Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 7: Sét đánh giữa trời quang




Edit: Mạc Thiên Y

Ở đầu thôn Vương Gia Ao chếch về hướng tây bắc có một con sông nhỏ, mỗi ngày vào xế chiều, cũng có thể thấy rất nhiều phụ nữ tụ tập đến đây hoặc giặt quần áo, hoặc súc giỏ, âm thanh đám phụ nữ hi hi ha ha nói chuyện phiếm, cách rất xa cũng có thể nghe được.

“U, là Tuệ Nương đến đấy à, lại đây, thím cũng sắp giặt xong rồi.”

Lâm Ngữ Yên là kiếp trước, kiếp này là Tô Tuệ Nương nghe vậy, giòn giã đáp một tiếng được, cầm lấy chậu gỗ trong tay bèn đi về phía người phụ nữ kia. Thị ta có gương mặt tròn mập dáng người chắc nịch, Tô Tuệ Nương cười gọi một tiếng: “Thím Ba.”

Bởi diện mạo Tô Tuệ Nương rất xấu xí, không khỏi hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, vài lời nghị luận không dễ nghe bắt đầu khe khẽ vang lên.

Đối với chuyện này, Tô Tuệ Nương hoàn toàn không để bụng, nàng đặt chậu gỗ xuống, lấy chày gỗ, xà phòng ra, đem quần áo bẩn ngâm nước trước rồi rải trên mặt đá cuội mà gõ. Thấy Tô Tuệ Nương làm việc lưu loát, thím Ba không khỏi cười nói với người bên cạnh: “Tuệ Nương không chỉ là đứa nhanh nhẹn mà còn thiện tâm cơ, thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, một mình lén chạy lên núi Nam Sơn chơi, không cẩn thận bị trẹo chân, may mà gặp được Tuệ Nương đi cắt dây lang về, là con bé từng bước từng bước cõng thằng nhóc nhà tôi về đấy, tôi đây còn không biết nên cảm ơn nó sao cho phải.”

Người chung quanh nghe vậy, không khỏi cũng cảm thấy Tô Tuệ Nương thật đúng là người thiện tâm, phải biết rằng thằng cu nhà thím Ba kia, nói sơ sơ cũng gần 50~60 cân chứ chẳng chơi, Tô Tuệ Nương thân thể nhỏ nhắn thế kia, cõng nó về, đúng là không dễ.

Người sống trên núi chất phác, rất nhanh đã đón nhận Tô Tuệ Nương, trong chốc lát đã cười cười nói nói, bọn họ phát hiện cô bé này mặc dù bộ dạng xấu xí, nhưng lại có một đôi mắt cực đẹp, trong đó giống như đong đầy ánh mặt trời, nhìn vào sẽ khiến lòng người sinh thiện ý. ®Мαc.ŦЋιεη,Ψ Giọng nói của nàng cũng dễ nghe, trong thanh thúy toát lên sự lanh lẹ, tựa như chim hoàng anh trên núi vậy, nghe vào tai đặc biệt thoải mái.

Đám phụ nữ đã xúm lại là không thể thiếu chuyện tán dóc đông gia dài, tây gia ngắn rồi. Tô Tuệ Nương vừa giặt đồ, vừa nghe họ tám.

“Hàizz, qua hai tháng lại phải nộp thuế đinh (thuế đầu người) rồi.” Bấy giờ, một phụ nữ mặt ủ mày chau nói: “Nhà chúng tôi, lớn lớn bé bé cộng lại cũng phải hơn hai lượng bạc, bảo tôi đào đâu ra bây giờ!”

“Đúng vậy!” Thím Ba bên cạnh Tô Tuệ Nương cũng thở dài theo: “Ít năm trước lúc chiến tranh, thì sợ quan đến bắt đi lính, bây giờ khó khăn lắm mới được thái bình, lại phải nộp thuế này thuế nọ, cuộc sống của lão bách tính chúng ta, lúc nào mới có thể khá giả đây!”

