Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 46




Mộc Khả Hân đi theo Bạc Khinh Nhiễm vào trong, bàn tay hắn ấm áp bao trùm lấy tay nhỏ bé của nàng, đi trên đường xung quanh nô tì thái giám đều to mắt kinh ngạc, Nhiếp Chính Vương Gia tàn bạo thế nhưng lại nắm tay một nữ nhân. Bị khí thế lạnh lẽo làm e sợ cúi đầu không dám nhìn tiếp.

Từ xa xuất hiện một nữ nhân đi đến, Bạc Khinh Nhiễm hơi ngừng lại, lại không để ý đi tiếng. Nữ tử vội cất tiếng " Khinh Khiễm ca ca"

Mộc Khả Hân tò mò ngước lên đánh giá nữ tử trước mặt, gọi thân mật như vậy là tình nhân bí mật chăng. Nữ tử có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, cũng được xem là một mĩ nhân, đôi mắt dính hơi nước càng thêm yếu đuối mỏng manh, đôi môi cắn nhẹ, bất cứ nam nhân nào nhìn cũng chọc thương tiếc. Bạc Khinh Nhiễm lạnh lùng trả lời " Phiền Đức Phi nương nương gọi bổn vương một tiếng Nhiếp Chính Vương"

Hướng Ngữ Mộng cắn môi mỏng, mắt cụp xuống nói " Ngươi vẫn giận ta?"

Bạc Khinh Nhiễm cười lạnh, trên người khí thế cuồng vọng chỉ tăng không giảm "Bổn vương tại sao phải giận Đức Phi? Tránh đường, hôm nay bổn vương cùng vương phi đi diện kiến Hoàng Thượng"

"Vương Phi?" Hướng Ngữ Mộng lúc này mới để ý đến nữ tử bên cạnh hắn, mắt đẹp mở to kinh ngạc xen lẫn ghen tị, lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân mĩ đến vậy. Nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, trong mắt loé lên giận dữ, giọng vẫn dịu nhẹ lên tiếng " Ra đây là Cửu công chúa Nam Quốc, bổn cung có lễ "

" Bây giờ nàng là Vương Phi của Bổn Vương" Bạc Khinh Nhiễm nhăn mày kiếm.

Nàng mắt lạnh đảo qua hai người, tên này không phải muốn dùng nàng chọc nữ tử này ghen đó chứ. Đức Phi danh xưng này không phải dành cho phi tử của hoàng đế à. Tây Hoàng đội một cái mũ xanh to đùng cũng không biết.

Hướng Ngữ Mộng cụp mi che dấu ghen ghét, móng tay bên trong ống áo báu chặt, Khinh Nhiễm ca ca rõ ràng là của nàng, ai cũng không được giành lấy " Mộng Nhi rõ rồi, Nhiếp Chính Vương Phi tỷ tỷ thứ lỗi"

" Nhiếp Chính Vương Phi là được, đừng thêm tỷ tỷ vô làm gì, ta vốn không có tỷ muội" Nàng lạnh nhạt nói, khí chất ung dung tự tạ pha lẫn ma mị của tử y làm Bạc Khinh Nhiễm đờ người một lúc, đôi bàn tay nắm càng chặt nàng. Hướng Ngữ Mộng xấu hổ đồng ý.

Mộc Khả Hân nhíu mày, hắn bóp chặt tay nàng làm gì, không phải vì nàng đụng đến nữ nhân của hắn nên muốn bẻ gãy tay nàng, muốn rút tay ra cũng không được. Bạc Khinh Nhiễm lúc này lại lên tiếng " Bổn vương cùng Vương Phi đi trước, cáo từ"

Nói xong dắt tay nàng một mực đi không hề quay lại, Hướng Ngữ Mộng nhìn theo bóng lưng đôi mắt hiện lên không cam lòng, Khinh Nhiễm ca ca chỉ đối với nàng đặc biệt, sao giờ lại có thể nắm tay nữ nhân đó như vậy, cho dù là một quốc gia công chúa thì đã sao chứ. Không ai được giành của nàng.

Đi một mạch giọng lạnh băng lại hỏi nàng " Ngươi không tò mò nàng là ai?"

Mộc Khả Hân nhún vai " Không muốn biết, cũng không cần thiết biết, dù sao cũng không liên quan đến ta "

Nghe nàng nói không liên quan đến, trong lòng lại không thoải mái, rất khó chịu, hắn nóng giận cầm tay nàng giơ lên bóp chặt "Đừng quên ngươi là của bổn vương vương phi"

Ăn đau nhíu nhẹ mày, nhưng lại nở nụ cười khẽ "Vương phi? Hay là vô tình trở thành của ngươi quân cờ?"

Tuy chỉ biết hắn vài tháng nhưng nàng đủ biết nam nhân này lãnh khốc vô tình, với hắn tất cả chỉ là quân cờ, lãnh tình nam tử. Bạc Khinh Nhiễm tâm hơi nhói, gạt sang cảm xúc hỗn loạn, hắn gằn lạnh giọng " Cho dù là quân cờ thì cũng là quân cờ của riêng bổn vương"

Mộc Khả Hân lạnh mặt từ chối lên tiếng, nàng là của nàng không phải của ai, có ngày nàng phải tìm cách trở về hiện đại.

