Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 75: Kết thông gia




Edit: Mạc Thiên Y

Trong Thường phủ, Thường phu nhân đang lôi kéo tay của nữ nhi, thao thao nói: “Cậu Tô Văn kia cha con cũng đã nhìn rồi, xem ra là rất hài lòng, sau khi trở về tán dương cậu ta không ít, là một đứa tuổi nhỏ tài cao.”

Con gái nhà nào mà chẳng quan tâm hôn sự của mình, dù cứ luôn bày ra vẻ chững chạc, Thường Nhuận Nga cũng không nhịn được có phần xấu hổ đỏ mặt, bộ dạng phục tùng nói: “Mẹ nói với con chuyện này làm gì.”

Biết con gái thẹn thùng, Thường phu nhân mỉm cười, một lát sau nhẹ nhàng thở dài.

Thường Nhuận Nga ngẩng đầu, có chút thắc mắc chớp chớp mắt.

Thường phu nhân liền nói: “Aiz! Vốn muốn để con gả cho Trần Ngọc, ai biết Lâm gia kia chắn ngang nửa đường… ta cùng với Mỹ Quyên còn là tỷ muội khuê trung, thế mà bà ấy lại chọn Lâm Tú Châu làm con dâu mà không chọn con, thật là…”

“Mẹ!” Thường Nhuận Nga cau mày vội ngắt lời: “Mẹ nói gì mà ai gả cho ai chứ, chúng ta cùng Trần gia một không có lời của bà mai, hai không có quyết định hôn thư, chẳng qua là Trần phu nhân mừng thọ, chúng ta đi tham gia mà thôi, tuyệt đối không nên nói những lời như thế nữa.”

Mắt thấy nữ nhi nóng nảy, Thường phu nhân vội nói: “Được, được, được. Không nói, không nói.”

Song, bà ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng nhưng vẫn đáng tiếc. Tô Văn kia cho dù tốt, nhưng cũng chỉ xuất thân hàn môn, sao so được với Trần Ngọc đã có tước vị trên người, chẳng qua là tùy vào số mệnh, nữ nhi lỡ mất lần nhân duyên tốt kia, bà sao có thể không tiếc cho được.

Thường Nhuận Nga thấy vẻ mặt mẫu thân thất vọng, trong lòng cũng có phần không được tự nhiên, vội lái đề tài: “Hôm mừng thọ Trần phu nhân, con còn từng gặp đại cô nương Tô gia ấy, chẳng qua là khi đó không quen biết, cũng không tiện nói chuyện.”

“Mẹ cũng muốn nói với con chuyện này đây!” Thường phu nhân nhanh chóng khôi phục thần thái, mở miệng nói: “Nhà họ Tô kia khác với nhà khác, đương gia* không phải Tô lão phu nhân, mà là đại cô nương này, con vạn lần chớ xem thường cô gái này, Tô gia có được ngày hôm nay, toàn bộ là dựa vào bàn tay nàng ta đó.” (đương gia: chủ nhà)

Sau đó nói ra một chút sự tình của Tô Tuệ Nương, trong đó thậm chí còn bao gồm một phần lúc còn sống ở Vương Gia Ao, tuy không cặn kẽ nhưng cũng đủ để Thường Nhuận Nga biết, chị chồng tương lai của mình là cô gái tính tình thế nào. Thường Nhuận Nga nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau một hồi khá lâu mới lẩm bẩm nói: “Nữ nhi còn âm thầm lấy làm lạ từ lâu, vị Tô cô nương kia xem ra cũng hai mươi mốt hai mươi hai rồi, sao vẫn chưa lấy chồng.”

“Hàiz! Đó cũng là một nữ tử mệnh khổ.” Thường phu nhân khẽ thở dài một hơi, kéo tay con gái nói: “Nhà họ Tô kia mặc dù không phải là nhà cao cửa rộng gì, nhưng thắng ở nhân khẩu đơn giản, sau này nếu con gả qua đó, chỉ cần cung kính với mẹ chồng, thân cận với chị chồng, có lẽ hai người kia sẽ không làm khó con đâu. Lại qua một năm rưỡi nữa sinh hạ con cái, địa vị của con ở trong phủ thế là vững vàng rồi.”

“Lời của mẫu thân, nữ nhi nhớ kỹ.” Thường Nhuận Nga gật gật đầu, trên mặt nhuộm chút ửng hồng.

“Con ngoan, vậy cửa hôn sự này định rồi, Tô gia đã đánh tiếng ngày mười lăm tháng này, mời người đến cửa đề thân.” Thường phu nhân cười nói. Vì hôn sự của đứa con gái duy nhất này, bà cũng lo lắng đến bốc hỏa thời gian dài rồi, nếu đã lỡ mất Trần Ngọc, vậy thì Tô Văn phải nắm cho chặt, lúc này mới không nhịn được dặn dò riêng mấy câu. Thấy thái độ con gái “hôn nhân đại sự toàn bộ cha mẹ làm chủ”, trong lòng rất cao hứng. Thường phu nhân lại nói mấy câu, rồi mới đứng dậy rời đi, chỉ để lại Thường Nhuận Nga ngồi ở bên giường, ánh mắt dằng dặc, không biết đang nghĩ gì.

