Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 124: Cầu hôn




Edit: Mạc Thiên Y

Rốt cuộc Yến Hoằng Chân nói xin lỗi thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, nói bao nhiêu lời hay, chúng ta tạm không nói đến, bạn chỉ cần biết rằng, đến cuối cùng Tô Tuệ Nương vẫn tha thứ cho hắn là được, chỉ có một điểm, Tô Tuệ Nương muốn Yến Hoằng Chân cam đoan tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa, mặc dù hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Chuyện “tránh thai” liền tạm thời chấm dứt tại đây, trong nhà lại lần nữa khôi phục hòa bình.

Duyên tỷ nhi nhìn thấy cha mẹ hòa hảo, càng cao hứng không thôi, ôm cổ Tô Tuệ Nương làm nũng một trận.

“Ngày thường đều vặn vẹo với cha cô, đến lúc nghiêm túc thì lại hướng về phía hắn.” Tô Tuệ Nương gõ cái đầu nhỏ của con, lắc đầu cười khổ nói: “Con đấy!”

Duyên tỷ nhi le lưỡi, làm bộ thở dài một tiếng: “Ầyz! Ai bảo ổng là cha ruột con chứ!”

Tô Tuệ Nương rốt cuộc vẫn sợ Yến Hoằng Chân lén cho mình uống chỗ thuốc kia sẽ ảnh hưởng đến thân thể, cố ý tìm tới đại phu tinh thông điều dưỡng, tỉ mỉ kiểm tra một lần, may mà không có chuyện gì lớn, chỉ cần ngừng thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian, lại sinh hoạt vợ chồng thì có thể rất nhanh mang thai. Tô Tuệ Nương nghe xong, có thể nói là vui mừng quá đỗi, ra sức tính ngày. Không phải nàng quá gấp, mà thật sự là tuổi tác đã sờ sờ ra đó, tính một chút, nàng năm nay cũng đã qua ba mươi, coi như là phụ nữ lớn tuổi rồi, nếu không sinh, sợ về sau căn bản không có cơ hội sinh nữa.

Song, điều làm người ta vô cùng thất vọng là, trong hai năm sau, vô luận Tô Tuệ Nương cố gắng thế nào, nóng lòng ra sao, bụng của nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, mà Yến Hoằng Chân cũng tỏ vẻ mình thật sự không có động tay chân gì trong đó, bất đắc dĩ, nàng buộc phải dẹp bỏ ý niệm này, có lẽ số mình không có con trai được.

“Thực xin lỗi.” Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Yến Hoằng Chân, trong lòng Tô Tuệ Nương đều dâng lên áy náy nồng đậm.

Mà khác với thê tử, Yến Hoằng Chân đối với chuyện sinh con trai làm như hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí mơ hồ đè nén cao hứng của mình, còn làm bộ an ủi: “Mệnh có thì cuối cùng cũng sẽ có, trong mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, chúng ta đã có Duyên tỷ nhi, vậy là đủ rồi!”

Cũng chỉ có thể như vậy, Tô Tuệ Nương nghĩ, về phần ý định nạp tiểu thiếp cho trượng phu, nàng càng chưa từng nghĩ qua, đây cũng là một loại ích kỷ sao, Tô Tuệ Nương khẽ thở dài.

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Thời gian hai năm đủ để Duyên tỷ nhi từ một tiểu cô nương nhoi nhoi, trở nên thành thục hơn rất nhiều, bây giờ cô bé đã không tiến cung nữa, dù sao đám công chúa cũng lớn dần rồi, không còn thời điểm cần bạn chơi nữa. Đối với con gái Tô Tuệ Nương mặc dù cưng chiều, nhưng lúc nên nghiêm khắc quản giáo, nàng cũng tuyệt không nương tay, thành thử, bây giờ Duyên tỷ nhi vô luận ngồi hay đi lại đều là phong phạm của đại gia khuê tú (ở mặt ngoài), tuy là thâm tàng khuê các, nhưng các phu nhân quyền quý trong kinh thành ai mà không biết, nhà Võ tiến bá có một cô con gái xinh đẹp như hoa tính tình sảng lãng hào phóng, mà đi theo cùng là đủ loại hỏi thăm rập rờn, về chuyện hỏi thăm, ngoài hôn sự ra còn là chuyện gì chứ?