Đi đến Thượng Thư Phòng, thái giám vừa thấy Bạc Khinh Nhiễm cùng Mộc Khả Hân liền hành lễ, sau đó cất giọng the thé " Thưa Hoàng Thựơng, Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương Phi diện kiến"

Bên trong thư phòng, Mạc Ly Hiên buông cây bút xuống, khoé miệng lạnh nhạt nâng lên nụ cười. Cánh cửa mở ra, đôi nam nữ cùng nhau bước vào " Khinh Nhiễm bái kiến Hoàng Thượng"

" Ngữ Lan bái kiến Hoàng Thượng" Vì đang đóng giả Nhiếp Chính Vương Phi nên đương nhiên nàng phải sử dụng tên của Phượng Ngữ Lan.

Mạc Ly Hiên đưa mắt nhìn sang nữ tử, Mộc Khả Hân cũng ngước lên nhìn hắn. Mạc Ly Hiên đột nhiên mở to hai mắt kinh ngạc, xen lẫn mừng rỡ. Hắn lần đầu thất thố hô to " Hân Hân nàng còn sống?"

Mộc Khả Hân cũng ngạc nhiên không kém, nàng cứ nghĩ Bạc Khinh Nhiễm đã là cực phẩm không ngờ lại xuất hiện nam nhân như này, khuôn mặt dùng từ khuynh thành thật sỉ nhục hắn, tóc dài xoã được túm nhẹ bằng một sợi dây, vài sợi rớt ra rũ hai bên thái dương. Nam nhân hồng y như lửa không tạo cảm giác ẻo lã ngược lại còn rất có  tư vị. Nhưng mà " Ngươi gọi ta là gì? Hân Hân?"

Sao hắn lại biết tên nàng, hay vốn chỉ trùng hợp chữ. Mạc Ly Hiên biết mình thất thố liền ho khan, lại trở về thái độ phất phơ phía trước " Ngươi nhìn rất giống một người trẫm từng quen, trẫm nhầm lẫn"

Bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong gợn sống, bây giờ lòng hắn rối bời, có hàng trăm câu hỏi muốn hỏi nàng, tại sao nàng lại thành Nhiếp Chính Vương Phi, tại sao nàng lại là Phượng Ngữ Lan, rốt cuộc thời gian qua nàng làm sao? Nhưng hắn biết giờ không phải lúc, bởi vì nàng không nhận ra hắn, lúc trước hắn lấy thân phận Thạc Vi gặp nàng, cũng đã dịch dung đi, nên bây giờ nàng không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường, Mạc Ly Hiên âm thầm cười khổ.

Mộc Khả Hân vẫn bán tính bán nghi, không lẽ người hắn quen chính là chủ nhân thân thể này, nếu vậy hắn phải làm quen rồi, sao lại kiên kị, không lẽ nàng nghĩ nhiều " Không sao "

Bạc Khinh Nhiễm nhìn biểu cảm của hắn hơi cụp mi, tại sao Mạc Ly Hiên lại có biểu hiện như vậy khi lần đầu thấy nàng.

Đi đễn ghế ngồi xuống, Mạc Ly Hiên nhìn bàn tay đan nhau của bọn họ, tâm trầm xuống, tại sao nàng và hắn ta lại thân nhau như vậy, hôn qua bọn họ có... tâm như bị cắt, không phải người nàng yêu là Phượng Mặc Yên sao?, hắn cố gắng giữ nguyên bình tĩnh hỏi " Nhiếp Chính Vương cùng Cửu công chúa có vẻ rất ân ái"

Bạc Khinh Nhiễm đưa tay kéo nàng vào trong lòng lên tiếng " Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần cùng Lan Nhi rất ân ái"

Mạc Ly Hiên nụ cười trên môi cứng đờ, nhịn xúc động muốn đem nàng kéo tại trong lòng. " Vậy là trẫm yên tâm, Khinh Nhiễm cuối cùng cũng chịu rước phi"

Hắn lại tiếp tục mở miệng " Tháng sau Nam Quốc đổi chủ, Tân Hoàng là Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên"

Vừa nói hắn vừa liếc sang Mộc Khả Hân, tuy nhắc đến nam nhân khác hắn không dễ chịu gì, nhưng dẫu sao Phượng Mặc Yên không có ở đây, hắn muốn nàng buông ra khỏi lòng Bạc Khinh Nhiễm cho dù bất cứ giá nào, Hân Hân chỉ có thể là của hắn. Làm hắn thất vọng, nàng không hề lộ ra biểu tình nào khi nghe tên Phượng Mặc Yên, ngược lại biểu hiện giống như nghe một cái tên xa lạ.

Mộc Khả Hân khi nghe đến Phượng Mặc Yên, tâm liền kéo, giống như trong trí nhớ nàng từng rất quen thuộc nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng nghe tên này, có lẽ trong mơ hay nàng nhớ nhầm đi.