Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 72: Lữ gia có Trĩ




Edit: Mạc Thiên Y

“Mẫu thân, xin ngài mau cứu di nương đi!” Một bóng người gầy yếu chẳng biết từ đâu mãnh liệt xông tới, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.

Tô Tuệ Nương dừng bước, nghi hoặc nhíu mày. Sắc mặt Lữ phu nhân bên cạnh loáng cái trầm đến có thể ra nước: “Trĩ nha đầu, ngươi làm gì vậy, còn không mau đứng lên.”

Thiếu nữ kia nghe vậy cũng không đứng lên, ngược lại lê gối đến trước, nắm chặt lấy gấu váy Lữ phu nhân, nước mắt như mưa nói: “Mẫu thân, di nương bệnh sắp không xong rồi, xin ngài thương xót, tìm đại phu xem một chút đi!”

Lữ phu nhân kia nghe vậy, gương mặt lại càng căng đến phát tím, nó đây là có ý gì? Nói mình ngược đãi thiếp thất, bà cực kỳ khó chịu liếc mắt nhìn Tô Tuệ Nương bên cạnh, quả nhiên từ trong ánh mắt của đối phương xuất hiện chút bất thường.

Lữ phu nhân lúc này hận không thể cắn nát răng, bà nổi giận đùng đùng dạy dỗ: “Ngươi xem thử bộ dạng hiện giờ của mình đi, không thấy trong nhà có khách quý ư, người đâu, lôi nó ra cho ta.”

“Không, mẫu thân, ngài hãy nghe con nói, di nương thật sự sắp chống đỡ không được rồi…”

Trong lúc thiếu nữ kia nước mắt rơi như mưa, đau khổ cầu khẩn, Tô Tuệ Nương cũng tại lúc này nhìn rõ tướng mạo cô ta, thiếu nữ này lớn lên rất thanh tú độ tuổi khoảng mười lăm mười sáu, đương độ nụ hoa chớm nở, hơn nữa giờ phút này biểu tình đau khổ không nơi nương tựa kia, lại càng thêm ba phần xinh đẹp, từ tướng mạo mà nói quả thật xuất sắc hơn mấy tỷ muội khác của mình. Tầm mắt Tô Tuệ Nương tiếp tục quan sát, đột nhiên, như nhìn thấy vật gì đó, hai mắt bỗng chốc ngưng tụ như bị kim châm.

Nàng nhìn thấy bàn tay của thiếu nữ kia, gầy yếu, trắng mịn, thế nhưng không giống người thường, bởi vì nàng ta lại có sáu ngón tay.

Lữ gia? Lữ Trĩ? Sáu ngón tay?

Tô Tuệ Nương khiếp sợ lùi lại một bước, trên mặt lộ vẻ mười mươi không thể tin nổi.

Nét mặt của nàng lập tức khiến Lữ phu nhân hiểu lầm, Lữ phu nhân lúc này chẳng phải nổi giận nữa mà là muốn giết người rồi, bà có lòng muốn cùng Tô gia kết thân, giờ lại phơi ra chuyện này, đây rõ mồn một là lấy dao róc mặt rồi a!

Hành chết nó, nhất định phải hành chết nó, sẽ khiến cho nó và con ả mẹ bệnh tật của nó cùng chết phứt cho xong.

Đương lúc Lữ phu nhân cấp tốc xoay chuyển đủ loại ý niệm trong đầu, có hai người trông như ma ma chuẩn bị tiến lên tóm lấy thiếu nữ kia, ngay lúc này, Tô Tuệ Nương mở miệng quát một tiếng: “Dừng tay!”

“Lữ phu nhân, mạng người là lớn, hay là ngài phái đại phu cùng vị cô nương này đi qua xem thử đi! Tô Tuệ Nương vẻ mặt ‘ôn nhu’ đề nghị.

Lữ phu nhân sắc mặt liên tục thay đổi ba phen, cuối cùng quả thực là dưới tình cảnh ngại thể diện, đành cố vờ tươi cười gật gật đầu, miễn cưỡng nói: “Đúng là nên như thế.”

Thiếu nữ kia nghe lời này, trên gương mặt mang theo nước mắt đầu tiên là vui vẻ, sau đó cảm kích nhìn Tô Tuệ Nương. Rất nhanh, cô ta liền đứng dậy đi theo hai ma ma được lệnh. Dõi theo bóng lưng gấp gáp của cô ta, trong lòng Tô Tuệ Nương vẫn quanh quẩn một cảm giác không thể nào tin được nồng đậm. Nàng thật không ngờ, mình sẽ gặp được nữ nhân “nổi danh” như vậy ở nơi này, thế sự quả nhiên là vô thường.

Trải qua màn nhạc đệm này, tâm tình thưởng mai của Lữ phu nhân cùng các vị tiểu thư rõ ràng giảm bớt một nửa, kể cả Tô Tuệ Nương đang ngồi trong thạch  đình, thỉnh thoảng cũng trở nên thất thần.

