Ngay khi Chu Hàn và Trí Thông giao chiến ác liệt với Lãnh Vân Thủ Liêu Xung Thường, Túy Chung Ly Lữ Bằng và Hạt Trương Phi Hàn Đồng trong ngôi miếu hoang gần Thạch Cao sơn. Từ trong ngôi miếu hoang vọt ra hai bóng người một trước một sau, nhanh như chớp phóng đi về phía Đông nam. Dưới ánh trăng nhập nhòa, không sao nhận ra được diện mạo hai người, chỉ thấy một béo một gầy, hai người thân pháp đều nhanh khôn tả.
Thế nhưng người cao gầy phía trước có vẻ rất ung dung, còn người to lớn phía sau như đang thịnh nộ, miệng quát mắng liên hồi, chiếc áo bào ô vuông trên mình phất gió phần phật. Lúc này hai người rời xa ngôi miếu hoang đã hơn nửa giờ, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn như trước. Người to lớn vừa đuổi theo vừa giận dữ quát nói :
- Lão bằng hữu chúng ta chưa làm quen nhau, tôn giá định bỏ đi như vậy là xong ư?
Người cao gầy phía trước không ngoảnh lại chỉ hừ mũi nói :
- Lão phu phải khảo cước trình của tôn giá trước đã!
Giọng nói đầy vẻ cao ngạo lẫn khinh khi. Không chờ người phía sau lên tiếng, người phía trước lại nói :
- Lúc mới ra khỏi cổ miếu lão phu đã hết sức thả chậm bước để chờ tôn giá, ai ngờ tôn giá giả vờ ì à ì ạch không chịu đến với lão phu rõ thật không biết điều. Nghe đâu tôn giá là một con báo gấm, nhưng theo lão phu thấy thì tôn giá không bằng cả một con chó bông.
Người phía trước tuy đang lướt nhanh đi, nhưng tiếng nói rất rắn mạnh như đang đang đứng trước mặt Hoa Báo Đỗ Ngũ nghe rõ mồn một. Hoa Báo Đỗ Ngũ tuy biết rõ đối phương chẳng phải tầm thường, nhưng cả đời y chưa từng bị ai khinh khi đến vậy, nghe nói liền phừng lửa giận quát :
- Vậy thì Đỗ mỗ cung kính chi bằng tuân mạng.
Chưa dứt lời đã vận đề chân khí, một chân đạp mạnh với thế Ngự Phong Truy Vân vọt tới như sao xẹt, loáng cái đã vọt hơn hai trượng, đồng thời dồn hết công lực vào tay phải, hữu chưởng đột xuất, bổ thẳng vào hậu tâm người phía trước. Chưởng thế hung mãnh phối hợp với tốc độ lao tới, uy lực càng thêm khủng khiếp, chẳng những đối phương trúng chưởng chết ngay, dù bị chưởng phong quét trúng thì cũng tàn phế võ công.
Lão nhân phía trước như chỉ lo phóng đi tới trước, chớ hề hay biết về sự tấn công thần tốc của Hoa Báo Đỗ Ngũ, mắt thấy luồng chưởng phong như bài sơn đảo hải đã sắp chạm vào bối tâm lão nhân phía trước. Hoa Báo Đỗ Ngũ trên môi vừa hé nở một nụ cười đắc ý thắng lợi và kiêu hãnh bỗng thấy đối phương trúng chưởng văng bắn tới phía trước, nhưng bàn tay y lại như rơi vào khoảng không, bất giác bàng hoàng sửng sốt.
Nhưng lão nhân phía trước mượn vào chưởng phong của Đỗ Ngũ, thi triển thế Bình Địa Hành Châu, chẳng tốn chút sức lực đã được đưa tới trước mấy trượng. Sau đó, lão nhân vẫn điềm nhiên lướt nhanh đi, không hề đếm xỉa đến chiêu đột kích trí mạng của Đỗ Ngũ.
