Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 56: Cái gọi là thân thích




Edit: Mạc Thiên Y

Kể từ khi Tô Văn đậu tú tài, rất rõ ràng địa vị của Tô gia ở Vương Gia Ao đã lên rất cao. Ban đầu nhà họ coi như là hộ ngoại lai, Tô Tuệ Nương lại là quả phụ, căn cơ cũng không vững, nhưng nay đã khác xưa, Tô gia bây giờ ấy mà cổng đình rất vượng, mỗi ngày đều có người tới thăm hỏi kết thân. Trong đó có rất nhiều hộ, đều là có thỉnh cầu mà đến, vì luật pháp Đại Thụy quy định, trong nhà nếu có người là tú tài, có thể miễn trừ tất cả thuế phụ thu. Cái này đối với những người quanh năm suốt tháng chỉ trông cậy vào ruộng nương mà sống, thì đó là hấp dẫn rất lớn. Trong nhà Tô Tuệ Nương trừ trồng vài mẫu rau trong vườn ra, không còn thừa đất dư, có thôn dân nọ động não, muốn đem đất nhà mình ghi dưới tên Tô gia, để được miễn thuế thu. Chẳng qua là Tô Tuệ Nương đối với chuyện này lại có vẻ thờ ơ, những vị khách đến tặng quà kia đều được tiếp đãi một cách khách khí, sau đó lại tiễn đi một cách khách khí, dĩ nhiên, quà cũng không nhận. Nếu Tô Văn muốn thi lên tiếp, bất cứ điểm sơ hở nào đều phải phòng ngừa, cho nên Tô Tuệ Nương thà đắc tội những người này, cũng không muốn sau này xuất hiện bất kỳ sai lầm nhỏ nào.

Tuy nhiên, có thể đuổi được người cùng thôn, lại không đuổi được những thân thích mặt dày này.

Nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, Tô Tuệ Nương lơ đãng nhướn mày: “Mẹ, mấy vị này là?”

Trên mặt Lâm thị hiện vẻ lúng túng, có chút ấp úng nói: “Con bé này sao mau quên thế, đây là đại bá nương của con, còn đây là con dâu lớn của đại bá nương con Khương thị, con dâu thứ hai Khổng thị.”( đại bá nương: bác dâu cả)

Tô Tuệ Nương ồ một tiếng, ra chiều đã hiểu. Nàng từng nghe Lâm thị nói, cha Tô Tuệ Nương có một người anh, chẳng qua là ông anh này lại là người rất bạc tình. Đệ đệ chết sớm, để lại em dâu tính tình nhu nhược cùng hai đứa cháu nhỏ, y chẳng những không giúp đỡ, ngược lại sau khi cha Tô Tuệ Nương chết không bao lâu, liền nhanh chóng rinh hết đồ đáng tiền trong nhà, thiếu chút nữa ép mẹ con nàng chết đói, cuối cùng bởi vì thật sự chịu không nổi nữa, Tô Tuệ Nương mới bị gả đến nhà họ Vương, mới có nàng của hôm nay.

“Ôi chao trời đất tổ tông ơi!!! Ngươi, ngươi là Tuệ Nương??” Đại bá nương hai mắt lờ mờ trợn lên rõ cao, trên gương mặt già nua dài dẹp như cái xỏ giầy đầy kinh ngạc: “Em dâu à, Tuệ Nương nhà cô phải chăng bị thứ yêu tinh nào nhập vào thân à, sao thay đổi lớn thế?”

“Đại tẩu nói gì thế, đây là Tuệ Nương nhà em.” Lâm thị có chút gấp gáp cường điệu nói.