Chiến tranh? Tô Tuệ Nương nhíu mày, triều Đại Thụy mưa thuận gió hoà đã mười mấy năm, cũng chưa từng nghe nói chỗ nào có chiến tranh a.

“Mấy bà thì biết cái gì, thế này được xem là tốt rồi đó!” bấy giờ có một phụ nữ mở miệng nói: “Nghe cháu ngoại của bà dì tôi ở trên thị trấn nói, đương kim hoàng đế của chúng ta ấy thế mà là Tử Vi Đại Đế hạ phàm đó, là ông ấy dẫn binh đánh đuổi bọn Thát Tử (dân tộc Tartar) ra khỏi vùng Trung Nguyên, chúng ta bây giờ mới có ruộng đất trồng trọt, có bạc xài, bằng không đều bị bọn Thát Tử hành hạ như heo chó sao!”

* Tử Vi Đại Đế: Là vua thứ hai của Tam giới sau Thượng Đế. Chấp chưởng thiên kinh địa vĩ (chiều đứng của trời và chiều ngang của đất). Cai quản các thần trong Tam giới và các thần sông núi. Ngài có thể kêu gió gọi mưa, sai khiến quỷ thần của Lôi Bộ. Vì oai lực của ngài là vậy nên mọi người thường thờ cúng ngài như ông độ mạng của người nam. Ngoài ra, người ta còn treo hình của ông trước cửa nhà để xua đi tà ma, hay giải trừ các nơi phong thủy không tốt.

Thím Ba nghe vậy lại không cho là đúng phản bác: “Tôi sống tại Vương Gia Ao này nửa đời người, cũng chưa từng thấy Thát Tử gì đó, mà các lão gia tới thu thuế ấy mà thấy không ít đấy.”

Thát Tử, đuổi ra vùng Trung Nguyên?

Tô Tuệ Nương chỉ cảm thấy trước mắt hiện đầy sao Kim, lỗ tai vang lên ong ong.

“Thím…” Nàng quay đầu giọng khô khốc hỏi: “Cháu ngoại của bà dì thím trên trấn có nói, đương kim hoàng đế tên gì không?”

“Cái này ta biết!” bà thím kia ra vẻ ngươi hỏi đúng người rồi, nhanh nhảu đáp: “Hắn tên là Chu Bát Bát… ngươi nói hoàng đế mà lại có cái tên thô thiển thế này, chi bằng dứt khoát gọi là Chu Vương Bát được rồi!” (Vương bát: con rùa rụt đầu, thường dùng chỉ người bị cắm sừng, nhút nhát, hèn yếu)

“Ha ha ha… …”

Chu Bát Bát còn có cái tên là Chu Trọng Quốc, ba đời trước đều là bần dân, ba đời sau, Tô Tuệ Nương choáng váng đầu óc, toàn bộ thiên hạ đều là của nhà họ.

Thì ra mình không phải là Luân Hồi Chuyển Thế, cũng không phải là Mượn xác sống lại, mà là, mà là… trở lại hơn sáu mươi năm trước, thời điểm triều Đại Thụy mới lập sao?

“Tuệ Nương, sao sắc mặt con khó coi vậy, thân thể không khỏe à?” Thím Ba thấy Tô Tuệ Nương lảo đảo chực ngã, lo lắng hỏi.

“Không sao ạ!” Nàng khó khăn đáp: “Có lẽ là mặt trời chói quá thôi!”

Thất thần giặt xong quần áo, Tô Tuệ Nương ôm chậu gỗ đi trở về.

