Edit: Mạc Thiên Y
Tháng ba xuân về hoa nở, Duyên tỷ nhi sinh hạ trưởng tử, hoàng đế mừng rỡ, đặt tên là Chu Hậu Hi, chiêu cáo thiên hạ lập làm Thái tử.
Hoàng đế có hậu, ngồi trên long ỷ càng vững vàng hơn, chúng đại thần cũng ổn định tâm tư phụ tá tân quân, cả triều đình lại bắt đầu chuyển động đâu vào đấy, Đông Thái hậu cũng vì một câu “đợi sau khi Ngạc vương thành thân hẵng rời kinh cũng không muộn” của hoàng đế mà tạm thời yên ổn ®МαcŦЋιεηΨ.
Macthieny.@
Đây là chuyện cách nhiều năm sau, Tô Tuệ Nương lại một lần nữa đứng trước phủ “Vĩnh Bình hầu” của quá khứ, trong lòng đầy cảm khái buồn bã, mà so với nàng, Yến Hoằng Chân hiển nhiên hăng hái hơn, lúc trước bị buộc rời đi một cách khinh thường, trong lòng hắn nhất định là đầy oán hận, nay thế mà ngẩng đầu ưỡn ngực quay về, nếu nói hãnh diện cũng không hơn gì cái này. Phủ Vĩnh Bình Hầu từ lúc bị Thánh thượng hạ bảng hiệu đã đổ nát rồi, tôi tớ trong phủ cũng chỉ còn lại lác đác không được mấy kẻ, tòa trạch viện lớn như vậy lại càng trông lành lạnh tịch liêu.
Lần này tới đây, lại không đơn giản chỉ có hai vợ chồng hắn, đi theo phía sau, mỗi xe ngựa đã có sơ sơ hai mươi mốt chiếc, chứa bên trong toàn bộ đều là gia sản. “Mẹ ——” chẳng biết lúc nào, Hiên ca nhi từ trên xe nhảy xuống, tò mò ngó trái ngó phải, chỉ vào tòa phủ đệ này nói: “Sau này đây sẽ là nhà mới của chúng ta sao?”
“Không sai!” Không đợi Tô Tuệ Nương trả lời, Yến Hoằng Chân đã giành trước cười ha ha, một tay bế con trai một tay dắt tay vợ, cả nhà đi vào trong phủ: “Từ hôm nay trở đi nơi này chính là phủ Võ Tiến Hầu!”
Từ nay trở đi, trên đời không còn phủ Vĩnh Bình Hầu nữa, chỉ có Võ Tiến Hầu quyền khuynh triều dã.
Dặn dò Phương Nhi trông con, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân cũng không vội thu dọn đồ đạc, bởi vì trước đó, có một người bọn họ phải gặp. Lúc vén rèm phòng trong, một mùi thuốc đông y gay mũi phả vào mặt, ®МαcŦЋιεηΨ Tô Tuệ Nương khựng bước chân, có phần không dám tin người phụ nữ tiều tụy nằm trên giường kia chính là Thích thị.
“Khụ khụ khụ…” người phụ nữ kia thấy bọn họ tới, ánh mắt lờ mờ đột nhiên sáng ngời, ngoài miệng lại đầy oán hận nói: “Vui lắm chứ gì? Nhìn thấy Hầu phủ bị thu nhà đoạt tước, nhìn thấy ta bệnh sắp chết, hai người các ngươi vui lắm nhỉ?”
Tô Tuệ Nương nhíu mày.
“Đúng vậy!” Yến Hoằng Chân cười rạng rỡ, giữa hai hàng mày là vẻ khoan khoái tuấn lãng không nói thành lời: “Bà thảm thành như vậy, ta dĩ nhiên rất vui rồi.”
“Nghiệt tử!” Thấy đối phương thừa nhận chẳng chút do dự, mặt Thích thị vặn vẹo, gượng chống người lên, chỉ vào Yến Hoằng Chân mắng: “Ta tự nhận là đối với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lấy oán trả ơn, đúng là con sói mắt trắng lòng dạ hiểm độc, bây giờ ta thật hối hận, vì sao lúc trước nghe tin sàm ngôn đón cái thứ trời đánh thánh vật như ngươi về phủ, chẳng những hại ta, hại Lan tỷ nhi, còn hại cả phủ Vĩnh Bình Hầu, ông trời a, nếu ông có mắt thì giáng lôi đình, đánh chết tươi con sói mắt trắng này đi!
“Nực cười.” Đối với Thích thị mặt vặn vẹo như ác quỷ chỉ trích đủ lời, Yến Hoằng Chân tỏ vẻ chả chút quan tâm: “Hại cả Phủ Vĩnh Bình Hầu cũng không phải là ta, mà là đứa con gái bảo bối kia của bà kìa, đừng quên nó là trắc phi của Phế hoàng tôn ấy nhé, hơn nữa ban đầu chả phải bà cực lực xúi bẩy Yến Hoằng Bác đầu nhập vào bên kia sao, sao bây giờ là đổ ngược vào ta, thật sự là không có đạo lý mà.”