Quả đúng như thế, mười lăm hôm đó, Tô gia mời một bà mai cực kỳ có tiếng ở Thượng Kinh tới cửa đề thân, sính lễ đưa cũng rất dày, mấy chị dâu Thường Nhuận Nga nhìn mà đều chậc lưỡi, không ngừng khen Thường Nhuận Nga may mắn. Thường phụ Thường mẫu, tất nhiên cực kỳ hài lòng, đặc biệt Thường mẫu, gần như quên bẵng Trần Ngọc ngay lập tức, trong mắt chỉ có Tô Văn một thân trường sam trắng ngà trước mặt mà thôi, càng nhìn càng thấy đối phương dáng vẻ bất phàm, càng nhìn càng cảm thấy đối phương cùng con gái mình là một đôi trời đất tạo nên, cười đến híp cả mắt. Thái độ thân thiết phải nói là hết cỡ.

Ngay cả Thường Nhuận Nga cũng nhìn lén sau rèm, theo như nha hoàn bên người nói, tiểu thư sau khi về phòng một mình ngẩn người thật lâu cơ mà khóe miệng đúng là nhếch lên, tâm tình xem ra rất tốt. Hôn kỳ của Tô Văn cùng Thường Nhuận Nga chính thức quyết định vào đầu xuân năm sau, chuyện này ổn định rồi, trong lòng Tô Tuệ Nương mới thật sự yên tâm.

Những ngày sau đó, nàng liền tâm phân lưỡng dụng, một nửa dùng vào việc kinh doanh trà lâu Tô Ký, một nửa dùng vào việc chuẩn bị hôn sự. Cả viện Tô gia nàng chuẩn bị trát vôi lại toàn bộ, rồi mua ít gia dụng thượng hạng, còn cả tân phòng của Tô Văn, đó là quan trọng nhất, bởi có kinh nghiệm của kiếp trước, thành thử chuẩn bị những thứ này cũng dễ như trở bàn tay.

Tất bật một lèo, lại qua ba tháng.

Một ngày nọ, Tô Tuệ Nương xử lý sơ xong việc nhà bèn nói với Lâm thị một tiếng, rồi chuẩn bị đến trà lâu đi một vòng. Đến trà lâu, chưởng quỹ ân cần đi tới, mở miệng gọi một tiếng bà chủ. Tô Tuệ Nương thuận tiện ngó một vòng, phát hiện có không ít khách, chuyện làm ăn nhìn qua cũng rất náo nhiệt. Vào bao gian chuyên dụng, chưởng quỹ bưng lên một bầu Đại hồng bào ngon nhất, đứng ở một bên mặt đầy nịnh hót không ngừng báo cáo. Tô Tuệ Nương lật xem sổ sách y đưa tới, nhìn một lượt từ đầu tới đuôi.

“Gần đây trà lâu chúng ta một tháng có thể lời được sáu – bảy trăm lượng bạc.” Chưởng quỹ cười ha hả nói: “Đặc biệt là vài hũ trà ngân châm mà ngài mang tới kia, sau khi khách uống đều khen ngon. Bây giờ một hai lá trà cũng có thể bán hơn năm mươi lượng bạc rồi. Bà chủ, chỗ ngài còn trữ hàng không?”

“Trà ngân châm” mà chưởng quỹ nói cũng là được trồng từ không gian tùy thân của Tô Tuệ Nương, bởi vì nhiễm linh khí bên trong, cho nên chất lượng cực cao, Tô Tuệ Nương từng mang tới một ít, làm trấn điếm chi bảo của tiệm. (trấn điếm chi bảo: sản phẩm đặc biệt tốt nhất của quán)

“Có đây…” Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười nói. Mộc Hương bên cạnh giở bao đồ trên khuỷu tay, lấy từ trong ra hai cái vò nhỏ làm từ đá hắc nham: “Chỗ này một bình vẫn là trà ngân châm, một bình khác là hạt sương.”

Chưởng quỹ kia cũng là người thạo nghề, mở ra xem, thấy trà hạt sương viên nào viên nấy no đủ, khắp cả người trắng bạc, vừa mở đắp, một mùi lá trà thơm ngát liền xông vào mũi, biết ngay đây là loại trà nhất đẳng, tất nhiên là mặt mày hớn hở, đây không phải là trà, đây là bạc trắng lóa a ~~~

Hai người nói một lát, Tô Tuệ Nương liền phất tay để y đi làm việc.

Sau một lúc lâu, nàng cảm thấy có chút nóng, bèn phân phó Mộc Hương đi mở cửa sổ, mà đúng lúc này, ngoài cửa sổ lại đột nhiên truyền đến từng thanh âm huyên náo, Tô Tuệ Nương cau mày, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Tiểu thư, tiểu thư, bên dưới hình như có đánh nhau!!!”

