Edit: Mạc Thiên Y
Dường như để ấn chứng đúng như lời Tô Tuệ Nương nói. Ngày thứ 37 sau khi mẹ con Trần thị tới, sự tình xảy ra biến hóa kịch tính, lại là một phong thư đến, song, khác hẳn với lá thư từ hôn đầy sỉ nhục lần trước, lần này thư mang tới lại là tin tức tốt, Cao tổ đích thân hạ lệnh, sửa lại án xử sai cho phủ Uy vũ bá. Trần mẫu đương trường mừng đến chảy nước mắt, Trần Ngọc thì lập tức quyết định trở về nhà, chuẩn bị đến kinh thành.
Đêm đó, Tô Tuệ Nương đặc biệt làm một bữa tiệc đưa tiễn cực thịnh soạn, Trần mẫu tinh thần khí rất tốt, ở trên bàn cơm còn liên tục trò chuyện cùng Lâm thị, trong lời nói đều ý cười không ngưng nổi. Tiệc tiễn biệt lần này, Tô Văn cũng tham gia, người hai nhà cười nói vui vẻ, ăn đến cực kỳ thỏa chí.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa của Trần phủ tới đón, sau khi Trần Ngọc đỡ mẫu thân lên xe, xoay người đi về phía Tô Tuệ Nương. “Tô cô nương, những ngày nay thật đa tạ!” Trần Ngọc vẻ mặt chân thành chắp tay nói.
Tô Tuệ Nương cười cười: “Đường lên Thượng Kinh xa xôi, chúc công tử lên đường bình an.”
Trong buổi sớm mờ tinh mơ, Trần Ngọc thật sâu nhìn nữ tử dịu dàng trước mắt, rồi xoay người lên xe.
“Người cũng đã đi rồi, Tuệ tỷ tỷ còn ở chỗ này nhìn cái gì?” Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, chỉ thấy Vương Thất Lang lỗ mũi không phải lỗ mũi ánh mắt không ra ánh mắt nói: “Chớ không phải là luyến tiếc y ấy chứ!”
“Nói bậy bạ gì đó!” vỗ một cái bộp lên đầu Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương tức giận nói: “Đi thôi, vào nhà.”
Sau khi mẹ con Trần thị đi khỏi, cuộc sống Tô gia cũng dần dần khôi phục lại bình thường, nhất là Vương Thất Lang, tâm tình đặc biệt thư sướng, cậu đã sớm ngóng trông cái gã họ Trần kia nhanh nhanh biến đi, nếu không phải sợ Tô Tuệ Nương giận, cậu đã sớm giở chút trò rồi. Cứ thế, liên tục qua nửa tháng, giữa lúc đó, Trần Ngọc có sai người đưa tin đến, nói đã dẫn mẫu thân đến Thượng Kinh, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ cảm tạ vân vân. Tô Tuệ Nương xem xong cũng chỉ âm thầm chúc phúc một tiếng, lại cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thượng Kinh, phủ Vĩnh Bình Hầu.
Một mảnh lụa trắng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu – Thích thị quỳ gối trước bài vị của chồng, khóc gần như ngất.
“Phu nhân ngài hãy nén bi thương a” ma ma tâm phúc bên cạnh đau lòng khuyên: “Bảo trọng thân thể mình a, đại tiểu thư còn phải dựa vào ngài nữa!”
Nhắc đến nữ nhi, trong lòng Thích thị chợt động, cố gắng kiềm nén bi thương, được ma ma dìu đứng dậy, ngôn ngữ bi thương mà lẩm bẩm nói: “Lan tỷ nhi đáng thương của ta a, còn bé như vậy mà đã mất cha, ta lại vô dụng, không sinh được con trai, về sau trong Hầu phủ này, sợ là không còn chỗ nào cho hai mẹ con chúng ta dung thân a.”
Ma ma kia nghe vậy bèn khuyên nhủ: “Phu nhân ngài không nên nghĩ như vậy, vô luận thế nào ngài cũng là phu nhân Vĩnh Bình Hầu đường đường chính chính, đại tiểu thư cũng là đích trưởng nữ tôn quý của Hầu gia, trong phủ này ai còn có thể vượt hơn ngài chứ.”
“Lúc Hầu gia còn sống, những thứ này tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng bây giờ Hầu gia đã…” Thích thị đỏ vành mắt nói: “Ta dưới gối chỉ có mỗi Lan tỷ nhi, vị trí Hầu gia này, sớm muộn gì sẽ bị rơi vào trong tay kẻ khác. Phòng lớn bên kia lại đang gây om sòm kia kìa, con tiện nhân Vu thị kia mỗi ngày dẫn Nghị ca nhi đến chỗ lão phu nhân lượn lờ, nhằm ý đồ gì, tưởng ta không biết sao?” Nói tới đây, Thích thị cắn môi dưới, trên mặt toát lên vẻ căm hận.