Thích thị biết kẻ trước mắt xưa nay miệng mồng lanh lợi, nghe vậy mặt càng đen khủng khiếp, ngực khô gầy phở phập phồng, nom có thể ngất bất cứ lúc nào: “Nói thế nào ta cũng là mẹ cả của ngươi!” Thích thị hung tợn nói: “Ta phải đến chỗ Hoàng thượng cáo ngươi ngỗ nghịch, cũng muốn xem xem ngươi làm sao có mặt mũi đặt chân trên triều đình.”
Lời này của bà ta dĩ nhiên là làm không được rồi, Yến Hoằng Chân người ta bây giờ đã sớm khác xưa, con gái của hắn ấy là hoàng hậu đó, ngay cả hoàng đế cũng là con rể hắn, Thích thị có thể đi đâu kiện? Chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn phun ra lời hận, hoàn toàn không cần thiết phải làm thật, Yến Hoằng Chân biết rõ trong lòng. Hắn nhìn Thích thị trước mắt, quan sát từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu, khi đối phương càng thêm phẫn hận mới ánh mắt âm u nói: “Bộ dáng bà bây giờ cũng rất chân thật mà.”
Yến Hoằng Chân dời cái ghế qua, trực tiếp ngồi xuống trước người Thích thị: “Bà biết không? Ta vẫn luôn cho rằng ta rất ghét bà.”
“Vì người mẹ đã chết kia của ngươi?”
“Không sai!” Yến Hoằng Chân khẳng định gật gật đầu: “Bà ngẫm lại xem, toàn bộ sự tình đều bất công với mẹ ta hường nào, bà ấy vì Yến Hạo Nhiên mà ngay cả mạng cũng bỏ ra, thế mà sau khi bà ấy chết, đối phương ngay cả bài vị cũng không lập cho mẹ ta, hơn nữa còn từ chối không thừa nhận mình từng cưới mẹ ta. Nhà cữu cữu ta gặp nạn đến nhờ vả ông ta, thế mà ông ta lại lạnh lùng ngồi lên vách tường xem. Nhưng trái lại ông ta đối với bà thật tốt a, chiều chuộng, yêu, thương đủ đường, dựng vườn tược chuẩn bị cho bà sinh, dẫn dắt huynh đệ tỷ muội bà, khi ấy ta nghĩ, mẹ ta không bằng bà chỗ nào? … ®МαcŦЋιεηΨ Sau đó, ta hiểu ra, bà ấy vốn là không đóng kịch giỏi bằng bà!”
Thích thị nghe thế lại cười lạnh, trong nụ cười có châm chọc cũng có nhè nhẹ ngọt ngào mà hồi tưởng: “Ta cùng với Hạo Nhiên tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, tuy mẹ ngươi đến trước thì có thể làm sao, cuối cùng, người có được trái tim ông ấy là ta, chỉ là ta!”
“Nhưng cuối cùng người trở thành vợ ông ấy, cùng ông ấy hợp táng chung, vĩnh viễn được con cháu hương khói cũng không phải là bà a.”
Thích thị nghe nói như thế sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi có ý gì?”
“Ta đã tìm được chỗ chôn thân mẹ ta năm đó.” Yến Hoằng Chân thấy mặt Thích thị trắng xanh, tâm tình càng vui vẻ: “Làm vợ cả hợp táng cùng trượng phu của mình chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường sao? Ừm, ba ngày sau, chính là ngày tốt a, thích hợp mở từ đường, sửa gia phả, dời mả mới.” ®МαcŦЋιεηΨ Người của thời đại này tin kiếp sau, mọi người tin tưởng cho hai người nam nữ hợp táng cùng nhau, bọn họ ở kiếp sau sẽ viết tiếp duyên phậm làm vợ chồng mà kiếp này chưa hết.”
Tận đáy lòng, điều Thích thị cực kì tự hào nhất chính là thâm tình thắm thiết mà Yến Hạo Nhiên từng đối với mình, lúc này nghe thấy lời Yến Hoằng Chân, sắc mặt không khỏi đột nhiên trắng bệch, toát ra hận ý thâm trầm nhất: “Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể thay đổi gì sao?” bà ta hét như điên: “Người Hạo Nhiên yêu là ta, không phải là bà mẹ ma quỷ kia của ngươi.”
“À?” Yến Hoằng Chân nhướn mày, đầy châm chọc nhìn Thích thị mà hỏi ngược lại: “Bà xác định ông ta yêu bà? Mà không phải người em gái sinh đôi mà bà tự tay đẩy xuống hồ nước chết chìm?”