“Để Tô cô nương chê cười rồi…” Lữ phu nhân rõ ràng muốn vãn hồi hình tượng bản thân, mà vài thiếu nữ bên cạnh bà ta cũng mở lời theo giúp, trong lời nói không khỏi tràn đầy khinh bỉ đối với Lữ Trĩ kia, và ca ngợi đối với Lữ phu nhân từ ái.

Nghe đến đó, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn mấy người bên cạnh, chợt khẽ thở dài, bên trong đôi mắt hiện lên một tia thương hại.

Các người có biết, chính cô thứ nữ* thấp kém bị các người khinh bỉ, thóa mạ, chướng mắt kia, về sau sẽ có một phen thành tựu thế nào không? Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, chính cô gái này, về sau sẽ tiến cung, phong phi, sinh con trai, con trai của cô ta sẽ trở thành thiên tử kế nhiệm tiếp theo của triều Đại Thụy, mà cô ta cũng trở thành Thái hậu. (thứ nữ: con gái của vợ bé)

Là vị quyền khuynh thiên hạ, chí cao vô thượng kia – Lữ Thái hậu.

Loại cảm giác trong hoảng hốt lại mang theo hoang đường này, mãi đến khi Tô Tuệ Nương rời khỏi Lữ gia, vẫn chưa bình thường trở lại được. Kiếp trước, nàng cũng từng bái kiến Lữ Thái hậu, nhưng khi đó Lữ Thái hậu đã là lão phụ, nếu không nhờ đặc thù tay bà ta có 6 ngón quá rõ ràng, Tô Tuệ Nương sợ là cũng không thể đem cô thiếu nữ quỳ trên mặt đất đau khổ khẩn cầu kia, liên tưởng cùng với vị Thái hậu nương nương vô tận uy nghiêm sau này kia.

Song, dẫu có không thể tin đến đâu, có cảm giác hoang đường cách mấy. Đối với cuộc sống của Tô Tuệ Nương cũng không quan hệ quá nhiều, bày tâm tình xong, Tô Tuệ Nương cũng không cố nghĩ đến chuyện này nữa, dĩ nhiên, nàng cũng không có ý muốn nịnh bợ gì Thái hậu tương lai, không phải phẩm cách nàng “cao thượng” như nào, mà thú thực là vì tính tình của cái người Lữ Trĩ kia, thực sự không được gọi là lương thiện gì mấy. Kia chính là người sau khi một chiêu đoạt được quyền, sẽ đày đọa đến chết tất cả người từng có lỗi với thị, ngay cả mẹ cả cùng vài tỷ muội trong nhà thị cũng không buông tha, bằng không cũng sẽ không có người hậu thế xưng thị là “Thiên hạ đệ nhất độc phụ”.

Nhưng mà rất rõ ràng, Lữ phu nhân đối với nhà nàng vẫn rất nhiệt tình, thỉnh thoảng phái người tới cửa mời, tuy nhiên đều bị Tô Tuệ Nương thoái thác. Sau vài lần, Lữ phu nhân cũng cảm thấy sự lãnh đạm của đối phương, nghĩ kỹ lại, cảm thấy chắc chắn là tại hành động hôm đó của Lữ Trĩ, trong lòng bà tích hận, ngược lại càng tệ hại hơn là bắt đầu hành hạ mẹ con Lữ Trĩ, không quá bao lâu, mẹ ruột Lữ Trĩ vốn bệnh tình nguy kịch, cứ thế buông tay nhân gian.

Bởi vì hai nhà cách nhau tương đối gần, Tô Tuệ Nương cũng phái người để ý chuyện này, cho nên khi nàng hay tin, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, nàng phân phó Mộc Hương đưa cho Lữ Trĩ một trăm lượng bạc, đương nhiên là đưa lén, Mộc Hương suy nghĩ thật lâu, mới mua chuộc được một gã sai vặt của Lữ phủ, làm xong việc này.

Cứ thế, thời gian dần trôi, đợi đến khi xuân về hoa nở, nhiệt độ dần lên cao, kỳ thi hội ba năm một lần của triều Đại Thụy cũng sắp mở ra.

Thi huyện, thi phủ, thi hội, lần lượt đối ứng là đồng sinh, tú tài và cử nhân. Trong đó chỉ có học sinh thi đỗ cử nhân mới có thể có tư cách vào triều làm quan, thành thử bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng, Thượng Kinh lúc bấy giờ vừa náo nhiệt vừa tấp nập đến cỡ nào. Những học trò ở địa phương xa xôi trải qua đường dài xóc nảy mới có thể đến nơi, nhưng đối với Tô Văn ở ngay tại Thượng Kinh mà nói ấy mà dễ dàng hơn rất nhiều. Cậu không lựa chọn tiếp tục ở lại thư viện ôn tập, mà là về nhà, chuẩn bị bước bứt phá cuối cùng.