Trông bộ dạng của họ kinh ngạc đến sắp rơi tròng mắt đến nơi, Tô Tuệ Nương nhếch môi cười, tỏ vẻ là bị điệu bộ tức cười của họ chọc cười. Đến khi bị bọn họ bu quanh chậc chậc bô bô một hồi, từ lời trong lời ngoài Tô Tuệ Nương biết tỏng mục đích đến của họ. Đơn giản là sau khi ngẫu nhiên biết Tô Văn đậu tú tài, bèn đến đây chắp nối thôi. Hơn nữa người ta đến chắp nối phải gọi là ra vẻ thiên kinh địa nghĩa, rất ư là vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Em dâu này, không phải chị dâu ta nói cô chứ, cô thử nhìn lại mình đi, Văn Nhi đậu tú tài, chuyện lớn như vậy, cô lại không báo cho bọn ta một tiếng, cô nói xem trong mắt cô còn có ca ca tẩu tẩu không?”

Lâm thị ở trước mặt bà chị dâu này ăn nói khép nép đã quen, lúc này bất thình lình bị quát một tiếng, trong lòng lập tức sợ hãi, miệng vâng dạ mấy câu, mặt tái cả đi.

“Đại bá nương nói thế là không đúng rồi.” Ngay lúc này, Tô Tuệ Nương bên cạnh thong thả nói: “Tuệ Nương nhớ được ban đầu lúc ra riêng, đại bá ấy mà tự tay viết thư đoạn nghĩa, kể từ lúc ấy hai nhà chúng ta đã không phải là thân thích cái gì cả, bây giờ tôi gọi bà một tiếng bá nương, cho bà ngồi trên giường nhà chúng tôi là đã đủ khoan hồng độ lượng rồi, bà chớ có được đằng chân lên đằng đầu!” Trải qua nhà họ Vương kia một lần, Tô Tuệ Nương cũng coi như hiểu rốt ráo cái hạng đàn bà ngu xuẩn không nói lý này. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Bạn không thể dùng cái gì mà trong bông có kim, tiếu lí tàng đao được, phải nhấc mặt lên trực tiếp ghim lên đó vài cái.

“Mày…!!!” bà ta bị chặn chẹn họng, da mặt xanh tím, Tô Tuệ Nương cũng chẳng đếm xỉa đến mụ, nàng tự mình kéo ghế trúc ngồi xuống, khóe miệng khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu nhìn họ. Không hiểu sao, trông nàng như vậy, mấy lời thô tục trong miệng mụ rốt cuộc không mắng ra lời, chỉ tức giận bất bình mà quay sang mắng Lâm thị: “Em dâu, cô dạy con cái thế hà? Cứ thế nhìn nó mắng tôi sao?”

Mụ ta vốn cho là mình vừa nói như vậy, Lâm thị khẳng định sẽ dạy dỗ Tô Tuệ Nương, nhưng mụ đâu biết trong Tô gia này, Tô Tuệ Nương nàng mới thật sự là chủ nhà, là cột chống trời. Lâm thị đối với con gái trước giờ là ngàn theo trăm thuận, nào chịu mở miệng ở trong này chứ. Mắt thấy không khí ngày một lúng túng, con dâu lớn của mụ Khương thị vội mở miệng giảng hòa. “Ôi dào, mọi người đều là người một nhà, nên hòa khí mới phải chứ!” trên gương mặt tròn trịa của thị đầy ắp nụ cười, quay sang Tô Tuệ Nương: “Em họ à, sự tình trước kia chúng ta không nhắc lại, người xưa có câu, đứt xương còn liền gân mà, dầu gì cũng là người một nhà huyết mạch tương thông, ai lại đi ghi thù làm gì.”

“Đúng đấy, đúng đấy, một tờ giấy nào chia cách được hai nhà họ Tô chứ!” Bên cạnh con dâu nhỏ Khổng thị cũng nói chêm vào.

Đối với lời của hai người họ, Tô Tuệ Nương lại không cho là đúng, nhớ ngày đó vì để hoàn toàn thoát được gánh nặng mẹ góa con côi họ, phòng lớn Tô gia bên kia ra tay cực tuyệt tình, chẳng những bá chiếm nhà cửa đất đai của họ, còn gièm pha gây khó khăn cho họ khắp nơi. Gọi Tô Văn là con gà ốm chết, gọi Tô Tuệ Nương là đứa quái dị, mẫu dạ xoa. Đối với thân thích ‘anh em như thể tay chân’ nhà nàng, không có chút nào thương hại chiếu cố, bây giờ còn không biết xấu hổ mặt dày mày dạn mò tới, Tô Tuệ Nương cũng thật có chút bội phục họ.

