Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 29: Táo ta cất rượu




Edit: Mạc Thiên Y

Dưới ánh đèn vàng mờ, Tô Tuệ Nương một tay gảy bàn tính soàn soạt. Táo ta bán được tổng cộng 275 đồng, giá đỗ bán được 91 đồng, trứng gà 2 đồng một quả, một trăm quả là 200 đồng, khăn tay bán 12 lượng, tổng cộng lại là 17 lượng lẻ 60 đồng. Nhưng chi ra cũng không ít, ăn cơm tốn hai lượng rưỡi, vải vóc, chỉ thêu linh tinh tốn ba lượng bạc, mua giấy bút cho Tô Văn và vài bản Chú kinh tốn ba lượng bạc, một cái bếp lò bằng đồng dùng để ăn lẩu tốn ba mươi đồng, nửa miếng thịt mông lợn tốn 1 lượng 30 đồng, ít muối, đường trắng, hồi hương, dầu thắp, đồ dùng hàng ngày tổng cộng 50 đồng, tính tới tính lui, cuối cùng còn dư lại cũng chỉ có 6 lượng lẻ 95 đồng.

Tô Tuệ Nương phiền muộn thở dài, thầm nghĩ, ở nông thôn may mà rau dưa gì đó không cần mua, nếu không tiền trong tay khẳng định xài càng nhanh hơn. Dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì nguyên nhân nhà bọn họ tương đối “xa xỉ” mà ra, bạn cứ lần khắp cả Vương Gia Ao, cũng không thấy nhà nào từng bữa ăn đều có thịt có canh như nhà họ, mỗi bữa ăn có ít nhất hai món.

Hôm nay táo đỏ bán đắt nhất, Tô Tuệ Nương không khỏi nảy ý định tiếp tục bán nữa, năm sáu cây táo trong không gian tùy thân của nàng nếu mà sắp đầy giỏ, ba bốn mươi giỏ cũng không thành vấn đề. Có điều muốn tiếp tục làm nữa, nhưng có hai trở ngại, một là, đường xá quá xa. Hai là trên thị trấn không phải lúc nào cũng có họp chợ. Ý niệm trong đầu tạm gác lại, sáng sớm hôm sau, Tô Văn và Vương Thất Lang tự đến học đường, Tô Tuệ Nương làm xong việc nhà lại bắt đầu chăm nom vườn rau xanh, Lâm thị thì đến nhà thím Ba, thấy trong nhà không có ai, làm xong công việc, Tô Tuệ Nương vội vào không gian, thu hoạch được vài giỏ táo đỏ. Chỗ táo này nàng cũng không định bán, mà là muốn dùng để làm rượu táo đỏ.

Đặt một chậu gỗ lớn trong sân, rót đầy nước sau đó thả táo vào, Tô Tuệ Nương lần lượt rửa sạch từng quả một, sau đó cầm cái chày gỗ, bắt đầu nện đều đặn, cứ thế lặp đi lặp lại, qua một lúc lâu, đến khi cả một chậu táo toàn bộ biến thành táo nát mới dừng tay. Mỗi trình tự này thôi đã dùng vỏn vẹn hơn ba canh giờ, Lâm thị sau khi về nhà không khỏi giật mình, Tô Tuệ Nương cười giải thích, nhờ bà giúp một tay. Thế là dưới sự chỉ huy của nàng, hai mẹ con họ lôi ra hết tất cả các bình đựng gốm sứ trong nhà, Tô Tuệ Nương dựa theo tỷ lệ đổ đường phèn vào trong táo hòa với nước trong rồi sau đó lần lượt đổ vào bình đựng, lúc đậy nắp là quan trọng nhất, không được để lộ xíu xiu khe hở nào nếu không rượu ủ ra sẽ hỏng mất. Ở mỗi mối dán Tô Tuệ Nương đặc biệt buộc thêm một vòng dây nhỏ thật chặt. Bận rộn một hồi, bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời lặn, thành quả là mười bốn cái vò bày trước mặt họ. Trong nhà không có hầm cũng không có giếng nước, Tô Tuệ Nương đành phải tìm một chỗ râm mát, chôn chúng vào trong đất, chỉ cần trên dưới nửa tháng, hẳn là đã có thể lên men thành công. Còn dư lại một ít táo ta, Tô Tuệ Nương quyết định phơi khô, dùng dao cắt thành một nửa, phơi dưới ánh mặt trời. Như thế, sau khi qua hơn nửa tháng, Tô Tuệ Nương đào mấy cái vò chôn trong đất lên, mở ra xem, quả nhiên, thịt quả đã hoàn toàn nhũn ra chìm xuống đáy, chất lỏng màu đỏ thẫm tản ra mùi rượu thơm nồng.

