Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 129: Chạm mặt




Edit: Mạc Thiên Y

So với lúc đến kinh hoảng lo lắng, đường trở về trái lại giống như thu du (du lịch mùa thu), rất nhàn nhã. Yến Hoằng Chân làm như cũng không vội hồi kinh, mà cùng vợ con chậm rãi ngồi trên xe ngựa. Tất nhiên, Hoài An vương Chu Bình cũng trở về cùng họ, đến giờ Tô Tuệ Nương còn nhớ rõ dáng vẻ kịch liệt tranh luận của cậu trước mặt hoàng thượng.

“Duyên tỷ nhi là ân nhân cứu mạng nhi thần, nhi thần không đi, muốn tận mắt thấy muội ấy khỏe hẳn mới được.”

Kể cũng lạ, đứa con trai mọi ngày đến cả lớn tiếng cũng không dám nói, lúc nào cũng trông có vẻ nhu nhược khép nép, thế mà lần đầu tiên ở trước mặt mình kiên định biểu đạt suy nghĩ trong lòng. Chu Trọng Quốc chăm chăm nhìn cậu một lúc lâu, mới trong lúc Yến Hoằng Chân và Tô Tuệ Nương quỳ trên đất liên thanh hô không dám, trầm mặc gật đầu.

Hơn nửa tháng sau, bọn họ rốt cuộc về đến Thượng Kinh.

Đã sớm nhận được tin, Tô Văn, Lâm thị, Thường Nhuận Nga đã chờ ở cổng thành từ sớm, người một nhà gặp nhau tất nhiên kích động không thôi, đặc biệt Lâm thị ôm Duyên tỷ nhi không ngừng rơi lệ, cảnh tượng thành ra trong mừng rỡ mang theo vài tia chua xót.

“Đại nạn không chết tất có hậu phúc.” Lâm thị nức nở xoa đầu Duyên tỷ nhi: “Cháu ngoan, cháu gái ngoan.”

Một đường vào cửa nhà, Tô Tuệ Nương bị Thường Nhuận Nga kéo tay lại, nhìn từ trên xuống, trên mặt mang theo vài tia vui mừng hỏi: “Thật, thật sự có rồi?”

Tô Tuệ Nương cười cười, thoải mái gật đầu.

“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!” Thường Nhuận Nga mắt ngấn nước, liên tu nói: “Ban đầu lúc hay tin Duyên tỷ nhi gặp chuyện, dọa bọn muội sợ chết khiếp, thật may, thật may… thật là ứng với câu đại nạn không chết tất có hậu phúc của mẹ!”

“Để bọn muội lo lắng rồi!” Tô Tuệ Nương thấy nàng xúc động, hốc mắt không khỏi cũng có vài phần chua xót.

Mọi thứ trong phủ không có gì khác với lúc Tô Tuệ Nương đi, chưa đến mấy ngày, nàng đã đem những chuyện tồn đọng lại xử lý gọn gàng ngăn nắp, mấy ngày qua, bên phủ Uy Vũ Bá, bên Lục Song Ảnh, cùng với bên Đàm phủ cũng cho người tới thăm hỏi. Tô Tuệ Nương xốc tinh thần gồng mình ứng phó, bởi vì chẳng biết sao, trong khoảng thời gian này, nàng dường như đặc biệt thích ngủ, thường xuyên một giây trước còn đang nói chuyện, một giây sau đã gà gật. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tình hình này bị Yến Hoằng Chân bắt gặp được, tức khắc đau lòng, cưỡng chế hạ lệnh đóng cửa phủ, lấy cớ phu nhân mang thai cần tĩnh dưỡng từ chối tiếp khách. Tô Tuệ Nương ngoài miệng tuy là trách vài câu, nhưng trong lòng đại để vẫn hưởng thụ.

Cứ thế, nàng không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ cố gắng dưỡng thai.

Thân thể Duyên tỷ nhi cũng không có vấn đề gì, lại thấy mẫu thân mang thai vất vả, bèn chủ động đưa ra yêu cầu “quản gia”. Tô Tuệ Nương nghe vậy, tất nhiên cầu còn không được, con gái đến tuổi, phải nên dạy dỗ đến nơi đến chốn. Thế là, hai mẹ con một người nghiêm túc dạy, một người chăm chú học, đối với chuyện làm sao xử lý việc nhà Duyên tỷ nhi cũng bắt đầu chầm chậm lên tay.

Thời gian dần trôi, đảo mắt lại qua hai tháng. Một ngày nọ, phủ Uy Vũ Bá bỗng truyền đến tin dữ, Trần Thái phu nhân bệnh qua đời. Từ mấy năm trước, thân thể bà cụ đã bắt đầu suy yếu, thường triền miên trên giường bệnh, lần này rốt cuộc không gắng gượng được mà rời đi. Tô Tuệ Nương là một trong những người đầu tiên hay tin buồn này, trong lòng rất đau buồn. Ngày hôm sau, nàng liền dẫn Duyên tỷ nhi đến truy điệu.