Đỗ Ngũ đuổi theo sau thầm nghĩ, người này tuy chưa trông thấy rõ mặt và bóng sau lưng cũng không có gì đặc biệt, nhưng có một sự thật khiến Đỗ Ngũ càng nghĩ càng kinh tâm, đó là khinh công tuyệt đỉnh cực thượng thừa Tùy Phong Phiêu Thứ (bông bay theo gió) mà y chỉ được nghe chứ chưa từng trông thấy, giờ đây mới thật sự được chứng kiến đối phương vừa thi triển.
Bỗng nghe lão nhân phía trước cười khẩy, Đỗ Ngũ liền quay trở về thực tại, chỉ nghe người ấy giọng rề rà nói :
- Đỗ Ngũ, hiện ngươi tự lo cho mình còn chưa xong, có còn khả năng giúp lão phu nữa không?
Ngưng chốc lát lại nói :
- Tuy nhờ một chưởng của ngươi đưa lão phu đi một đoạn đường, nhưng lão phu thấy ngươi hôm nay thảm não thế này, thật có phần không tự lượng sức mình.
Đỗ Ngũ cả đời chưa bao giờ bị khinh miệt thế này, lòng tuy biết rõ đối phương rất khó đối phó, nhưng vất vả cả nửa đêm trời, ngay cả mặt mũi đối phương cũng chưa nhìn thấy, mình chịu thua thế nào được. Thế là y bèn đánh liều lớn tiếng nói :
- Lão bằng hữu, sự gặp gỡ của chúng ta hôm nay chẳng phải dễ, ngay cả mặt mũi tôn giá, Đỗ mỗ cũng chưa trông thấy, thử nghĩ Đỗ mỗ bỏ qua được chăng?
Trong khi nói tay trái đột nhiên vung lên, một luồng kình lực giáng xuống mặt đất liền tức cuồng phong dậy lên. Đỗ Ngũ mượn vào sức phản chấn ấy với thế Phù Diêu Thanh Vân lướt chếch lên không hơn ba trượng. Sau đó đầu dưới chân trên, hai chân chập lại nhanh như sao sa lao đến sau lưng đối phương.
Cách mặt đất ba trượng với chiêu Mê Vụ Trảo Đỉnh (sương mù phủ đầu) tả chưởng bổ mạnh xuống, hữu chưởng năm ngón như móc câu co vào trước ngực. Theo y nghĩ cho dù đối phương có khinh công chí thượng Tùy Phong Phiêu Thứ thì cũng chỉ có thể sử dụng ở bốn phía trước, sau, trái phải, mình từ trên công xuống thế này, hẳn là đối phương không sao thi triển được.
Khi chưởng phong còn cách mặt đất chừng bảy thước, lão nhân phía trước vẫn còn ở trong phạm vi chưởng lực của Đỗ Ngũ. Bỗng nghe một tiếng cười khấy, ngay trong khoảnh khắc chưởng lực sắp chạm vào mặt đất chỉ thấy lão nhân trong tiếng cười khẩy, người mọp xuống sát đất, từ khoảng trống giữa chưởng lực và mặt đất vọt nhanh tới trước. Đỗ Ngũ buột miệng reo lên :
- Khá lắm!
Đồng thời thừa thế đang lao tới tay phải vươn ra nhanh như chớp chộp vào sau vai đối phương, nhưng chỉ cách trong gang tấc, cái chộp của Đỗ Ngũ lại rơi vào khoảng không và bởi dùng sức quá mạnh y loạng choạng chúi tới mấy bước mới đứng lại được.
Lúc này chỉ thấy lão nhân vọt đi như sao xẹt, thoáng chốc đã mất dạng trong khu rừng ở phía trước không xa. Đỗ Ngũ mặt mày đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận buông tiếng gầm vang tung mình lên không điên cuồng đuổi theo về hướng đối phương mất dạng.