Tô Tuệ Nương không kịp đợi nhấp thử một ngụm, thoáng chốc, cảm thấy một hương vị rượu thuần khiết tràn đầy giữa những kẽ răng, khiến nàng hân hoan cười tít mắt. Ngay cả Lâm thị, Tô Văn cũng khen uống ngon, láu cá nhất vẫn là Vương Thất Lang, tiểu quỷ kia cư nhiên tại trước đó đã lén lấy ra một vò nhét vào trong cái bụng tham lam kia, bị Tô Tuệ Nương mắng cho một trận nhớ đời.

Ủ được tổng cộng mười bốn vò, Tô Tuệ Nương biếu nhà thím Ba, nhà Chị Quế Hoa và cả lão sư của Tô Văn trong học đường mỗi người một vò, phản ứng tương đối không tệ, thím Ba còn tới hỏi xin thêm một ít, Tô Tuệ Nương nào nỡ cho thêm chứ, chỉ nói không còn nữa. Thím Ba thất vọng tràn trề, bà thầm nghĩ, rượu táo ta cách làm đơn giản, trước kia bà cũng từng làm, nhưng rượu ủ được vừa chua vừa chát không dễ uống tý nào, sao mà đến tay Tô Tuệ Nương lại không hề giống vậy chứ?


Một ngày nọ, nhà Tô Tuệ Nương có một vị khách tới, là Dung ma ma của Trần phủ.

“Chỗ táo lần trước cô bán có còn không?” Dung ma ma cười hỏi: “Thực không gạt cô, táo kia a, phu nhân nhà chúng ta rất thích, bây giờ ngày nào cũng muốn ăn một ít đấy.”

Mặc dù ngạc nhiên, nhưng Tô Tuệ Nương vẫn cười mời bà ta vào, có thể lôi kéo quan hệ được với Trần phủ, đó là chuyện Tô Tuệ Nương cực kỳ vừa ý. Vì thế nàng bèn nói: “Còn chứ, Dung ma ma chờ đây, ta đi lấy cho ngài.” Tô Tuệ Nương chất đầy một lẵng táo tới, sau đó lại lấy ra hai vò rượu táo. Dung ma ma đưa cho Tô Tuệ Nương 10 lượng bạc còn để lại mấy cái hộp thức ăn, mới cười tủm tỉm rời đi. Ai ngờ vài ngày sau, bà ta lại tới nữa, trực tiếp nói, phu nhân nhà mình thích rượu táo Tô Tuệ Nương cất, muốn mua về thêm một ít. Tô Tuệ Nương hỏi bà ta muốn bao nhiêu, Dung ma ma bèn nói có bao nhiêu muốn bấy nhiêu.

Tô Tuệ Nương trầm tư, dứt khoát lấy ra bảy vò, lại tuyệt không thu tiền, chỉ nói: “Thực không dám giấu ma ma, ta có một đệ đệ tên là Tô Văn, hiện đang đi học ở học đường trong thôn, bản thân cũng có công danh đồng sinh, vốn dĩ là thân thể đệ ấy không khỏe, không tiện rời nhà quá xa. Bây giờ xác thật đã tốt hơn nhiều, tài nguyên giáo dục trong thôn dù sao cũng có hạn, tôi muốn cho thằng bé chuyển lên thị trấn học.”

Dung ma ma nghe vậy thoáng trầm ngâm, cười nói: “Cô đúng là một tỷ tỷ tốt chịu toan tính cho đệ đệ, thật là vất vả rồi.” Tô Tuệ Nương cười cười. Dung ma ma cũng không nhắc lại chuyện tiền bạc nữa, đem rượu lên xe ngựa, lên tiếng chào hỏi, đoàn người bèn rời đi. Tô Tuệ Nương dõi theo bóng xe dần xa khuất trong màn bụi đất tung bay, khẽ cười cười, biết chuyện này xác nhận đã thành.

Quả nhiên, ba ngày sau, Trần phủ sai người đưa tới một tấm “thiếp Bái sư”. Lúc bấy giờ học sinh muốn được vào học đường, chỉ cần thỏa mãn điều kiện nhận học sinh của đối phương, lại nộp thêm một khoản học phí nhất định nữa là xong. Nhưng nếu như ngươi muốn bái một lão sư chân chính có thân phận, có học vấn, thì không thể không dùng chút mánh khóe đặc thù rồi, mà “thiếp Bái sư” thì tương đương với khối đá gõ cửa kia, về phần có thể được lão sư để mắt hay không cuối cùng vẫn phải xem vào bản lĩnh của mỗi học sinh. Hay tin này, Tô Văn cao hứng không sao tả được, cậu ta kích động đến đỏ mắt, gần như là sắp khóc, bị Vương Thất Lang bên cạnh khinh thường một trận.

Ngày thứ hai, Tô Tuệ Nương dẫn Tô Văn vận một thân học sinh trường bào màu lam nhạt, đầu đội khăn bịt đầu, đi đến học đường “Xuân Thu” trong trấn Long Tuyền. Trong học đường đều là nam tử, nữ tử không tiện tiến vào, Tô Văn hít sâu một hơi, cầm lấy bái thiếp Trần gia cấp cho tự mình đi vào. Tô Tuệ Nương ở bên ngoài đợi một lúc lâu, mãi qua hơn hai canh giờ, Tô Văn mới đi ra, thấy tỷ tỷ nhà mình, cậu lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bước chân gần như là cưỡi gió liền chạy vội tới.