“Phu nhân trong lòng hiểu rõ nặng nhẹ của sự tình là tốt rồi.” Ma ma bày ra vẻ mặt yên tâm: “Bây giờ cũng không phải là lúc bi thương, Hầu gia mới đi, trước khi ngài lên triều đình nhận chiếu thư sắc lập con nối dõi, phải nghĩ kỹ đối sách. Nếu không một khi để cho phòng lớn bên kia đạt được tâm nguyện, phủ Vĩnh Bình Hầu này thật sự không có đất cho ngài và đại tiểu thư đặt chân rồi.”
“Vậy bà có biện pháp gì không?” Thích thị nước mắt rơi như mưa: “Con trai, nếu ta có thể có một đứa con trai, thì tốt biết bao.”
Ma ma kia nghe lời này, ánh mắt lộ tia trầm tư, vẻ mặt do dự: “Phu nhân, nô tỳ có một chủ ý không biết có nên nói hay không.”
“Chủ tớ mình nói lời này làm gì, ma ma nhanh nói đi.”
“Phu nhân…” Một lát sau, ma ma kia cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Phu nhân có biết kỳ thật lão gia có một đứa con trai không?”
Thích thị nghe lời này đột nhiên sững người, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin được, bỗng nói: “Bà chỉ là…”
Ma ma kia nặng nề gật gật đầu.
Thích thị sắc mặt đột biến, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cũng đã nhiều năm rồi, ai biết thằng bé kia còn sống hay chết, còn có thể tìm được hay không.”
“Không đi tìm thì làm sao biết không tìm thấy?” Thấy vẻ mặt rõ ràng không hề muốn của Thích thị, ma ma liên tục khuyên nhủ: “Phu nhân, nô tỳ biết ngài cùng lão gia cầm sắt tương hợp, tình cảm sâu đậm. Vì bận tâm đến ngài mà qua nhiều năm như vậy, lão gia cũng không có ý định đi tìm đứa bé kia, đó là ngài ấy đau lòng phu nhân, không muốn cùng ngài sinh ra hiềm khích a!”
Thích thị nghe thế, trong lòng nhớ lại hình ảnh vợ chồng ân ái thường ngày, lại càng thương tâm gần chết, bi thống khó mà kiềm chế. Ma ma kia cũng giống như trước lau nước mắt, song ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: “Nhưng mà bây giờ lão gia đã mất, tình huống lại bất đồng. Phu nhân à, ngài thử nghĩ xem, nếu quả thật có thể tìm được đứa bé kia, ngài đón nó về nhận nuôi dưới gối, nó có được điều lợi này, còn không xem ngài là mẹ ruột sao. Bên cạnh đó, ngài có nó rồi, trong tay lại có thêm một lá bài lợi hại nhất. Không còn cần lo lắng người khác chiếm mất Hầu vị này nữa, địa vị của ngài và đại tiểu thư mới có thể đứng vững như Thái Sơn a.”
Thích thị nghe thế, trên mặt rõ ràng xuất hiện tia dao động. Nhưng thị xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu thật sự đi nước này, thế không phải là thừa nhận mình chẳng qua là vợ kế của Vĩnh Bình Hầu gia, không phải là phu nhân nguyên phối sao?
“Phu nhân!!” ma ma kia phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa nói: “Lão nô biết ngài đang băn khoăn điều gì, nhưng bây giờ đã không còn cách nào a. Ngài thử nghĩ mà xem phòng lớn bên kia ép sát từng bước, chẳng lẽ ngài thật sự nguyện ý đem Hầu vị này dâng tặng cho bên kia ư, ngài thật nguyện ý về sau phải nơi nơi nhìn sắc mặt của Vu thị sao? Cho dù ngài không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ vì Lan tỷ nhi a.” (ngày xưa gọi con trai là “ca nhi”, con gái là “tỷ nhi”)
Một câu nói cuối cùng này rõ ràng đã đâm trúng xương sườn mềm của Thích thị, chỉ thấy thị thần sắc chấn động, hít sâu một hơi, trên mặt thoáng vụt qua quyết đoán: “Ma ma nói phải, đây chung quy cũng là một cách, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, đứa bé kia nên đi đâu tìm đây.”
“Phu nhân, Yến Tứ tùy tùng bên người Hầu gia đã theo ngài ấy từ lúc khởi nghĩa, gã hẳn là còn nhớ Hầu gia đem con giao cho người nào.”
Thích thị kia nghe xong liền nói: “Bảo người của chúng ta theo sít sao bên cạnh, chuyện này phải ngầm tiến hành, không được để cho bên kia hay tin được.”
“Phu nhân yên tâm, sự tình cứ giao cho lão nô.”
“Ừ, bà đi xuống đi, ta muốn ở một mình cùng lão gia thêm một lát.”
“Vâng…”
Tiếng cửa khép lại, Thích thị bi thống nhìn lên bài vị tử mộc trước mắt, thút thít nói: “Lão gia a, ngài trên trời có linh thiêng phải phù hộ cho thiếp thân và Lan tỷ nhi a.”
Thế là, trong nỗi bất an và đau thương của thị, hai ngày sau, một chiếc xe ngựa nhân lúc trời tối, len lén từ cửa sau Hầu phủ chạy ra, băng về phía nam.
Vương Gia Ao, trong nhà Tô Tuệ Nương, giờ phút này, chính là lúc khí thế ngất trời.