“Ngươi, ngươi…” hai con ngươi Thích thị bỗng nhiên trợn tròn, như thể gặp ma, toàn thân không ngừng run rẩy.
Yến Hoằng Chân thấy thế vẻ đùa cợt trên mặt càng đậm: “Cha ta trông thông minh thật ra cũng là quỷ hồ đồ, ngay cả người con gái ban đầu nhất kiến chung tình cũng có thể lầm, có điều cũng là bà diễn quá tốt, đã nhiều năm như vậy, chắc là một chút sơ sót cũng không lộ, nhưng mà ta cũng muốn hỏi bà…” ®МαcŦЋιεηΨ Yến Hoằng Chân sâu kín nói: “Lúc trước bà tự tay đẩy muội muội mình xuống hồ nước, sau đó thay thế cô ta, gả vào Hầu phủ, trong lòng thật sự an tâm đắc ý thế sao? Chẳng lẽ nửa đêm tỉnh mộng, bà chưa từng một lần nào nghe giọng cô ta nói, tỷ tỷ muội lạnh quá, mau cứu muội sao?”
“Không, không, không ————” Thích thị gào thét thê lương, thân thể co rúc vào một chỗ, hét lớn: “Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây, Hạo Nhiên mau cứu thiếp, mau cứu thiếp.”
“Ông ấy sẽ không tới cứu bà đâu.” Yến Hoằng Chân đứng lên, trong hai mắt tràn đầy hàn băng: “Nếu ông ta biết bà là người vì gả vào Hầu phủ, mà ngay cả em gái ruột cũng có thể nhẫn tâm hạ độc thủ, bà nói ông ta vẫn còn thích bà, yêu bà, đối xử với bà như tiên nữ trên trời sao?”
“Đừng! Đừng!” Bị một lời đâm thủng bí mật chôn sâu trong lòng nhiều năm, tinh thần Thích thị lập tức hỏng mất, bà ta hoảng sợ nhìn Yến Hoằng Chân trước mắt, đột nhiên thảm thiết khóc òa lên, phút chốc bắt lấy tay áo của hắn, đau khổ cầu xin: “Hạo Nhiên, chàng hãy nghe thiếp nói, chàng hãy nghe thiếp nói, thiếp không phải cố ý đẩy Mỹ Gia xuống, thiếp, thiếp cũng không biết vì sao muội ấy té xuống, thật đó, chàng tin thiếp đi, chàng tin thiếp đi mà, hãy tin thiếp… huhu… thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng mà!” Thích thị ngửa đầu si dại nói: “Năm ấy chàng đến nhà thiếp cầu thân, thiếp ở sau rèm nhìn lén chàng, chỉ một cái liếc mắt đó, thiếp liền yêu chàng, lúc ấy thiếp chỉ nghĩ, nếu có thể gả cho một nam tử như vậy thì tốt biết bao, thì tốt biết bao a…”
“Cho nên bà giết người em gái sinh đôi từ nhỏ đã yếu ớt không thường xuất hiện trước mắt người ngoài, sau đó thay mận đổi đào.” ®МαcŦЋιεηΨ Yến Hoằng Chân mặt đầy chán ghét hất bàn tay lôi kéo mình của bà ta ra, lạnh lùng nói.
Tô Tuệ Nương đứng nơi đó lẳng lặng nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy khí lạnh trong lòng thổi ra ngoài vù vù.
Giờ Thích thị rõ ràng đã thần chí không rõ, tưởng Tiểu Thất là Yến Hạo Nhiên.
“Không! Hạo Nhiên, đừng ghét thiếp, đừng hận thiếp, đừng mà…” Thích thị co ro thân thể hai tay che lỗ tai điên cuồng gào.
Yến Hoằng Chân dường như cũng mất kiên nhẫn, không muốn nhìn thêm ả điên phụ này lấy một cái, hắn xoay người kéo tay thê tử, hai người đi ra cửa: “À, đúng rồi… ngày mở từ đường, bà nhất định phải trình diện a, dù sao làm vợ kế còn phải dập đầu kính trà vợ cả đây!”
Sau khi cánh cửa phòng sau lưng lần nữa khép lại, giọng Tô Tuệ Nương có phần bất ổn hỏi: “Những lời vừa rồi chàng nói đều là thật sao? Thích thị bà ta thật sự…?”
“Đã sớm nói với nàng, ả quen thói lòng dạ độc ác mà.” Yến Hoằng Chân hừ một tiếng: “Ngần ấy năm, Hầu phủ ngoại trừ Nghị ca nhi của đại phòng và Xuân ca nhi của nhị phòng ra, vô luận là Yến Ngụy Nhiên hay là Yến Hoằng Bác đều không có một ai sinh hạ con nối dõi, nàng cho là tại sao?”
Chẳng phải là do bà ta không sinh được con trai, cho nên cũng không cho người khác sinh con trai sao.