Edit: Mạc Thiên Y
Yến Hoằng Chân đứng cạnh giường, khoanh tay, ánh mắt bất thiện nhìn hai mẹ con trên giường.
Chỉ thấy dưới ánh nến vàng, nữ tử trẻ tuổi kia đang mặt đầy “nhu tình mật ý” nhìn vật nhỏ trong ngực, vật nhỏ giương cái miệng hồng nhỏ, rấm rứt mà mút mút, rất gấp, dáng vẻ rất ủy khuất. Nữ tử ngẩng đầu nhanh chóng nhìn thấy Yến Hoằng Chân như cái cọc gỗ đứng trân trân bên giường, khẽ nhíu mày, sau đó, chuyện càng khiến hắn không vui liền xảy ra, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, chậm rãi cởi vạt áo mình, từ góc độ của Yến Hoằng Chân, vừa vặn có thể thấy phần da thịt trắng mịn bị lộ ra một chút xíu kia.
Mặt Yến Hoằng Chân, thoáng chốc đen như đáy nồi.
Bú sữa xong, vật nhỏ rốt cục hài lòng, hướng về phía mẫu thân vô cùng khả ái phun ra vài bong bóng sữa, hai mắt nhắm lại, bắt đầu ngáy o..o… Tô Tuệ Nương cúi đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ xíu của con, lại kiểm tra trong tã có ướt hay không, bấy giờ mới cẩn thận đặt con gái bên gối.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian chú ý người bên cạnh.
“Đánh thức chàng à?” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Đã nói rồi, đến phòng khác ở, chàng không nghe, nằng nặc chen chúc trên cái giường nhỏ này.”
Cố nén không vui trong lòng, Yến Hoằng Chân rón rén ngồi xuống cạnh nàng, lôi tay nàng nói: “Tuệ tỷ tỷ như vậy cũng quá vất vả rồi, chúng ta không phải có mời vú nuôi đấy sao? Nàng cần gì tự mình cho nó bú.” Ngực của Tuệ tỷ tỷ ấy là phúc lợi của hắn, bây giờ lại bị một con nhóc cướp mất, trong lòng Yến Hoằng Chân quả thực khó chịu muốn chết.
“Ta cũng không cho bú mãi, ban ngày, vú nuôi cũng phải giúp một tay. Chỉ là mẹ nói, đứa bé vẫn nên bú nhiều sữa của mẹ đẻ, có thể tăng cường thể chất.” trẻ con ở nông thôn ai mà chẳng phải tự tay người mẹ nuôi, đứa bé trưởng thành, đa số đều rất khỏe mạnh, mà tỷ lệ bị bệnh hầu như ít hơn vài phần so với con nhà giàu. Tô Tuệ Nương lúc này hận không thể đem hết thảy tốt nhất của thiên hạ cho tâm can bảo bối trong lòng, đâu thể lại keo kiệt chút sữa này của mình.
Về diện biết thời biết thế nào giờ vẫn luôn là một trong những ưu điểm không được nhiều mấy của Yến Hoằng Chân, hiện tại đang là thời điểm tiểu nha đầu này nổi bật nhất, kể lể vài câu “không tốt” khẳng định sẽ chọc giận Tuệ tỷ tỷ. Vì thế dẫu trong lòng hắn có bất mãn đến đâu, cũng đều đặt dưới đáy lòng, trên mặt lại làm ra vẻ yêu thích, ôn nhu mà nói với Tô Tuệ Nương: “Tuệ tỷ tỷ cực khổ vì nó như vậy, đợi nó lớn lên, nhất định phải cho nó biết, cảm niệm ân đức nàng.”
“Đồ ngốc, ta là mẹ ruột con bé, vì con làm nhiều hơn nữa cũng là cam tâm tình nguyện, nào muốn cảm kích gì chứ.” Tô Tuệ Nương buồn cười liếc trắng mắt.
Yến Hoằng Chân nghe vậy, trên mặt run rẩy.
Kỳ thật trong lòng Tô Tuệ Nương rất rõ ràng, Yến Hoằng Chân vẫn chưa có sự chuẩn bị và giác ngộ trở thành một vị phụ thân, hắn tuổi còn rất trẻ, đang là thời điểm hăng hái bồng bột chuẩn bị dựng sự nghiệp lớn, đối với “con cái” căn bản không có bao nhiêu mong đợi, cũng càng khỏi nói tới yêu thích.
“Tuệ tỷ tỷ, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Tô Tuệ Nương như có ảm đạm, Yến Hoằng Chân vội dè dặt hỏi.
“Không có gì? Chẳng qua là nghĩ tới một chuyện.” Nàng xốc tinh thần, nhẹ giọng nói: “Nhắc tới con gái chúng ta còn chưa có tên kìa!”