Phủ Uy Vũ Bá nơi nơi đều giăng khăn tang, trong linh đường một cỗ quan tài gỗ lim đen được đặt ở giữa, Trần Ngọc, Lâm Tú Châu, cùng với Trần Vinh Trần Thọ đều mặc áo tang quỳ gối hai bên. Cái chết luôn khiến người ta cảm thấy bi thương đến ngạt thở, hồi tưởng lại sự quan tâm che chở của Trần Thái phu nhân đối với nhà mình, Tô Tuệ Nương lại lần nữa rơi nước mắt. Thắp nén nhang cho Trần Thái phu nhân, lặng lẽ niệm: “Mẹ nuôi, lên đường bình an” xong, nàng mới chầm chậm đi đến trước người Trần Ngọc, ngẹn ngào nói: “Trần đại ca, huynh hãy bớt đau buồn.”

Trần Ngọc mặt đầy tiều tụy, đôi con ngươi ẩn hiện vô thần, nghe giọng Tô Tuệ Nương, hắn hơi ngẩng đầu lên, khàn khàn mà đáp câu: “Đa tạ.”

Tô Tuệ Nương thấy vậy trong lòng cũng thở dài, dùng hai câu “sinh không gặp thời” hoặc “vận mệnh trêu người” để hình dung người nam nhân này, hẳn là thích hợp nhất.

Đương kim Thánh thượng là một người “bụng dạ nham hiểm”, nương vụ án Trùng Dương hành thích, giết hết các khai quốc công thần, sau đó tuy có hạ “chiếu xưng tội”, cũng sửa lại án sai cho nhà người ta, nhưng lại không chịu tái trọng dụng hậu nhân của bọn họ. Cho nên những gia tộc kia trong những năm tháng sau này từ từ điêu linh, phủ Uy Vũ Bá cũng không ngoại lệ. Vốn là với tài học của Trần Ngọc, dầu ra làm quan cũng không vấn đề gì, song, hiện thực bức bách, một lòng hoài bão cuối cùng không được thi triển, chỉ có thể gánh lấy một cái tước vị hữu danh vô thực, uổng hoài thanh xuân.

Nam nhân chính là như vậy, nếu trong sự nghiệp không thể thành công, trong gia đình còn không như ý, thoạt nhìn sẽ đặc biệt già cỗi tiều tụy.

Tô Tuệ Nương liếc thấy Lâm Tú Châu bên cạnh, thị bây giờ trông rõ mồn một là hình tượng bà lão, hai mắt đờ đẫn, trên mặt chẳng chút biểu tình, cả người tưa như khúc gỗ mục, chẳng chút mảy may sức sống.

Bởi sự kiện “khăn tay” lần trước, Tô Tuệ Nương đối với người phụ nữ này chẳng có chút nửa điểm hảo cảm, do đó lúc này cũng không có bất kỳ cảm giác đồng tình nào. Lâm Tú Châu trở thành cái dạng ngày hôm nay cũng coi như tự làm tự chịu, suy cho cùng trên tay thị còn dính tánh mạng của Ôn thị.

Sau khi Trần Thái phu nhân qua đời, Tô Tuệ Nương buồn bực mấy ngày, Duyên tỷ nhi thấy mẫu thân rầu rĩ không vui, bèn đề nghị hai mẹ con cùng đến Vân Nhạc tự giải sầu. Tô Tuệ Nương nghĩ lúc trước nữ nhi bị thương mình hứa nguyện với Bồ Tát, lúc này cũng nên hoàn nguyện rồi, bèn đồng ý. Thế là, chọn một ngày trời quang mây tạnh, ngồi lên xe ngựa đến Vân Nhạc tự.

Vì là ngôi chùa cổ cách kinh thành gần nhất, Vân Nhạc tự lúc nào cũng đông nườm nượp rất nhiều tín đồ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Có điều, bởi vì Tô Tuệ Nương ngày thường đóng góp không ít tài vật cho chùa, vì thế ở trong chùa cũng có thể cung cấp thiền phòng nghỉ ngơi cho nhà nàng. Đến tiếp đãi họ chính là trụ trì Vân Nhạc tự – Duyên đại sư, Tô Tuệ Nương cùng ông trò chuyện một hồi, sau khi tự giác quyên tặng hai trăm lượng bạc, đối phương mới A Di Đà Phật rời đi.

Duyên tỷ nhi thấy thế bĩu môi nói: “Hòa thượng này cũng rất thích tiền.”

Tô Tuệ Nương trừng con gái, trách: “Đừng có nói bậy, cẩn thận Phật tổ trừng phạt con đó.”

“Con nói là hòa thượng mà, cũng có nói Phật tổ đâu.” Duyên tỷ nhi cười hì hì từ bên người mẫu thân chạy ra: “Mẹ, thân thể mẹ không tiện, ở đây nghỉ một lát đi đã, nữ nhi thay ngài đi dâng hương cho Phật tổ nhé.” Nói đoạn, tức tốc xông ra ngoài.