Mắt thấy Tô Tuệ Nương là cái đứa “đàn gảy tai trâu” thật khó đối phó, ba mụ đàn bà kia bèn đem toàn bộ hỏa lực tập trung lên người Lâm thị. Tô Tuệ Nương ở bên cạnh nghe bọn họ nói những yêu cầu kia, nào là Tô Văn đậu tú tài đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông a, cô phải bảo Tô Văn đến trước phần mộ tổ tiên dâng nén hương a, dĩ nhiên, phần mộ tổ tiên đã lâu năm không tu sửa, hắn một tú tài công chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này không quản a, phải tu sửa thật lớn mới được a. Lại còn gì mà mấy đứa cháu trong nhà cũng có tố chất đọc sách, đang thiếu tiên sinh dạy dỗ, Tô Văn nhà cô chẳng phải đi học ở học quán nổi danh trên trấn sao? Bảo nó nghĩ cách cho con chúng ta cũng được vào vân vân, Tô Tuệ Nương ở bên cạnh nghe những yêu cầu này mà thiếu chút nữa bật cười.

Không nói đến những yêu cầu này bọn họ có thể làm được hay không, chỉ nói bốn chữ, dựa vào cái gì?

Các ngươi là đối với nhà chúng ta có ân hay là có tình à, dựa vào cái gì muốn chúng ta đồng ý.

Mấy người bô bô nói hơn nửa buổi, mãi đến khi khô cổ mới nghỉ ngơi một lát. Mà Tô Tuệ Nương cũng cảm thấy mình nghe chán chê rồi, nàng ngẩng đầu cười nhẹ nói: “Các người luôn miệng nói chúng ta là người một nhà, vậy thì phải có phúc cùng hưởng, đúng không?”

Khương thị và Khổng thị nghe thế không khỏi gật đầu lia lịa.

“Vậy thì tốt, Tuệ Nương cũng không dám giấu giếm nữa.” Nàng khẽ thở dài, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ ưu sầu: “Các người có điều không biết chứ, mấy năm gần đây vì cho Văn đệ đi học, trong nhà từ trên xuống dưới, hiện tại thiếu không ít nợ bên ngoài, đại bá nương nếu bác đã luôn miệng nói chúng ta là họ hàng huyết mạch tương liên, vậy số nợ bên ngoài này phải chăng cũng nên giúp đỡ chúng ta một ít a?”

Mụ già kia vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, buồn cười, bọn họ đến đây là để “cùng hưởng phúc” chứ chả ngu mà “cùng chịu họa” a.

“Tuệ Nương à, mấy lời này là dụ dỗ chúng ta phải không!” Con dâu nhỏ Khổng thị đảo con ngươi mắt, rất là hoài nghi hỏi.

“Đây lại chả phải chuyện vẻ vang gì. Đem ra dụ dỗ mấy người làm chi?” Tô Tuệ Nương làm như tùy ý từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, đưa cho họ “Đây, đây là giấy vay nợ hai trăm lượng bạc kia.”

Đám người Khổng thị đều không dám nhận lấy, như là sợ đụng phải vi khuẩn gì vậy, mặt đầy khó chịu tránh xa ra. Tô Tuệ Nương cười thầm, cũng không bắt buộc lại nhét vào trong tay áo, dĩ nhiên đó không phải giấy vay nợ rồi, chẳng qua là nàng mới vừa từ trong không gian lấy ra bản báo cáo hàng tháng của Thực Vi Thiên mà thôi, dù sao ba người này căn bản cũng không biết chữ dễ gạt.

