Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 62




Phượng Mặc Yên liếc qua cả hai, cười giản hoà " Nhiếp Chính Vương cùng Bắc Hoàng đi đường xa thấm mệt, Bổn Vương đã sai người chuẩn bị chỗ ở hoàng cung, mời"

Tuy hai người cãi vã rất hợp ý hắn, nhưng dĩ nhiên không phải bây giờ. Trước khi sự việc ổn định hắn không muốn gì làm hỏng. Phượng Mặc Khuynh trầm thấp nhìn cổ kiệu, hắn vẫn cảm thấy Phượng Ngữ Lan có gì đó không đúng, tuy là không thích nhưng dù sao cũng xem nàng lớn lên, vốn tính cách bốc đồng nàng làm sao về Nam Quốc còn ngồi yên trong kiệu.

Bạc Khinh Nhiễm thấy hắn nhìn liền mở miệng " Có vẻ tình cảm giữa Tam Vương Gia cùng Bổn Vương Vương Phi rất tốt"

" Cũng bình thường" Phượng Mặc Khuynh lạnh giọng trả lời, hắn cùng Ngữ Lan vốn không thân thiết, hơn thế mẫu thân nàng còn luôn luôn muốn giết hắn.

Phượng Mặc Yên cũng nhận ra điều khác thường, hắn nhìn thoáng qua cổ kiệu, xong quay đầu đi. Mộ Dung Cảnh Hy nhếch môi, Phượng Ngữ Lan sao lại làm mọi người quan tâm đến vậy?

Lộ Tiếu Tiếu trong lòng hắn âm thầm tức giận, tại sao đám nam nhân đó tại sao ai cũng khinh thường nàng, rõ ràng nàng đẹp như vậy, nhìn đi Bắc Hoàng tiếng tăm lừng lẫy không phải cũng mê mẫn nàng sao?

Đến cung điện, vì là khách quý nên bọn hắn được chỗ ở rất kĩ càng, xung quanh những tỳ nữ thái giám, một phần là phục vụ phần còn lại đương nhiên là giám sát. Mộc Khả Hân lúc này đang ngồi ngẩn người trên chiếc giường rộng lớn. Nàng sao lại cảm giác với giọng nói của Tiêu Dao Vương, không những vậy còn có Tam Vương Gia?

Không! Phải nói thân thể này cùng hai bọn họ có gì quan hệ, tại sao nàng lại có cảm giác này. Tưởng tượng lại thì Trịnh Liệt cứu nàng bên bờ sông nối liền từ Nam Quốc, nếu vậy nghĩa là nàng xuất thân từ Nam Quốc.

Cửa phòng mở ra đánh tan suy nghĩ dở dang của nàng. Bạc Khinh Nhiễm bước đến cạnh nàng lo lắng hỏi "Lúc nãy nàng bị sao?"

" Ta không sao, chắc đi đường xa nên choáng váng" Nàng thấy trong mắt hắn là sự lo âu, lòng đột nhiên lại ấm áp. Hắn vốn không động lòng trước bất kì ai bây giờ lại lo lắng cho nữ tử này.

Bạc Khinh Nhiễm đưa tay xoa tóc nàng hỏi khẽ " Tối nay yến tiệc, đừng lo bọn họ sẽ không vạch trần nàng"

" Ta biết" Sẽ không vì một công chúa nho nhỏ mà gây hấn với Nhiếp Chính Vương.

Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện nụ cười ấm áp, đôi mắt ngân đồng cũng thoáng hiện nét cười. Nữ nhân này lúc đầu đóng giả quân lính, sau đó sáng tác ra những thứ kì hoặc, rồi lại thành Vương Phi cúa hắn, đúng là kì lạ.

Vì đại diện cho Tây Quốc nên đương nhiên Mộc Khả Hân cũng được tân trang kĩ càng, y phục đỏ thẫm cùng trang sức quý giá. Nghe đồn y phục của nàng do chính Tây Hoàng ban cho, nực cười là hắn thích màu đỏ đâu có nghĩa nàng sẽ thích màu đỏ.

Bạc Khinh Nhiễm soái hơn bình thường, hắn trong bộ y phục xanh thẫm, mái tóc đã được thả lỏng, chỉ cột một nửa nhẹ nhàng. Ngũ quan vốn sắc bén càng thêm như điêu khắc. Hắn nắm tay nàng bước ra ngoài cửa, thái giám cùng cung nữ đã đứng đợi ở ngoài.

Một thái giám bước lên hành lễ, cung kính nói " Mời Nhiếp Chính Vương Gia, Nhiếp Chính Vương Phi đi theo thuộc hạ đến yến tiệc"

Hắn không dám nhìn thẳng, chỉ nhìn lướt qua đôi nam nữ trước mắt, khi nhìn nàng hắn giật nhẹ mình, đây là ai? Đâu phải Cửu Công Chúa? Gương mặt này tuy là trông rất quen nhưng chắc chắn không phải Cửu Công Chúa. Bạc Khinh Nhiễm mắt lạnh liếc sang hắn, thái giám lâu năm trong cung, đương nhiên hắn phải biết lí lẽ, chuyện không liên quan hắn tốt nhất không chen vào.

Một đường đi đến yến tiệc, hoàng cung quanh co, có núi non cây cỏ. Rộng lớn đặc sắc. Không hiểu sao nàng có cảm giác nàng đến đây rồi.

Trong đại sảnh Phượng Mặc Yên cùng Phượng Mặc Khuynh đã ở đó trước. Quan lại đi đến nhanh chóng hành lễ trước cả hai, đám nữ quyến cố gắng tạo sự chú ý, một người là Nam Quốc Tân Hoàng, người còn lại là Tam Vương Gia quyền cao chức trọng, hai nam nhân này vốn là bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ tử.

Tiếng nói vang lên từ ngoài cổng " Bắc Hoàng đến"

Từ cổng đi vào một nam nhân trong bộ cẩm phục, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất uy nghiêm kiêu ngạo của bậc đế vương. Kế bên hắn là nữ nhân thanh tú trong bộ y phục trắng tinh khiết. Nàng rục rè tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Phượng Mặc Khuynh đi đến trước mặt hắn chào hỏi, Phượng Mặc Yên cũng đi theo sau. " Bắc Hoàng thật có lễ đến dự buổi tẩy trần"

" Tân Nam Hoàng sắp đăng cơ, trẫm không phải nên tẩy mắt một chút" Mộ Dung Cảnh Hy ngạo nghễ nói, biết được tính cách kiêu ngạo của hắn nên Phượng Mặc Yên chỉ cười trừ.

Giọng nói lại vang lên " Nhiếp Chính Vương Gia Tây Quốc, Nhiếp Chính Vương Phi Tây Quốc tới"

Ngoài cửa đôi nam nữ khoác tay nhau bước vào, nam nhân tuấn mỹ, nữ nhân xinh đẹp sóng bước vào đại sảnh. Xung quanh đột ngột im ắng, nụ cười trên môi Phượng Mặc Yên đột nhiên tắt ngủm. Ly rượu từ tay Phượng Mặc Khuynh rớt xuống sàn, hắn mấp máy môi không nói lên lời " Khả Hân, là nàng?"