Khu rừng này không rậm lắm nhưng trải dài mấy trăm dặm. Tuy nhiên Đỗ Ngũ chỉ chốc lát đã đi đến cuối rừng, y tung mình lên một ngọn cây cao, phóng mắt nhìn tứ phía tìm kiếm. Dưới ánh trăng nhập nhòa, bốn bề yên vắng, chẳng thấy bóng người nào cả.
Bỗng hai bóng đen từ trong rừng phía trái rất xa vọt lên không, nếu người thường đi ban ngày cũng khó trông thấy, nhưng đối với Đỗ Ngũ lại còn phân biệt được đó là hai chú chim. Chim bay ắt là bị kinh động và ngay chỗ chim bay lên loáng thoáng có ánh đèn yếu ớt. Đỗ Ngũ bèn chẳng chút do dự giở hết khinh công đi về phía hướng ấy.
Nơi có ánh đèn mà Đỗ Ngũ vừa nhìn thấy không phải là ở trong rừng hoặc trong sơn cốc mà là một nơi hết sức hoang vu, nhưng không ai ngờ ở đó lại có một trang viện to lớn đã bỏ hoang từ lâu. Lúc này Đỗ Ngũ đang đứng trên mái nhà tiền sảnh đã sụp đổ, nhìn kỹ tòa trang viện đã hoang phế này, nhà cửa to nhỏ tổng cộng hơn hai trăm gian, nhưng thảy đều tường xiêu mái sụp, cơ hồ không còn ngôi nhà nào còn nguyên vẹn.
Qua những thanh gỗ vàng đen nhô ra trước mái nhà, chứng tỏ trang viện này đã bị hỏa hoạn rồi bỏ hoang. Khắp trang viện đâu đâu cũng mọc đấy cỏ dại cao qua khỏi đầu người, cảnh tượng thật điêu tàn thê lương, trong đêm khuya tăm tối thế này lại càng có vẻ ghê rợn khủng khiếp. Lúc này Đỗ Ngũ mới phát hiện ánh đèn đã nhìn thấy khi nãy chính là từ ba gian nhà trệt sau cuối trong tòa trang viện hoang phế này phát ra.
Đỗ Ngũ vừa định đến gần thám thính bỗng thấy nơi tường lở mé bên phải có hai đốm sáng cỡ trứng ngỗng như là một chiếc đầu dài loáng cái đã biến mất. Đỗ Ngũ chẳng chút do dự, liền thi triển thế Nhũ Yến Đầu Lâm nhẹ nhàng vượt ra ngoài bờ tường. Giờ mới thấy rõ đó là một con tuấn mã to khỏe, đang đứng khuất trong lùm cỏ sát bờ tường, nhẹ ngoe nguẩy chiếc đuôi dài xua đuổi muỗi cỏ, dáng vẻ thanh thản nhưng uy mãnh, duy màu lông đen hay đỏ vì trời quá tối không sao phân biệt được, hai đốm sáng vừa rồi chính là đôi mắt của chú ngựa này.
Chú ngựa vừa trông thấy Đỗ Ngũ liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng nhìn chằm chặp vào đối phương, đứng yên bất động. Đỗ Ngũ nhẹ nhàng tiến tới một bước, bỗng thấy lông bờm chú ngựa dựng đứng lên, hai tai phe phẩy, mũi thở phì phò hai cân trước thay phiên nhau cào nhẹ lên mặt đất. Đỗ Ngũ thầm khen :
- Thật là một con ngựa quý!
Đoạn quay người phóng đi về phía hậu viện thầm nhủ :
- Những nhân vật thành danh trên giang hồ rất ít ai dùng ngựa thay chân, chẳng rõ người này là ai đêm khuya đến đây để làm gì?