Yến Hoằng Chân nghệt mặt, dáng vẻ đắn đo. Nàng biết ngay, người này chắc chắn là chưa xem xét chuyện này mà, Tô Tuệ Nương thầm thở dài một tiếng.
“Tuệ tỷ tỷ đặt là được rồi. Nàng thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra cái tên dễ nghe.”
Tô Tuệ Nương mới sẽ không tim phổi như hắn, trong lòng sớm đã có phương án, nghe vậy chỉ nói: “Đứa bé này đầu thai đến trong bụng của ta, là đã đạt được một phen thân duyên cùng chúng ta. Chi bằng lấy chữ duyên này làm tên, được không?”
“Duyên?” Yến Hoằng Chân nhướn mày, lẩm bẩm nói: “Yến Như Duyên…”
Hắn họ Yến, mà những bé gái thế hệ này của Yến gia đều lót một chữ “Như”, vì thế liền gọi là Yến Như Duyên.
Cho dù ngoài miệng cay nghiệt, kỳ thật trong lòng hắn vẫn xem mình là con trai của Yến Hạo Nhiên, là con nối dòng của nhà họ Yến ư! Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, xoay qua chỗ khác, vuốt ve gương mặt nhỏ xíu của con gái đang ngủ ngon, “Vậy nhé? Tiểu Duyên Duyên của mẹ.”
Những ngày ở cữ luôn đặc biệt gian nan, Tô Tuệ Nương cả ngày nằm trên giường, không được xuống, không được ra gió, thậm chí ngay cả muối cũng không được ăn, bất quá bởi vì có con gái cạnh bên, dẫu cực khổ cũng vui mừng.
Một ngày nọ, Mộc Hương bưng bát chén sứ trắng, đút cho Tô Tuệ Nương ăn từng chút một.
“Nước dùng gà đen chưng thành, suốt ba canh giờ, lọc bỏ vụn thịt bên trong, chỉ giữ lại nước canh và gạo kê, gạo lứt, gạo nếp, kê vàng ninh thành cháo, vừa ngon vừa bổ, ngài nên ăn nhiều chút.”
Có là thứ bổ cách mấy, bên trong chẳng cho một chút muối, sợ cũng ăn không ngon, Tô Tuệ Nương vừa phỉ nhổ trong lòng, vừa chậm rãi nhai đồ trong miệng. Ước chừng là do hàng năm ngâm linh tuyền của không gian, thân thể Tô Tuệ Nương quả thật rất tốt, ngay cả thời điểm sanh con cũng vô cùng thuận lợi, từ lúc nước ối vỡ đến khi đứa bé ra đời, tính đi tính lại cũng không đến nửa canh giờ mà thôi. Chẳng qua lần sinh này khiến Yến Hoằng Chân sợ chết khiếp, theo như Mộc Hương nói: “Lão gia lúc ấy sắc mặt trắng bệch, uy hiếp bà đỡ, nói nếu không lôi đứa bé ra, ngài ấy sẽ giết người!”
Tô Tuệ Nương cơ hồ cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, trong lòng thật sự là vừa tức vừa mừng, mà cũng bởi vậy, cuộc sống sau khi sinh của nàng bị canh chừng cực nghiêm, căn bản chẳng khác gì ngồi tù vậy. Thật vất vả ăn xong cháo, đang muốn bảo bế con tới, Thúy Nhi đến bẩm báo nói, Lâm thị tới. Quả nhiên, một lát sau, Lâm thị một thân áo dài màu lam, đầu tóc chải gọn gàng được Hoắc Hương nâng đến.
“Khiến mẹ lo chết được, em dâu con nói đợi đứa bé tắm ba ngày hẵng đến, nhưng mẹ nào nhịn được…” Lâm thị vui vẻ nhìn đứa bé vừa được ôm tới: “Thật là một tiểu nha đầu xinh đẹp, y hệt cha nó!”
“Mẹ sao không nói giống con chứ?” Tô Tuệ Nương cự nự làm nũng nói.
“Con đâu có chỗ nào đẹp như Tiểu Thất người ta, nhìn đi, đôi mắt phượng này, nhìn thử cái mũi nhỏ, miệng nhỏ này, lớn lên đích thị là một đại mỹ nhân!”
Mặc dù có người khen con gái mình là chuyện rất đáng mừng, nhưng chẳng biết cớ sao, Tô Tuệ Nương có phần không vui nổi. Nàng nghĩ, đứa bé này là mình sinh ra mà, sao lại không giống mình chứ, mẹ nhìn xem hai cái lỗ tai này, trông như tiểu nguyên bảo (thỏi bạc nhỏ), giống con như đúc a!