Tô Tuệ Nương đưa mắt ra hiệu, lập tức một toán nha hoàn bà vú đi theo.

“Con bé này, tính tình hấp tấp như vậy, chẳng có lúc nào là chịu ở yên.”

Bên cạnh, Phương Nhi nghe vậy mỉm cười đáp: “Đại tiểu thư tính tình luôn tốt mà, nữ hài tử hoạt bát sáng sủa như vậy, ai thấy đều sẽ thích.”

“Vẫn là an tĩnh chút thì tốt hơn.” Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu: “Ngươi xem Tình tỷ nhi đó, so với nó còn nhỏ hơn hai tuổi, nhưng lại như bà cụ non vậy, vừa hiểu chuyện vừa yên tĩnh, thật tốt.”

Hai chủ tớ đang câu chuyện câu trò, bên ngoài liền có tiểu sa di bưng khay trà đi vào, hậu viện Vân Nhạc tự có một dòng suối trong, nước suối thanh mát ngọt lành mỗi khi có khách quý tới, tiểu sa di đều dùng nước suối này pha trà dâng khách, cũng xem như là một chiêu bài của Vân Nhạc tự.

“Chủ tử, nô tỳ có đem theo một hũ mơ chua, ngài nếm một ít nhé?”

“Ừ. Lấy ra đi, đang muốn ăn đây!”

“Đều nói chua nam cay nữ, nhìn chủ tử thích ăn chua như vậy, thai này đích thị là tiểu thiếu gia rồi.”

“Chỉ có ngươi lẻo mép…”

“Chủ tử, nô tỳ nghe nói trong Vân Nhạc tự này cũng có thờ Tống Tử Quan Âm, chi bằng một lát ngài đi lạy một cái, cũng có thể xin bồ tát phù hộ ngài sinh được tiểu thiếu gia thông minh khỏe mạnh.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy không khỏi động lòng, như vậy tuy có hiềm nghi “ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật”, nhưng tóm lại có thể an tâm, không phải sao? Lập tức nói: “Cũng được.”

Phật điện của Tống Tử Quan Âm ở hướng tây bắc của Vân Nhạc tự, Tô Tuệ Nương thẳng đường đi tới, nơi này tín dân cũng rất nhiều, nhưng đa phần đều là phụ nữ đã thành hôn. Tô Tuệ Nương từ dâng hương đến quỳ lạy vỏn vẹn một khắc đồng hồ, sau đó ngắm nghía trong điện một lúc, đàm luận vài câu cùng đại hòa thượng phụ trách giảng giải ở đây, mới trở ra điện.

Mấy chủ tớ chậm rãi đi trở về, tính toán thời gian, Duyên tỷ nhi cũng có thể đã trở lại.

“Các ngươi muốn làm gì!” Đột nhiên, một giọng nói sợ hãi vang lên.

Thanh âm bén nhọn, hẳn là nữ tử không sai.

Tô Tuệ Nương không khỏi dừng chân, khẽ nhíu mày. “Đi qua nhìn một chút.” Nàng lạnh nhạt nói.

Chỉ thấy tại một nơi vắng người, vài công tử ca mặc hoa phục, đang vây quanh hai vị thiếu nữ, trong đó người cao hơn đang kêu to đứng chắn trước người kia, mặc y phục xanh lục, thoạt nhìn hẳn là tiểu nha hoàn trong phủ, lúc này đang gắt gao che chở cô gái sau lưng.

“Nói cho các ngươi biết, tiểu thư của chúng ta ấy mà là biểu tiểu thư của Đàm gia trong Thượng Kinh, không cho phép các ngươi càn rỡ, biết điều thì mau tránh ra, bằng không đợi hộ vệ trong phủ tới, cho các ngươi chịu không nổi đâu!”

“Đàm gia, Đàm gia gì chứ. Hì hì… Chúng ta ấy thế mà chưa từng nghe qua trong Thượng Kinh có Đàm gia nào.” Mấy tên công tử bột kia cười ha ha nói.

Bọn người kia đều là đám công tử bột khét tiếng trong kinh thành, ngày thường việc thích làm nhất là trêu ghẹo con gái nhà lành, tức thì liền có một tên bước lên trước, nói với cô gái sau lưng thiếu nữ áo xanh kia: “Tiểu nương tử, chớ sợ, nàng lớn lên động lòng người như thế, thực khiến chúng ca ca ta đây sinh lòng ái mộ… nàng trốn gì chứ, mau ra đây, để mấy ca ca thân cận chút nào…” nói đoạn liền duỗi cánh tay, muốn bắt cô gái kia.

“Đừng!”

“Dừng tay!”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, trước là tiếng kêu sợ hãi của cô bé kia, tiếng sau lại là tiếng hét phẫn nộ của Tô Tuệ Nương.