nhờ ở đậu thôi. Dựa vào tình hình phức tạp ở Âu Dương gia, nói không chừng còn mang thêm phiền toái cho Lai Sinh.

“Nông dân chúng ta cả đời sống ở cái nơi nhỏ bé này, đi ra ngoài quả thật không quen, vả lại ngoài đồng còn rất nhiều việc để làm.” Loan Loan cười nói, sau đó lại nhìn về phía Lai Sinh, đưa tay nhẹ nhàng phẩy tro bụi vương trên vai hắn, dịu dàng nói: “Ca và chị dâu hi vọng Lai Sinh mãi mãi vui vẻ, nếu Lai Sinh muốn trở về, chúng ta nhất định sẽ không phản đối, ông nội đệ cực khổ nuôi lớn đệ, nhất định cũng hi vọng đệ được vui vẻ. Dương gia thôn coi như là quê hương của ông ấy, ông từng nói mặc dù Dương gia thôn xa xăm, nhưng dựa vào núi, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, mọi người ở đây đều là người chất phác, đôn hậu, có thể chôn cất ở chỗ này ông đã thỏa mãn rồi. Nếu đệ muốn đi, vậy thì nên đi dâng hương cho ông nội đệ trước, vì đợi đệ đi rồi, chỉ sợ cũng khó trở lại, khó mà gặp ông nội đệ nữa. Hơn nữa ca và chị dâu còn có Hán Nhi chắc là sau này cũng không gặp đệ được nữa rồi. Nói cho chị dâu biết, đệ muốn ăn cái gì, ngày mai chị dâu làm cho đệ ăn. . . . . .”

Nói một trận khiến Lai Sinh nhăn mặt lại, mặc dù hắn không hiểu biết, nhưng hắn vẫn nghe rõ, nếu hắn đi rồi sẽ không còn được gặp ông nội, còn có ca ca, chị dâu, và cả Hán Nhi.

Nếu hắn không ở đây, ngày lễ ngày tết ai mua rượu cho ông nội uống? Ông nội không được uống rượu hắn mua chắc chắn sẽ tức giận. Còn có ca và chị dâu nữa, sau này hắn sẽ không được ăn bánh chị dâu làm, lễ mừng năm mới cũng không nhận được tiền lì xì, còn có gan heo, ăn rất ngon nha. Hơn nữa chị dâu đã nói giờ này sang năm không chừng Hán Nhi có thể nói chuyện rồi, mỗi ngày hắn đều nói rất nhiều với Hán Nhi, nhưng Hán Nhi không thèm nói với hắn một câu nào cả.

Nghĩ tới đây, lập tức đầu Lai Sinh lắc lắc giống như trống bỏi!

Đối với gia đình như Âu Dương gia, có thể khách khí đối đãi với những người nông dân như Loan Loan cũng đã là ngoại lệ rồi.

Âu Dương Chất thấy mình khách khí như thế nhưng Loan Loan lại vẫn tìm lý do, nên trong lòng nhất thời không vui, trên mặt cũng không còn nụ cười ấm áp như vừa rồi. Lời nói tự nhiên cứng rắn thêm mấy phần: “Lai Sinh là thiếu gia nhà ta, là cốt nhục ruột thịt của lão gia nhà ta, nhất định phải trở về. Các ngươi chăm sóc thiếu gia, Âu Dương gia sẽ bồi thường lại, nếu có suy nghĩ không nên nghĩ thì ta thấy chư vị nên sớm từ bỏ đi . . .”

Nói một trận khiến sắc mặt mấy người đều rất khó coi, lão đang cảnh cáo bọn họ không nên dạy hư Lai Sinh.

Sau khi Âu Dương Chất đi, mấy người ngồi trong sân trầm mặc một lúc lâu. Người nhà giàu đúng là không thể bắt chuyện, nói trở mặt là trở mặt. Nếu hôm nay Âu Dương Chất đã nói rõ, sợ rằng ít ngày nữa sẽ đến mang Lai Sinh đi. Ba người nói chuyện một lúc cũng không thể nghĩ ra cách gì.

Cuối cùng Dương Nghĩa Trí nói: “Chỉ mong sau khi Lai Sinh trở lại Âu Dương gia có thể thực sự sống tốt. Dù nói thế nào thì thằng bé cũng không cần cực khổ với chúng ta ở đây, nó ở Âu Dương phủ sẽ không lo ăn không lo mặc.”

Nhưng Loan Loan lại không cho là như thế, trong nhà giàu có quá nhiều điều cong cong vẹo vẹo phức tạp, chỉ hy vọng Âu Dương phu nhân kia là người thiện tâm.

Nàng đột nhiên cảm thấy ở hiện đại vẫn tốt hơn, luật pháp công nhận ai là người giám hộ, thì kể cả cha mẹ hắn tới cũng không đảo lộn được.

Từ ngày đó, Loan Loan trông coi Lai Sinh khá chặt, mỗi ngày đi ra ngoài đều dặn dò hắn trước khi trời tối phải về nhà.