Ở thời đại này, gả con gái cũng là một môn học vấn thâm sâu, con rể không phải muốn tìm là có thể tìm được, ắt phải trải qua thời gian dài tìm hiểu và quan sát. Gia thế của đối phương, phẩm tính của họ, có chí tiến thủ hay không? Có “sở thích” nào không muốn người khác biết hay không?” Hằng hà sa số điều, căn bản không thể nhìn ra chỉ trong bốn năm năm được, thế là tung lưới rộng, chuyên cần bắt cá vài năm, hơn nửa năm qua Tô Tuệ Nương cũng liên tiếp tham gia các hội giao lưu giữa các quý phu nhân, âu cũng có vài phần thu hàng. Nữ nhi mình tự mình biết, Duyên tỷ nhi bây giờ nhìn thì nhu thuận, kỳ thật tính tình vừa bướng bỉnh vừa mãnh liệt như cha nó, cho nên tốt nhất là tìm một người tính tình ôn hòa, phúc hậu, có thể chịu được con gái mình “bắt nạt”.

“Phu nhân, chúng ta đến nơi rồi.” Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng cung kính bẩm báo của gã sai vặt.

Tô Tuệ Nương lập tức dừng suy nghĩ trong đầu, được Phương Nhi hầu hạ bước xuống xe ngựa.

“Võ tiến bá phu nhân, ngài tới rồi, lão phu nhân nhà chúng ta đang mong ngài đây!” Một ma ma mặc áo màu tương, trên đầu cắm cây trâm bạc, giữa lông mày mang theo nét sầu muộn, miễn cưỡng cười mở miệng nói.

Tô Tuệ Nương gật gật đầu cùng bà ta đi vào viện, lúc đi, nàng nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nuôi bệnh ra sao rồi?”

Ma ma kia trầm thấp thở dài: “Kể từ năm trước, thân thể lão phu nhân đã bắt đầu kém hơn.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy trên mặt cũng thoáng qua nét buồn, trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào nội thất, lúc này trong phòng đã đứng ngồi không ít người. Tô Tuệ Nương đầu tiên bắt gặp Trần Ngọc đứng ở đầu giường, hắn đã trung niên, trông vẫn ôn tồn tao nhã như trước, Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười với hắn, mà Trần Ngọc cũng hồi đáp bằng một nụ cười có phần chua xót. Đứng bên người Trần Ngọc là thê tử của hắn Lâm Tú Châu, lúc này, thị đã sớm không còn vẻ hoạt bát lanh lợi năm xưa, cả người trầm lặng, trông vô cùng già nua, sau lưng hai người họ là hai thiếu niên độ tuổi tương đương, là hai đứa con trai của Trần Ngọc: Trần Vinh và Trần Thọ, hai người này đều do thiếp thất Ôn thị sinh ra, bởi vì Lâm Tú Châu không có con trai, cho nên hai cậu ở trong phủ được nuôi dạy như đích tử.

“Tuệ Nương đến rồi à!” Dựa trên gối thêu, Trần thái phu nhân thấy Tô Tuệ Nương tới, không khỏi vẫy tay với nàng, khẽ cười nói.

Tô Tuệ Nương vội bước tới, cầm hai tay bà: “Vâng! Tuệ Nương tới rồi, mẹ nuôi, mẹ thấy sao rồi?”

“Bệnh cũ, không có gì đáng ngại!” Trần Thái phu nhân cười cười, sau đó có chút oán trách nhìn bốn phía: “Cũng là chút trầm kha mà thôi, đám Ngọc Nhi chúng làm lớn quá đó mà!”

“Thân thể quan trọng, không được qua loa.” Tô Tuệ Nương tinh tế quan sát Trần Thái phu nhân vài lần, chỉ thấy trên mặt bà ảm đạm vô quang, thần sắc xanh xao võ vàng, ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực, biết lần này xác thực bà bệnh không nhẹ.

“Mẹ nuôi nên sớm báo cho con biết mới phải.” trong lòng nàng khó chịu, lời nói ra liền mang theo chút oán giận.

“Con ngoan, mẹ nuôi thật sự không sao mà!” Trần Thái phu nhân vỗ vỗ tay nàng.

Thấy hai mẹ con họ ở đó nói chuyện thân thiết, bên kia Lâm Tú Châu ở chỗ không ai thấy hung hăng siết khăn thêu trong tay, trong lòng thị có hận, một hận mẹ chồng đối với mình bất công, Tô Tuệ Nương cùng lắm chỉ là con gái nuôi mà thôi, nhưng Trần thái phu nhân đối với cô ta tốt như vậy, đem ra so sánh, mình là con dâu thì bới lông tìm vết, đúng là bất công. Hai hận, Tô Tuệ Nương, vốn thị còn không biết, vì sao trượng phu không thích mình, nhưng vào năm ngoái, thị đã biết… cho nên trong lòng càng thêm hận.

“Ngọc Nhi, Vinh ca nhi, Thọ ca nhi, các con về trước đi, không cần ở nơi này đâu!” Trần Thái phu nhân có phần yếu ớt nói với con cháu. Lại không nhìn Lâm Tú Châu bên cạnh lấy một cái.

Trần Ngọc là một hiếu tử, nghe vậy tất nhiên dẫn bọn nhỏ lui ra ngoài, ngược lại Lâm Tú Châu cả người đờ ra như tượng gỗ, vô thanh vô tức hệt như âm hồn.

Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tô Tuệ Nương biết, Trần Thái phu nhân đây là có lời muốn nói riêng với mình. Nhưng nàng không nghĩ tới là, điều bà nói lại có liên quan với Duyên tỷ nhi.

“… Ngài, ngài là muốn…” Tô Tuệ Nương có chút giật mình chớp chớp mắt. Trần Thái phu nhân gật gật đầu, dùng giọng điệu áy náy: “Mẹ nuôi biết thỉnh cầu này quá mạo muội, nhưng thân thể của mẹ lại… cho nên…”

Bà nói có chút ấp a ấp úng, nhưng cũng không làm trở ngại Tô Tuệ Nương lĩnh hội ý tứ trong đó.

Trần Thái phu nhân muốn kết thân với nhà mình, cho Vinh ca nhi cầu hôn Duyên tỷ nhi.

Kỳ thật loại đàm luận hôn sự của nữ nhi trực tiếp mặt đối mặt này, là phi thường không thỏa đáng, nhưng vì hai nhà có quan hệ không tầm thường, hơn nữa quanh đây chỉ có hai người họ, vô luận thành hay không thành cũng sẽ không truyền ra, cho nên cũng có thể vô tư thẳng thắn nói ra một lần.

Trong đầu Tô Tuệ Nương nhanh chóng chuyển động đủ loại ý niệm, phẩm tính của Vinh ca nhi nàng cũng rất hiểu, đứa bé kia giống phụ thân, là một đứa bé ôn hòa, người cũng rất an phận, chưa bao giờ có chỗ nào thất lễ. Mặc dù chỉ là con vợ bé, nhưng xem tình huống của phủ Uy Vũ bá trước mắt, chỉ sợ sau này tước vị sẽ rơi lên đầu cậu ta. Người tốt, gia thế cũng không tệ, người hai nhà biết gốc biết rễ quan hệ thâm hậu, nhưng có một điểm rất không tốt, đó chính là cậu ấy có một người mẹ cả, hơn nữa mẹ cả này còn không phải là người dễ sống chung.

Mẹ chồng muốn làm khó con dâu, chuyện này quả là dễ khiến người ta giận sôi.

Mắt thấy Tô Tuệ Nương cau mày, gương mặt xoắn xuýt do dự, trong mắt Trần thái phu nhân không khỏi mang theo chờ đợi. Thân thể của bà chính bà tự biết, e là không sống được mấy ngày, thành thử trước khi chết, muốn định hôn lễ của trưởng tôn. Duyên tỷ nhi tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất, người đẹp, tính cách cũng tốt, mấu chốt nhất là có phụ thân quyền thế, nếu tương lai trong Thượng Kinh lại có trắc trở gì, nhờ vào phần quan hệ này, cũng có thể bảo đảm phủ Uy Vũ Bá bình an an khang.

“Mẹ nuôi, mẹ để con suy nghĩ cho kỹ đã.” Tô Tuệ Nương thật sự không đành lòng dứt khoát từ chối với bà cụ đang bệnh nặng, chỉ nói: “Chuyện này sau khi trở về, còn phải thương lượng với lão gia nhà con nữa.”

“Được được được!” Trần Thái phu nhân nghe vậy quả nhiên là vui mừng quá đỗi. Nắm chặt tay Tô Tuệ Nương, kích động nói: “Con nguyện ý suy nghĩ là được rồi, mẹ nuôi thật sự sợ bị con từ chối ngay đây!”

Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười một cái.

Hai người lại trò chuyện một lát, Trần Thái phu nhân dù sao còn yếu, chẳng được bao lâu đã không chịu nổi.

Tô Tuệ Nương hầu hạ bà uống thuốc, bấy giờ mới trở ra cửa.

Sau đó, ngoài ý liệu nhìn thấy Lâm Tú Châu, thị cứ thế đứng nơi đó hai mắt đờ đẫn nhìn mình, Tô Tuệ Nương lấy làm lạ trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc đi tới.

Lâm Tú Châu giơ tay lên đưa cho nàng một cái hộp, cười như không cười nói: “Tuệ Nương muội muội, đây là vật muội đánh rơi.”

Tô Tuệ Nương cau mày, nhận lấy.

Lâm Tú Châu cũng không nhìn nàng, trực tiếp quay đầu rời đi.

Ngồi trên xe ngựa trở về phủ, Tô Tuệ Nương mở chiếc hộp kia ra, trong hộp là một mảnh khăn tay vuông, trắng thuần, đường chỉ thêu viền màu vàng nhạt, một chiếc khăn tay cực kỳ đơn giản.

Tô Tuệ Nương không biết Lâm Tú Châu đưa cho mình chiếc khăn tay này làm gì.