Mộc Hương thò nửa người ra ngoài cửa sổ, thanh âm hưng phấn líu ríu nói.

Theo lời của cô nàng, thanh âm huyên náo bên ngoài quả nhiên càng tăng thêm ba phần, chốc chốc còn truyền đến tiếng thét chói tai, còn có tiếng người bị ngã xuống đất, Tô Tuệ Nương khép lại sổ sách trong tay, đứng dậy đi tới.

Chỉ thấy bên dưới “trà lâu Tô Ký”, trong trong ngoài ngoài bu quanh một vòng người, vài thiếu niên áo hoa đang ngồi trên ngựa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn một người đối diện, người nọ đưa lưng về phía Tô Tuệ Nương, không nhìn rõ diện mạo, nhưng kiện xiêm y đỏ thẫm kia lại thu hút sự chú ý của người, không biết cớ sao, Tô Tuệ Nương cảm thấy buồng tim mình hung hăng nhảy thịch một cái, một loại cảm giác quen thuộc tuôn trào trong lòng.

“Hàn Tứ, Triệu Ngũ, đám phế vật này là trợ thủ chúng mày tìm đến đấy à?” thiếu niên áo đỏ kia cười xinh đẹp, thoáng hiện trong hai mắt lại là vô tận trào phúng cùng ác độc. Hai thiếu niên áo hoa kia nghe vậy, gương mặt nhất thời trở nên đen kịt, cắn răng mắng: “Yến Hoằng Chân mày chớ quá đắc ý, mày đả thương huynh đệ kết bái của chúng tao, món nợ này, chúng tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“À, vậy chúng mày muốn thế nào? Chỉ bằng lũ chó mèo này sao?” thiếu niên áo đỏ kia nghe thế, nét trào phúng bên khóe miệng càng sâu: “Tiểu gia ta hôm qua có thể phế được tên cháu trai của Tiền gia, hôm nay cũng có thể phế được hai đứa chúng mày, thế nào, hai vị muốn thử xem không?”

Nhớ tới gã huynh đệ kết nghĩa của mình đến nay còn nằm trên giường kia, hai gã thiếu niên áo hoa kia lập tức méo xẹo, quả thật là không thể trách họ quá nhát gan mà là bởi tên sát thần trước mắt quá hung tàn, bọn họ đã tìm những tên hảo thủ trong kinh muốn chế ngự được hắn, nào ngờ toàn bộ trở thành bánh bao thịt ném cho chó —— một đi không trở lại rồi.

“Mày, mày chờ đấy, tao phải đến phủ Vĩnh Bình Hầu đòi công đạo.” Cứng rắn là không được, hai thiếu niên áo hoa kia lập tức quyết định thay đổi sách lược, siết cương ngựa toan chạy đi.

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời nào có chuyện hời thế.” Yến Hoằng Chân cười lạnh: “Ở lại hết cho tiểu gia.”

Ai cũng không thấy rõ thiếu niên áo đỏ này làm như thế nào, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bạch quang kèm theo tiếng ngựa hí thê thảm, chân trước hai con hảo mã nhất tề bị gọt sạch, máu tươi phun ra tung tóe, chẳng những xối vào đầy người hai gã thiếu niên áo hoa kia, mà cả trên người của Yến Hoằng Chân cũng dính đầy máu tươi.

Hắn nghễnh cao đầu, ác độc nhìn hai người lăn trên đất đã hoàn toàn sợ đến choáng váng, cứ thế giơ chân đá lên giữa ngực, cái loại thanh âm xương sườn gãy lìa kia đặc biệt mà rõ ràng truyền vào trong màng nhĩ. Mọi người vây xem cũng bị thủ đoạn hung tàn của thiếu niên áo đỏ hù dọa, ai nấy tái cả mặt mày, trong ánh mắt lãnh đạm của hắn dò xét tới, đều tự động rào rào tản ra, sợ tên ác nhân này tiện tay giết mình mất.

Không thèm nhìn đám người không biết sống hay chết kia lấy một cái, Yến Hoằng Chân khẽ rung cổ tay, thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve vèo một cái quấn quanh hông.

Có một loạt tiếng bước chân vang lên rầm rập, Yến Hoằng Chân biết, đây là người của Thuận Thiên Phủ sắp tới. Ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, tiểu gia hắn cũng không có ý định bị bắt ngay tại chỗ, xoay người, không chút do dự liền lủi vào trong con hẻm nhỏ sát đường lớn. Bảy rẽ tám quẹo rất nhiều chỗ ngoặt, thiếu niên áo đỏ phút chốc dừng bước, trong một con hẻm nhỏ không một ai, quay đầu, nửa híp mắt, sát khí tứ phía quát: “Không muốn chết thì lăn ra cho tiểu gia.”

Mang theo vài phần do dự, một đôi hài thêu hoa sen bước ra trước, rồi sau đó là tà váy màu vàng nhạt, cuối cùng mới là gương mặt hàm lệ loang lổ.

“Tuệ, tuệ, tuệ… tỷ tỷ… …”