Đối với việc nhà Tô Tuệ Nương họ thiếu hai trăm lượng bạc lớn như vậy, mấy người kia lập tức như thể nuốt phải ruồi, bản mặt rất khó coi. Tô Tuệ Nương cười thầm, nghĩ bụng, xem các ngươi còn dám tiếp tục quấn hay không. Mấy người họ cũng là từ thôn lân cận tới định bụng là ở Tô gia vài bữa, nhưng lúc này cũng mất luôn tâm tình kia, ăn xong bữa canh suông nước nhạt liền thất hồn lạc phách rời đi, dĩ nhiên lúc đi, cũng không quên xách theo bốn con gà mái trong chuồng, cùng với hai giỏ lớn rau xanh trong vườn.

“Mẹ ——” Tô Tuệ Nương vuốt phẳng nếp nhăn mép váy, thản nhiên mở miệng nói: “Lá thư đoạn nghĩa lúc trước đâu, mẹ còn giữ không?”

Lâm thị nghe vậy mặt đột nhiên trắng nhợt.

“Con còn nhớ rõ mùa xuân đầu tiên sau khi phụ thân mất. Ngày đó trời đổ tuyết lớn như lông ngỗng, ba mẹ con chúng ta đến cả một miếng ăn cũng không có, đệ đệ bị bệnh, nằm trên giường không thể động, mẹ đến nhà đại bá mượn lương thực, lại bị một chậu nước lạnh giội lên đầu, lúc trở lại cả người cũng đông cứng rồi…” Nghe nữ nhi nhàn nhạt nói tình cảnh túng quẫn ngày trước, tâm tình của Lâm thị cũng nhanh chóng trở nên bi thương, bất tri bất giác đỏ vành mắt, không chỉ có thế, một cơn phẫn nộ cũng dần dần tràn lên não, đúng vậy, ban đầu phòng lớn đối đãi với mẹ góa con côi bọn họ như vậy, hôm nay nhà mình khá rồi, dựa vào cái gì phải giúp họ.

Dựa vào cái gì chứ.

Lâm thị lau nước mắt trên mặt: “Mẹ còn giữ, để mẹ tìm cho con.”

“Dạ…” Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng đáp: “Mẹ ngài phải nhớ kỹ, bây giờ mẹ đã là mẫu thân của tú tài rồi, nhà chúng ta cũng không còn như trước kia nữa, đã đến lúc ưỡn thẳng lưng lên rồi.”

Lâm thị lặng người, sau một lúc lâu mới gật đầu thật mạnh.


Sau đó lúc Tô Văn trở lại, Tô Tuệ Nương bèn đem chuyện này nói sơ qua một lần, lại nói sở dĩ nàng biết rõ ràng như vậy, vẫn là nhờ Tô Văn. Nhớ ngày đó, lúc mới đón họ đến, tiểu Tô Văn cảm thấy như mình từ địa ngục lên tới thiên đàng vậy. Sau khi sống chung, bất tri bất giác kể rất nhiều chuyện về cuộc sống trước kia, trong đó nhiều nhất chính là phòng lớn Tô gia tận lực bức bách bọn họ như thế nào, nếu nói người hận bọn họ nhất, khẳng định ngoài Tô Văn ra thì không còn ai khác.

“Thật ra tỷ tỷ không cần lừa họ làm gì.” Tô Văn cười lạnh nói: “Cứ nói thẳng không giúp, xem họ làm gì được chúng ta.”

Tô Tuệ Nương biết trong lòng cậu oán hận, nghe vậy, bèn nhẹ giọng cười nói: “Được, đều nghe đệ hết, nếu họ còn dám đến nữa, tỷ sẽ kêu Tiểu Hắc cắn họ.”

Tô Văn nghe thế mới vui vẻ.