Đối với việc Tô Văn dự thi, Lâm thị là người căng thẳng nhất bất an nhất, cả ngày lo ngay ngáy, chẳng bao lâu người đã gầy đi trông thấy. Trái lại với Tô Văn…

Tô Tuệ Nương từng tìm cậu tâm sự, Tô Văn đều tỏ vẻ vô cùng có tự tin, hơn nữa cậu cũng nói, lần này cứ cho là thi thử, nếu không đậu cũng không nhụt chí, lần sau thi lại là được. Tô Tuệ Nương thấy thần sắc cậu bình tĩnh, rất có loại cảm giác vinh nhục bất kinh, trong lòng không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm rõ to.

Từ dạo ấy, Tô Tuệ Nương không hỏi tới chuyện khoa cử của Tô Văn nữa, cũng không cho Lâm thị hỏi, chỉ tận tâm chăm sóc cậu ăn, mặc ở, đi lại. Muốn giành được thành tích tốt ngoại trừ học vấn tích lũy ngày thường ra, một thân thể khỏe mạnh đầy tinh – khí – thần cũng rất là quan trọng. Phải biết rằng kỳ thi hội này kéo dài những mười ngày, người bị nhốt trong trường thi, ăn không ngon, ngủ không yên, là rất dễ tiêu hao thể lực nhất, ngươi không thấy hàng năm đều có người ngất xỉu trên trường thi bị khiêng ra sao?

Như thế, lại qua hai tháng, vào một ngày nóng bức nhất của triều Đại Thụy, kỳ thi hội ba năm một lần, bắt đầu.

Tô Tuệ Nương và Lâm thị đều không đi đưa, chỉ đứng trước cổng nhà nhìn Tô Văn trèo lên xe ngựa.

“Tuệ Nương à, con nói Văn Nhi làm được không?” Lâm thị vẻ mặt lo được lo mất mà hỏi.

Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười một cái, trong thần sắc lộ ra chút khẳng định: “Được ạ!”

Tô Văn vào trường thi ngày thứ tư, Tô gia bất ngờ có một vị khách tới.


Tô Tuệ Nương nhìn thiếu nữ trước mặt, trái tim thình thịch đập loạn, cố tự trấn định cười cười, nói: “Lữ cô nương đột nhiên đến, là có chuyện gì chăng?”

Lữ Trĩ giương sắc mặt tái nhợt nhìn Tô Tuệ Nương, cuối cùng cắn chặt răng, toan quỳ xuống đất.

Tô Tuệ Nương sao có thể để thị ta quỳ, phải biết rằng cái vị này bụng dạ cực nhỏ nhen a, hôm nay nếu để thị quỳ, ngày sau thị có thể khoét xương đầu gối mình chứ chẳng chơi. Tô Tuệ Nương tay mắt lanh lẹ bắt được cánh tay của thị: “Có lời gì cứ nói, không cần phải như thế.”

Lữ Trĩ bèn nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này tới cửa là có chuyện muốn nhờ.”

“Chuyện gì, Lữ cô nương cứ nói.”

Lữ Trĩ là một nữ tử tâm tư rất tỉ mỉ lại rất nhạy cảm đa nghi, đoạn thời gian trước mẫu thân thị mất, cô nương nhà họ Tô chỉ gặp qua một lần này, ấy mà lại đưa thị một trăm lượng bạc, từ chuyện này thị liền biết, đối phương là có thiện ý với mình. Thị mặc dù không biết thiện ý này từ đâu mà ra, nhưng tình cảnh thị hiện giờ ngày càng gay go, mẹ cả thế nhưng đã định cho thị một mối hôn sự, đối phương lại là một hộ nhà nông ở ngoại ô kinh thành. Lữ Trĩ sao có thể nguyện ý, nhưng mẹ cả ép quá, bất kể trong hay ngoài phủ thị đều tứ cố vô thân, dưới tình cảnh cùng đường bí lối, ấy mà nhớ đến Tô Tuệ Nương, thế là tìm tới trong tuyệt vọng.

Tô Tuệ Nương sau khi nghe đại khái tình huống của Lữ Trĩ, khẽ cau mày hỏi: “Cô muốn tôi giúp thế nào?”

Trên mặt Lữ Trĩ hiện vẻ kiên định, thị nói: “Mẫu thân đã nhận hôn thư của đối phương rồi, muốn đổi ý giờ không còn kịp nữa, cho nên bây giờ cũng chỉ có một biện pháp….”

Tô Tuệ Nương trong lòng chợt động, quả nhiên, Lữ Trĩ nói: “Muội muốn tiến cung.”

Một nữ nhân nếu muốn tiến cung, đơn giản là hai loại phương thức. Một là thông qua tuyển chọn, tiến cung làm hậu phi. Một cái khác thì kém hơn, thân phận cũng hoàn toàn không bằng người trước, bọn họ sẽ phải đi hầu hạ người ta, gọi là cung nữ.

Rất hiển nhiên, Lữ Trĩ là muốn đi con đường sau.