Tô Tuệ Nương cười hỏi: “Sao rồi?”

Tô Văn ra sức gật đầu, khó nén kích động nói: “Tử Do tiên sinh trong thư viện nguyện ý thu đệ làm học trò rồi, Tử Do tiên sinh học vấn vậy mà lợi hại lắm nhé, đệ…” Tô Tuệ Nương đứng đó mỉm cười nghe Tô Văn kích động khôn tả nói, sau một lúc lâu, mới làm như than thở nói: “Đệ đệ của tỷ thế nhưng là lương tài mỹ ngọc cơ mà, xem như Tử Do tiên sinh kia thật tinh mắt.”

Tô Văn sau khi nghe vậy, cả gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng lồng ngực nhỏ kia lại hơi đĩnh lên. Tô Tuệ Nương vậy mà biết, ước chừng là bởi nguyên nhân thân thể cùng gia cảnh bần hàn mà tính tình Tô Văn kỳ thực có một chút tự ti yếu ớt, người như vậy cần phải không ngừng khích lệ, bồi dưỡng lòng tự tin của cậu ta, dần dần mới có thể thoát khỏi khuyết điểm của bản thân, trở thành một nam tử hán thực thụ.

Học đường “Xuân thu” theo chế độ nội trú, lúc đến Tô Tuệ Nương cũng không mang đồ đạc gì theo, nàng tính mua đồ mới cho Tô Văn, thế là cả một buổi chiều, hai chị em họ bắt đầu xuyên khắp phố xá, trừ những đồ dùng hàng ngày cần thiết ra, Tô Tuệ Nương còn mua nghiên mực Đài Châu có tiếng là đồ quý tầm năm mươi lượng bạc, đây là quà bái sư dự định biếu cho Tử Do tiên sinh, không cần biết ở thời đại nào, đệ tử “Tôn sư trọng đạo” lúc nào cũng được lão sư yêu thích.

Chạng vạng tối, Tô Văn vào học đường, Tô Tuệ Nương cũng tìm một nhà trọ sạch sẽ ở một đêm, xế chiều ngày hôm sau, mới lên xe bò về nhà. Tô Văn đi rồi, trong lòng Lâm thị lập tức trống rỗng, thi thoảng còn rơi mấy giọt nước mắt. Tô Tuệ Nương khuyên bảo mọi cách cũng không ích lợi, đành mặc kệ, nghĩ Lâm thị sẽ có lúc thông suốt thôi. Trái lại Vương Thất Lang đoạn thời gian này thì vui vẻ không thôi, hệt như một chú chim sẻ nhỏ lúc nào cũng quấn quít bên cạnh Tô Tuệ Nương, ngay cả thời gian luyện chữ mỗi ngày cũng muốn kè kè sát bên Tô Tuệ Nương, kiểu này thật sự là hận không thể biến thành con “Thiếp thụ bì”* dính trên người nàng không chịu xuống.

* thiếp thụ bì: dán vỏ cây, tên một loại sâu

Ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua hai tháng, đoạn thời gian này, cả nhà Tô Tuệ Nương sống rất nhàn nhã an ổn, mà điều khiến nàng vui mừng lại là, nốt ban đỏ cực lớn trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, lộ ra một gương mặt thanh thanh tú tú, lại trắng nõn hận không thể véo ra nước. Cuối cùng lại được nhìn thấy mặt trời, đối với thay đổi của nàng, ai nhìn thấy đều lấy làm lạ không thôi, Tô Tuệ Nương rốt cục đã hoàn toàn an tâm rồi, lúc nào cũng phải sống trong ánh mắt khác thường của người khác, quả thật không phải là chuyện lấy làm vui gì.

“Tuệ Nương à, muội giặt xong rồi hả?” Chị Quế Hoa thả cái chày gỗ trong tay xuống, cười hỏi.

Tô Tuệ Nương dạ một tiếng, lại nói vài lời cùng tẩu ấy rồi mới ôm chậu gỗ đi về nhà. Lúc này trời chiều đã ngã về tây, ánh sáng hoàng hôn nhuộm lên con đường nông thôn nhỏ, ngược lại có một vẻ đẹp đặc biệt. Tâm tình của Tô Tuệ Nương không tệ, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa nghĩ tối nay nên nấu món gì.

“Chao ôi… đây không phải là tứ tẩu góa chồng của ta đó sao?” Đột nhiên, một giọng nói lươn lẹo vang lên, kèm theo còn có tiếng huýt sáo xé gió. Tô Tuệ Nương giương mắt nhìn lên, bắt gặp ngay trước mặt mình bị bốn gã thiếu niên chặn lại, gã đi đầu chẳng phải Vương Lục Lang thì ai.