Hôm nay là sinh nhật Tô Tuệ Nương.
Qua sinh nhật này, nàng chính thức là một “bà già” mười tám tuổi. Mặc dù bản thân nàng cũng không thèm để ý có mừng sinh nhật hay không, nhưng mà Lâm thị để ý, Tô Văn để ý, Vương Thất Lang lại càng để ý. Thế là, ở Tô gia, dưới nguyện vọng mãnh liệt của ba người kia, một bàn tiệc sinh nhật cực kỳ thịnh soạn liền được bày ra. Tề Mai Mai không biết đánh hơi từ nơi nào, cũng chủ động chạy tới chúc thọ. Tiểu cô nương bây giờ cắt một cái đầu cực ngắn, từ xa nhìn qua lanh lợi hệt như con trai. Tô Tuệ Nương một mình trò chuyện với cô, giữa lúc đó Tề Mai Mai có phần gấp gáp giải thích chuyện Vương Đại Lang, Tô Tuệ Nương gật gật đầu, tỏ vẻ chuyện này mình đã biết.
Bởi vì là bà chủ của “Thực Vi Thiên”, cho nên Tô Tuệ Nương mỗi tháng đều đến tiệm tra sổ sách một lần, lần trước đến, bất ngờ phát hiện Vương Đại Lang xuất hiện ở trong tiệm làm công, liền sáng tỏ trong những tháng này gã ôm con đi đâu.
“Mẹ cháu là người mềm lòng!” Tề Mai Mai thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Có một lần trong lúc vô tình bắt gặp thúc ấy đang lang thang trên đường tìm việc, bèn dẫn thúc ấy về trong tiệm. Hơn nữa trước kia lúc còn ở nhà họ Vương, Vương đại thúc đối xử với cháu và mẹ cũng rất tốt, cháu cũng không nhẫn tâm đuổi thúc ấy đi.”
Tô Tuệ Nương nghe vật thoáng trầm ngâm, nhàn nhạt nói: “Đại Lang nhà họ Vương nhân phẩm cũng ổn, nhưng cháu có từng nghĩ, nếu để cho người nhà gã biết gã đang ở chỗ cháu, có thể không đến quậy sao?”
Tề Mai Mai chau mày nói: “Thúc ấy không phải đã bỏ con mụ Điền thị la sát kia rồi sao?” Trong lời nói không khỏi đầy hả hê.
“Điền thị kia cha mẹ đã sớm mất, nhà mẹ đẻ bây giờ là huynh trưởng làm chủ, một đứa em gái bị chồng bỏ như thị có thể có chỗ dung thân gì, về nhà không đến hai ngày đã xám xì xám xịt trở lại rồi, bây giờ vẫn ở tại nhà họ Vương như cũ, có thể thấy là trong lòng thị đã xem mình là người nhà họ Vương rồi.”
Tề Mai Mai nghe vậy trên mặt quả nhiên xuất hiện vẻ không tốt.
Tô Tuệ Nương thấy thế trong lòng khe khẽ thở dài, nàng biết tiểu cô nương này đang tính toán cái gì, có lẽ cô ta cũng đã nhìn ra mẫu thân nhà mình có chỗ dây dưa cùng Vương Đại Lang kia, bèn có lòng thành toàn. Nhưng thú thật, Tô Tuệ Nương cũng không cho đây là một chủ ý tốt, cho dù thoát khỏi Điền thị, nhưng còn có Bì thị a, Vương Đại Lang kia có thể không cần vợ, nhưng tóm lại không thể không cần mẹ ruột được, gã sớm muộn gì vẫn phải trở về.
Tán gẫu một lúc, một bữa tiệc do Lâm thị chủ bếp, mọi người đến mừng sinh nhật bắt đầu tưng bừng sôi nổi. Giữa lúc đó, Tô Tuệ Nương được Lâm thị tặng một đôi giày thêu, Tô Văn hơi xấu hổ tặng một bộ thọ liên (câu đối mừng thọ) tự tay viết, Tề Mai Mai tặng một bộ vòng tay bạc, còn thêm cả một hộp cao thọ tinh xảo do Tề Phương làm. Đem tầm mắt đặt lên người Vương Thất Lang ngồi bên cạnh, Tô Tuệ Nương nhướn mày, ý là: “Của đệ đâu?”
Vương Thất Lang hấp háy mắt, ý tứ là đệ muốn tặng riêng mình tỷ, nom dáng vẻ rõ thần thần bí bí.
Tô Tuệ Nương lắc đầu cười.
Quả nhiên, đêm đó, nàng nhận được một cái hộp dài đẽo gọt tinh xảo, mở ra nhìn, bên trong lại là một tiểu nhân bằng gỗ.
Lông mày kia, mắt kia, hình dáng cười phá lên kia, không khỏi chứng minh rành rành người này là ai.
“Thật xinh đẹp.” Tô Tuệ Nương cười nói: “Đây thật là món quà đẹp nhất.”
Vương Thất Lang mím môi không lên tiếng, chẳng qua khóe miệng kia lại khó có thể tự kiềm chế cong thành một đường, nom cực kỳ quái dị.