Tú tài chẳng qua là bước đầu tiên của khoa cử, trên cậu còn có một cánh cửa “Tiến sĩ”  ngăn trở ngàn vạn học sinh. Chỉ có lấy được Tiến sĩ rồi, cậu mới có tư cách vào triều làm quan, cho nên bây giờ Tô Văn đối với bản thân mình cũng không buông thả, cậu mặc dù không có một chút ý niệm muốn làm quan, nhưng nổi trội hơn người khác, thay người nhà chống đỡ một mảnh trời, cũng là mục tiêu mà cậu lập chí. Mà muốn đạt tới mục tiêu này, nhất định phải càng thêm dốc lòng học tập. Rất nhanh, Tô Văn khôi phục lại kiếp sống học quán của mình, cuộc sống của Tô gia cũng chầm chậm quay về quỹ đạo.

Mà giữa lúc hết thảy đều bình yên vô sự đi về phía trước, kinh đô Đại Thụy ở xa tại ngoài ngàn dặm – Thượng Kinh, lại bắt đầu lâm vào một cơn gió lốc trước nay chưa từng có. Hoàng đế khai quốc của triều Đại Thụy – Cao tổ Chu Trọng Quốc tại bữa tiệc Trùng Dương yến suýt nữa bị đâm, đế đại nộ, Cẩm y vệ đuổi bắt hung thủ, Cẩm y vệ lần theo dấu vết, ấy mà lại lần ra chuyện này có can hệ đến vài khai quốc công thần. Cao tổ lúc bấy giờ đã hoàn toàn quên mất câu nói “Nguyện cùng các ngươi cộng hưởng thiên hạ” lúc ban đầu khởi nghĩa, chẳng chút nương tay vặn rớt đầu của một nhóm lão thần, chỉ trong một thoáng, cả kinh thành trở nên nhân tâm bàng hoàng, những đám tân quý kia cả ngày hoảng sợ bất an, sợ cái tai họa sao gia diệt môn (tịch thu tài sản và giết cả nhà) kia sẽ rơi lên đầu mình.

Giữa cơn “gió tanh mưa máu” đầy thảm thiết, trên bầu trời Thượng Kinh oan hồn không biết xuất ra hết bao nhiêu. Mà điều phi thường bất hạnh là, trong vài “oan hồn” đó có Uy vũ bá Trần gia, cho nên khi Trần Ngọc nhận được tin tức, người thiếu niên trước nay đều mang theo nụ cười mỉm bên khóe miệng, cũng không cười nổi nữa.

“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…” mẫu thân của Trần Ngọc ngồi trên ghế hoa lê, trên mặt đều là vẻ thất hồn lạc phách: “Đại bá của con cứ thế không còn? Còn đại bá mẫu, Thành ca, Hiên ca của con nữa, bọn họ cũng mất rồi  ư? Bá phủ bị tịch thu rồi?” những câu hỏi liên tù tỳ, Trần mẫu đột nhiên thất thanh khóc rống: “Không thể nào, không thể nào được, nhà họ Trần chúng ta từ trước đến nay đối với Hoàng thượng trung tâm tận tụy, không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện mưu nghịch phạm thượng này.”

Trần Ngọc trong mắt cũng ươn ướt, trong nhà như thể trời sập đất sụt vậy, trong lòng hắn sao có thể dễ chịu nổi. Nhưng việc đã đến nước này, điều hắn có thể làm là tận khả năng bảo vệ mẫu thân.

“Mẹ, chúng ta mặc dù cách xa kinh thành nghìn vạn dặm, nhưng Cẩm y vệ trước giờ là loại chó săn, nói không chừng là sẽ tìm đến cửa, theo con thấy chúng ta vẫn nên rời đi tránh một chút, đợi thế gió qua đi, nhi tử liền khởi hành đến kinh thành, chúng ta lại tính kế lâu dài.”

Trần phu nhân cũng là người từng thấy qua nhiều trường hợp lớn, được nhi tử khuyên như vậy, cũng biết bây giờ không phải là lúc khóc lóc, vội hỏi: “Nhưng chúng ta có thể đi đâu?”

Trần Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt rực sáng, đột nhiên nói: “Trong thâm sơn lão ao không dễ tìm kiếm, chính là nơi tốt để ẩn núp, đúng lúc nhi tử có một bằng hữu tốt, nhà ở nơi đó, chúng ta có thể đến đó trụ một đoạn thời gian.”