“Sao giờ mới về? Giặt đồ cũng lâu như vậy, có phải lại lười nhác trốn việc không!” Mới vừa vào cửa, Bì thị lại bắt đầu lỗ mũi không phải lỗ mũi, mặt không ra mặt mà trách mắng. Tô Tuệ Nương vừa chịu chấn kinh, lúc này cực kỳ ỉu xìu, cũng không đếm xỉa tới mụ, tự mình phơi quần áo ra sân, rồi sau đó bắt đầu ngồi trước bếp lò chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm. Bì thị thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác ngồi đó, trong miệng lại không sạch sẽ mắng một lúc lâu rồi mới xoay người đi.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhìn ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót trong lò, Tô Tuệ Nương lâm vào mê mang thật sâu. Nàng rốt cuộc là ai đây? Là Lâm Ngữ Yên phu nhân Hầu phủ… Hay là thiếu nữ đáng thương Tô Tuệ Nương chưa chồng đã góa…

Đang lạc vào cõi thần tiên suy nghĩ miên mang, bất ngờ, bên ngoài phá lên tiếng mắng chửi kịch liệt của phụ nữ. Tô Tuệ Nương giật mình, nhíu nhíu mày, đứng lên tựa cửa nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy giữa sân, Điền thị đang bị Bì thị kéo tóc ra sức đánh. Vừa đánh vừa mắng: “Đồ ăn hại nhà mày, chỉ lo cho mình. Ban ngày ban mặt mà ngủ ngáy cái gì, cháu nội bảo bối của tao bị té từ trên giường gạch xuống, khóc lâu như vậy, mày trái lại còn khò khò ngáy rung trời, con đàn bà máu lạnh này, mày có phải là mẹ nó không.”

“Đừng đánh, đừng đánh nữa, là con sai rồi.” Điền thị quần áo xộc xệch, trên mặt còn mờ mịt mắt còn dính ghèn, vừa nhìn cũng biết là bị lôi ra từ trong mộng. Thị khóc kêu: “Mẹ à, con cũng vì tối hôm qua dỗ Bảo Nhi cả một đêm, cho nên hôm nay mới tranh thủ chợp mắt một lát, ai ngờ trong chốc lát đó Bảo Nhi lại lăn từ trên giường gạch xuống chứ.”

“Bớt đánh rắm đi, phòng mày ở cách vách phòng tao, nếu Bảo Nhi khóc cả đêm, sao tao không nghe thấy. Cái thứ hết ăn lại nằm nhà mày, cả ngày không lo làm, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Đại Lang nhà tao là xui tám đời mới cưới phải con đàn bà như mày.”

Điền thị bị túm tóc, bị đánh bị mắng một lúc lâu, mẹ chồng mới tha cho thị.

“Bắt đầu từ hôm nay Bảo Nhi để tao trông, mày ngày ngày đi làm việc cho tao, còn lười nhác nữa, lão nương sẽ bảo Đại Lang bỏ mày!”

Điền thị bị những lời này dọa sợ, cố nén vẻ oán hận trên mặt, vâng vâng dạ dạ nghe lời. ®Мαc.ŦЋιεη,Ψ Đúng lúc này, Vương Ngũ Nương ôm Vương Bảo Nhi khóc lóc nỉ non, từ trong phòng Điền thị đi ra, liếc nhìn chị dâu ngã dưới đất, cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đoạn cau mày quay đầu nói với Bì thị: “Mẹ, mẹ nhanh đến xem Bảo nhi, sao thằng bé cứ khóc mãi?”

Bị thị nghe cháu nội khóc, ruột gan như thể bị cắt đứt vậy, vội ôm thằng bé tới, “Chết chửa, sao lại sưng to như vậy!” Bì thị sờ đầu Vương Bảo Nhi, sợ hãi la một tiếng.

“Bị té nặng quá chứ sao!” Vương Ngũ Nương nhìn Điền thị trên đất, chua ngoa nói: “Chắc chắn là chị ta ngủ kỹ quá, đẩy Bảo nhi té xuống.”

Bì thị nghe vậy càng điên tiết, trong lòng vừa tức vừa hận, tiến lên mấy bước, giơ chân lên bèn đạp lên người Điền thị vài cái.

“Hu hu, mẹ trước đừng đánh con nữa, mau tìm đại phu khám cho Bảo Nhi đi, rủi như té ngu luôn thì biết làm thế nào a!” Điền thị nước mắt nước mũi la gào.