Đỗ Ngũ càng nghĩ càng thêm thắc mắc, lúc này y đã đứng trên bờ tường tiếp giáp hậu viện. Chỉ thấy nơi đây khác hẳn tuy vẫn hoang tàn đổ nát, nhưng trong khoảng sân rộng chừng năm trượng, ngoại trừ vài cây cổ thụ cao to, không một ngọn cỏ dại. Ngay giữa sương phòng phía đông nam có rất nhiều bộ sương người, thảy đều ngay ngắn trên mặt đất.
Ánh đèn từ trong ngôi nhà trệt hắt ra, ba luồng sáng một qua cửa ra vào và hai cửa sổ luồng sáng giữa bởi chỉ có khung cửa nên chiếu ra ngoài sân xa hơn trượng. Đỗ Ngũ lúc này đứng cách ngôi nhà trệt chừng mấy trượng, chỉ thấy trong nhà bên phía đông có hai cái chảo sắt to, bên dưới lửa cháy phừng phừng, hơi nóng trong chảo bốc lên nghi ngút, nhưng chẳng rõ đang nấu gì, ngoài ra không còn gì khác thậm chí bàn ghế cũng chẳng có.
Lúc này trong nhà có hai người đang đứng đều tuổi khoảng từ năm đến sáu mươi, một người mặt xanh sạm và râu vàng dài phủ ngực, mình mặc áo dài vải thô hai tay áo đang xắn cao, mặt hướng về chảo sắt đứng yên bất động. người kia đứng bên cách người ấy chừng một trượng, mặt có vẻ bệnh hoạn mình mặc áo bào đỏ bạc màu, tay phải bó vải trắng vẻ như bệnh nặng mới khỏi.
Người mặc áo bào đỏ bạc màu chính là Đại Tà Lệ Cổ, tuy một tháng trước đây may mắn đào thoát nhưng thể lực chưa bình phục, vẻ hung tàn cao ngạo khi trước giờ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ nghe Lệ Cổ thấp giọng nói :
- Chỉ trong vòng nửa tháng, huynh đệ Lệ mỗ năm người chỉ còn mỗi mình Lệ mỗ sống sót, Sơn Dương phong khổ công xây dựng mười mấy năm dài cũng hoàn toàn tiêu tan thành tro bụi, bây giờ không còn gì nữa cả.
Ngưng trong chốc lát khẽ hắng giọng nói tiếp :
- Chẳng những bản thân Lệ mỗ tan cửa nát nhà, mà ngay cả Hắc Sát Ôn Thần Bạc Chuyên Chư và Trường Diện Nhân Ma Để Bách cũng đều thọ thương. Hai đệ tử đắc ý của Bạc Chuyên Chư là Bát Đạt Song Bạo đều táng mạng tại chỗ, phơi xác trên Sơn Dương phong...
Người mặt xanh tự nãy giờ mắt vẫn không rời khỏi hai cái chảo sắt, chăm chú nhìn vào hơi nóng từ trong chảo bốc lên. Như không hề nghe Lệ Cổ nói. Đỗ ngũ đang suy đoán lão nhân mặt xanh này rất giống một người trong lời đồn đại, thì lại nghe Lệ Cổ nói :
- Nghe người ta nói Cốc huynh đang ẩn tích trong trang viện họ Chu này, Lệ mỗ đã đến đây hai lần nhưng không gặp, hôm nay lại đến bái phỏng, rất mong Cốc huynh hãy vì nghĩa khí giang hồ viện thủ, nếu không thì cứ tiếp tục thế này cánh ta sẽ không bao giờ có ngày bình yên.
Đỗ Ngũ thầm nghĩ :
- Quả nhiên chính là người ấy!
Giờ mới nghe người họ Cốc cất tiếng lạnh lùng nói :
- Ngươi đã nghe ai nói lão phu ở đây?
- Khôi Phát Tử Mi (tóc xám mày tím) Đỗ Nguyệt Hoa!
- Y thị đã bảo ngươi đến đây phải không?
- Đúng vậy!
Người họ Cốc buông tiếng hừ mũi, vẻ bực tức nói :
- Rõ là lắm mồm!