Hai mẹ con hưng trí bừng bừng vây quanh đứa bé nói không ngừng, Tô Tuệ Nương còn hỏi thăm tình huống của Thường Nhuận Nga, nhẩm tính, nàng ấy bây giờ cũng đã đủ năm tháng cũng nên!
“Đoạn thời gian trước bị nghén khủng khiếp, cả người gầy hẳn một vòng, cái gì cũng ăn không vô” Lâm thị nói: “Vẫn là nhờ con đưa tới hũ mơ chua kia, sau mới khá được.”
“A Nga thích ăn chua như vậy, theo con thấy, thai này đích thị là bé trai rồi.”
Lâm thị nghe lời này, càng mừng tít mắt. “Mẹ cũng vậy nghĩ vậy, nếu lần này thật sự được thỏa mãn tâm nguyện, Tô gia chúng ta xem như có hậu rồi, mẹ dẫu có chết, cũng có thể xứng đáng với cha con.”
“Xem mẹ nói kìa, gì mà chết hay không chứ, ngày lành của mẹ giờ mới bắt đầu thôi, vả lại, chờ A Nga sinh con trai, còn cần mẹ chăm nom mà!”
“Đúng vậy, vợ chồng son bọn chúng dù sao cũng trẻ người non dạ, lại chưa từng sinh đẻ, tránh không khỏi luống cuống tay chân, mẹ phải giúp một tay mới đúng a!” Lâm thị cười to nói, có thể là tiếng cười kia quá vang, làm giật mình đứa bé trong lòng, tiểu nha đầu mở to hai mắt ủy ủy khuất khuất nhìn người. Lâm thị vội vàng nhẹ nhàng đong đưa, ngoài miệng nói: “Ui cha, Duyên tỷ nhi, bà là bà ngoại con nè, cháu ngoan, đúng là tiểu bảo bối đáng yêu a!”
Đáng tiếc, tiểu nha đầu vô cùng không cho bà ngoại nó mặt mũi, khóc lớn lên. Tô Tuệ Nương thấy thế vội đón lấy con bé dỗ dành một lát, lúc này mới ngưng khóc chôn đầu trong bộ ngực thơm mùi sữa của mẫu thân.
“Tuệ Nương này…” Lâm thị có chút do dự mở miệng nói: “Con sinh Duyên tỷ nhi, cô gia có giận không?”
Tô Tuệ Nương sững người, ngẩng đầu nhìn bà một cái, thế mới phản ứng được ý bà là chỉ cái gì.
“Mẹ, Duyên tỷ nhi là con của con cùng Tiểu Thất, có con bé, chúng con chỉ có vui, sao giận được.” Tô Tuệ Nương buồn cười nói: “Với cả, mẹ nghĩ đi, Tiểu Thất dám tức giận sao?”
Lâm thị vừa nghĩ một cái, khuê nữ nói cũng đúng. Theo tính tình ngàn theo trăm thuận của Yến Hoằng Chân đối với con gái mình, sao có thể sẽ tức giận, vì thế cũng an tâm, chỉ vỗ vỗ tay nàng nói: “Trước có nữ sau có nam, chính là một chữ tốt, Tuệ Nương, con không nên gấp gáp a!”
Tô Tuệ Nương cười cười, càng nhẹ nhàng lay con gái trong ngực, chỉ cần có con bé, cho dù sau này mình không sinh được con nữa, cũng không gì mà tiếc nuối.
Sau khi Lâm thị rời đi, Tô Tuệ Nương cho con bú, sau đó đánh giấc trưa,đến giờ Mậu mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt, liền thấy ngoài tấm rèm, một bóng người đứng, nhìn kỹ lại không phải Yến Hoằng Chân thì ai?
Hắn mặc bộ trường sam hoa văn tối màu lam sẫm, trong lòng ôm một bọc tã màu đỏ, một tay ôm, còn thỉnh thoảng hướng về phía trước nhấc nhấc hai cái, làm như đang cân xem nặng bao nhiêu. Tô Tuệ Nương không lên tiếng ngay, ngược lại khe khẽ trở mình, nghiêng đầu nhìn hai cha con ngoài rèm.
Sau một lúc lâu, Yến Hoằng Chân hình như cảm thấy chơi chán, hắn cẩn thận vén rèm lên, muốn đem bọc tã trả về, Tô Tuệ Nương vội nhắm mắt lại làm bộ như ngủ say. Trong cái bọc tơ lụa đỏ thẫm, tiểu nha đầu không khóc không nháo, chỉ mở thật to đôi mắt phượng, mải miết nhìn chằm chằm cha ruột mình, đột nhiên, con bé giơ bàn tay nhỏ bụ bẫm lên, hướng đến mặt của Yến Hoằng Chân, đánh bẹp một cái, sau đó, nhoẻn miệng cười khanh khách.
Thoạt nhìn vừa ngây thơ thuần khiết lại đắc ý đến lạ.