Bì thị nghe vậy, lập tức rướn họng kêu: “Vợ thằng Tư, ra đây nhanh lên.”

Tô Tuệ Nương khẽ nhíu mày, từ trong bếp đi ra.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì?” Nàng vẻ mặt thắc mắc hỏi.

“Nhanh đi mời lang trung về đây, khám cho Bảo Nhi.”

Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn đứa bé trai ở trong ngực Bì thị khóc mãi không thôi, lập tức cũng không màng tới xem kịch vui gì nữa, gật đầu bèn chạy ra ngoài.

Vu lang trung kia nói là lang trung kỳ thật cũng chỉ là một thầy lang vườn, biết bắt mạch, biết kê ít phương thuốc, quanh đây nhà ai hễ đau đầu nhức óc cũng sẽ đi tìm lão, nhưng thật chẳng may, lúc Tô Tuệ Nương đến, Vu đại phu vừa ra cửa. Nàng đành phải chờ ở đó, mãi đến khi trời tối mới đợi được lão trở về.

“Ừm, sau đầu thằng bé có tụ ít máu, có điều không đụng phải huyệt vị trên đầu, hẳn là không sao.” Vu lang trung vuốt chòm râu trắng trên cằm, nói với Bì thị: “Đợi ta kê một thang thuốc, bà đút cho thằng bé uống.”

Bì thị nghe xong liên tiếp gật đầu, không ngừng nói cảm tạ.

“Trẻ con, nên trông kỹ, té ngã đụng đầu, đó là chuyện nguy hiểm lắm.”

“Dạ! Dạ! Dạ!” Mới xong việc về nhà, Vương Đại Lang trừng mắt liếc vợ còn đang đứng nấc nghẹn ra đó, quay đầu nói với Bì thị: “Mẹ, nhanh cầm ít tiền ra trả cho Vu đại phu đi!”

Bì thị nghe xong trên mặt hiện vẻ trù trừ, sau một lúc lâu, mới đặt thằng bé trong ngực lên giường gạch, đưa tay móc từ trong lòng ngực ra một bao vải xanh, xoay người sột sột soạt soạt một lúc lâu mới lấy ra mười đồng. Vu đại phu thấy vậy, trong mắt không khỏi thoáng vụt qua tia không hài lòng. Vương Đại Lang vội đi qua, không biết nói gì đó với Bì thị, mới khiến đối phương bỏ thêm năm đồng ra.

Vu đại phu không hề nói gì, thu tiền, để đơn thuốc lại, nhấc chân toan đi ra ngoài.

Vương Đại Lang vội tiến lên kéo tay áo lão. “Đại phu, người nhà bọn ta cũng không biết chữ, ngài nói nghe chút, trên này viết cái gì?”

Vu đại phu cầm danh sách, một hơi nói ra tên mười mấy loại dược liệu.

“Ừm, trong này có khá nhiều loại ta cũng không có, các ngươi phải lên thị trấn. Cố gắng nhanh chút, chớ trì hoãn bệnh của trẻ nhỏ, nếu là bị dính phải chứng bệnh ngu dại gì sẽ không tốt.”

Tô Tuệ Nương ở bên cạnh thấy rõ, Vu đại phu này rõ ràng là ghét Bì thị đưa tiền quá ít, cho nên đang làm khó bọn họ thôi.

“Mẹ, mẹ mau tìm cách hốt thuốc cho Bảo Nhi nhà chúng ta đi a.” Điền thị một phen nước mắt nước mũi gào khóc: “Bảo Nhi tương lai là phải làm rạng rỡ tổ tông cho nhà nhọ Vương, không thể bị si ngốc được a!”

“Tìm cái rắm ấy!” Bì thị phun một búng nước miếng lên mặt thị, tức giận nói: “Bây giờ trời đã tối rồi, làm gì còn xe ngựa đi thị trấn. Đợi ngày mai hẵng nói.”