Y không hề ngoảnh mặt lại mắt vẫn không hề rời hai cái chảo sắt, chỉ chìa tay phải ra nói :
- Đưa đây!
Lệ Cổ liền vung tay trái, một ngọn trâm bằng đồng xanh bay thẳng tới. Người họ Cốc đầu không nhúc nhích mắt không động đậy, bàn tay như trông thấy vật, tay phải nhẹ giơ lên rắc một tiếng đồng trâm liền bị bóp nát. Đoạn tiện tay vung ra sau, một nắm đồng vụn đã ngay ngắn cắm vào vách đối diện với cửa ra vào thành một chữ “Chỉ”, ý bảo Lệ Cổ đừng lải nhải nữa.
Lệ Cổ đưa mắt nhìn, mặt thoáng lộ vẻ không vui không nói gì nữa. Bỗng người họ Cốc hai tay vụt thò vào trong chảo hơi nóng bốc lên ngùn ngụt và phát tiếng xèo xèo.
Chừng nửa tuần trà sau, y rụt tay về rồi lại chọc vào trong chảo sắt thứ nhì xoay lia lịa, cũng phát ra tiếng xèo xèo không ngớt. Cứ thế lặp đi lặp lại hơn mười lần. Bỗng nghe y buông tiếng hét to, hai tay mười ngón như móc câu đối nhau hướng chảo sắt thứ nhì lẹ làng chập vào nhau.
Liền tức cát sắt trong chảo biến thành một cột đỏ cỡ miệng bát, vọt thẳng lên cao đến trần nhà. Cứ thế tách ra chập vào, cột đỏ thấp dần khi còn chừng ba thước, y đã mồ hôi đầm đìa ba gian nhà trệt cũng ngập đầy hơi nóng hừng hực. Lát sau hơi nóng trong nhà hoàn toàn tan biến, người họ Cốc mới quay sang Lệ Cổ lạnh lùng nói :
- Mễ Nham và Thích Dương cùng hiệu xưng Hoa Hạ song tuyệt, Thanh Điêu Cốc Hoành này tuy chưa đích thân gặp gỡ, nghe lời đồn thì họ cũng có chút chân tài thực học, nhưng hai bé con mà ngươi đã nói tuy là truyền nhân của Tử Quải và Ô Cung, nhưng lão phu chưa chính mắt trông thấy, cũng chẳng dám tin lắm.
Lệ Cổ tiếp lời :
- Tin hay không tùy ở Cốc huynh, nhưng những gì Lệ mỗ đã nói đều là chứng kiến tận mắt và thậm chí không chỉ có vậy.
- Còn gì nữa?
- Cốc huynh có biết một nhân vật lừng danh quan ngoại hồi năm mươi năm trước tên là Hoàng Tuyền không?
Cốc Hoành trố mắt thoáng vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Sao? Y cũng bại dưới tay hai bé con đó ư?
- Bại thì chưa, nhưng không chút chiếm phần hơn!
Cốc Hoành cụp mắt xuống, trầm ngâm một hồi đoạn mở mắt nói :
- Thiết Sa Thi Tủy chưởng của lão phu chưa luyện thành, hiện cũng chưa thể giúp gì cho ngươi.
Đưa mắt nhìn Lệ Cổ lạnh lùng nói :
- Chưởng pháp lão phu luyện thành phải cần đến một trăm thi thể người sống, giờ đã dùng hết chín mươi tám, chỉ còn hai thi thể nữa là đại công cáo thành. Trong mười mấy năm qua những người đã vào đến đây, tuyệt đối không ai có thể sống rời khỏi...
Ngưng chốc lát lại đưa mắt nhìn Lệ Cổ nhấn mạnh giọng nói tiếp :
- Hôm nay dù ngươi là chủ nhân Sơn Dương phong, nhưng nếu không có tín vật Thanh Đồng Cổ Trâm của Quế Nguyệt Hoa thì cũng trở thành thi thể thứ chín mươi chín để lão phu sử dụng.
Đỗ Ngũ thầm nhủ :
- Cốc Hoành này hồi hai mươi năm trước đã khét tiếng giang hồ, nếu lại luyện thành Thiết Sa Thi Tủy chưởng hẳn càng đáng gờm hơn.
Ngay khi ấy bỗng nghe Lệ Cổ Buông tiếng cười khẩy, Đỗ Ngũ liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cốc Hoành tay trái chộp vào chảo sắt rồi vung ra. Lệ Cổ vội lùi nhanh, tay trái đưa lên hộ ngực, giờ mới thấy thiết sa do Cốc Hoành vung ra không phải nhắm vào mình, bất giác thẹn đỏ mặt. Đỗ Ngũ đứng trong bóng tối cũng đồng thời bất giác động tâm.
Chỉ thấy nắm thiết sa trong tay Cốc Hoành xé gió bay ra như mưa, thẳng đến một ngọn cổ bách cao chừng ba trượng cành lá rậm rạp ở ngay bên phải cửa. Ngay khi làn Thiết Sa sắp trúng vào ngọn cổ bách, bỗng nghe vang một tiếng cười khanh khách, rồi thì từ trong lá rậm một bóng người nhỏ nhắn vượt cao lên mấy trượng lượn nửa vòng tròn trên không tránh khỏi làn Thiết Sa rồi dùng thế Nhũ Yến Quy Sào nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Lúc này mới thấy rõ đó là một thiếu nữ xinh đẹp toàn thân võ phục màu xanh tươi, tủm tỉm cười nhìn Cốc Hoành nói :
- Lợi hại thật sao lại dùng cát ném người ta mà không báo trước thế này?
Đỗ Ngũ vội ẩn mình kín đáo hơn, thấy thiếu nữ này hồn nhiên khả ái, y bất giác sinh lòng cảm mến. nhưng Cốc Hoành vừa trông thấy thiếu nữ áo xanh, mặt liền co giật và thoáng biến sắc, quay sang Lệ Cổ hỏi :
- Ả ta chính là thiếu nữ mà ngươi đã gặp trên Sơn Dương phong phải không?
Lệ Cổ mặt trơ lạnh lắc đầu. Cốc Hoành lại quay sang thiếu nữ áo xanh lạnh lùng hỏi :
- Ngươi danh tính là gì? Ai bảo ngươi đến đây?
Thiếu nữ áo xanh vẫn tươi cười đáp :
- Bổn cô nương là Tất Ngọc Yến tự mình đến đây chứ không ai bảo cả!
Cốc Hoành cười khẩy :
- Ngươi có biết đây là chốn gì không?
Thiếu nữ áo xanh ngơ ngẩn lắc đầu :
- Không!
Cốc Hoành đưa tay chỉ những bộ xương người ở hai bên, gằn giọng :
- Đây là chốn chỉ có chết mà không có sống, đến được nhưng không đi được ngươi có biết không?
Thiếu nữ áo xanh bĩu môi :
- Đến chơi cũng không được ư?
Đỗ Ngũ trong bóng tối nghe vậy đã suýt bật cười ra tiếng. Cốc Hoành sầm mặt trừng mắt :
- Ngươi ở trên cây xem trộm gì hả?
- Bổn cô nương đang định xem hai ngươi diễn trò gì!
Đoạn lườm Cốc Hoành một cái, nói. Cốc Hoành tức giận quát :
- Nha đầu ngươi thật không biết sống chết, xem ra ngươi chính là thi thể thứ chín mươi chín để lão phu sử dụng trong đêm nay rồi!
Vừa dứt lời loáng cái đã đến trước mặt thiếu nữ áo xanh, đồng thời tay phải chớp nhoáng vung ra với chiêu Xảo Phát Kỳ Trung chộp vào vai trái của thiếu nữ.