Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 111: Người cũ




Edit: Mạc Thiên Y

Tô Tuệ Nương nhìn trước mắt từng ngọn cây cọng cỏ, từng viên gạch viên ngói, chỉ cảm thấy sóng lòng sục sôi không thể kiềm nén, tất cả của nơi này nàng thật sự quá quá đỗi quen thuộc, trong những năm tháng gian nan nhất, mỗi lần nhớ tới nơi này, cũng sẽ cho nàng niềm an ủi sâu sắc nhất, bởi vì nơi này chính là “nhà” của nàng!

Tiến vào cổng trong, Tô Tuệ Nương bắt gặp Lục Song Ảnh đứng tại cửa đón nàng, hôm nay cô mặc váy màu thạch anh vẽ hoa, mái tóc đen nhánh vấn thành búi tóc tròn, toàn thân đã bớt đi nét ngượng ngùng của thiếu nữ, mà nhiều thêm chút ít quyến rũ của phụ nữ, hơn nữa nhìn gương mặt đầy ắp ý cười dịu dàng kia, là biết cuộc sống sau khi cưới của cô hẳn tương đối hạnh phúc.

Tô Tuệ Nương cố đè nén cảm thương đầy ngập trong lòng, cố giả vờ vô sự đi tới, Lục Song Ảnh cười híp mắt kéo tay nàng, thân thiết nói: “Tỷ đó nha, cũng không biết tới thăm ta nữa, có thể thấy trong lòng không nghĩ tới ta rồi!”

Tô Tuệ Nương nghe vậy bèn cười trả lời: “Người nào đó mới tân hôn không lâu, chính là thời điểm trăng mật ngọt ngào, sao ta không biết xấu hổ mà tới quấy rầy được chứ.”

“Ai nha, tỷ nói cái gì đó!” sắc mặt Lục Song Ảnh đột nhiên càng đỏ, vặn vặn vẹo vẹo kéo chéo áo. Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, nơi đây đã đốt địa long cho nên rất ấm, Tô Tuệ Nương bèn cởi áo choàng trên người, cùng Lục Song Ảnh ngồi trên trường kỷ nói chuyện.

“Đúng rồi, sao tỷ không dắt Duyên tỷ nhi theo” Lục Song Ảnh trách: “Uổng cho muội còn đặc biệt dặn phòng bếp chuẩn bị đủ loại điểm tâm đây!”

“Bên ngoài trời lạnh quá, sợ con bé cảm lạnh” Tô Tuệ Nương nhấp ngụm trà nóng trong tay, cảm giác khí lạnh trên người tan đi phần nào: “Còn những điểm tâm muội đã chuẩn bị ấy, có thể bọc lại đưa ta mang về được mà!” Vừa nói vừa nghịch ngợm nháy mắt một cái, chọc cho Lục Song Ảnh cười phá lên.

“Muội thế nào rồi?” Mặc dù trong lòng biết Lục Song Ảnh sống cũng không tệ, nhưng Tô Tuệ Nương vẫn hỏi ra miệng. Biết nàng chỉ chuyện gì, Lục Song Ảnh mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp: “Tướng công chàng rất tốt, có học thức, lại ôn nhu săn sóc, đối với muội cũng tốt.

Tô Tuệ Nương hé miệng cười, ghẹo nói: “Muội thấy ta đã nói chưa? Uổng cho muội trước khi thành thân còn hoảng sợ, lo này lo kia!” Cái gọi là “khuê mật” chính là giữa hai nữ nhân thân thiết có thể nói ít chuyện mà tuyệt sẽ không nói với người ngoài, mà đoạn thời gian trước khi thành thân, nữ nhân dễ nghĩ ngợi miên man nhất. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Rời xa hoàn cảnh sinh hoạt mà mình quen thuộc, cả thể xác lẫn tinh thần dung nhập vào một đại gia đình khác, từ nay không còn là hòn ngọc quý được sủng ái trăm bề trên tay phụ mẫu, mà phải hầu hạ trượng phu, hầu hạ mẹ chồng, là một nàng dâu nhọc lòng lo liệu việc nhà, đoán chừng sẽ là nỗi bất an của mỗi cô gái, Lục Song Ảnh dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

“Khi đó may mà tỷ khuyên muội bớt lo đó!” Nàng cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Có điều cũng y như tỷ nói, Lâm gia là một nhà rất tốt. Mẹ chồng rất hiền lành, tướng công cũng săn sóc, ngay cả đại tẩu cũng là người hiền lành dễ chung đụng.” Lúc Lục Song Ảnh nhắc tới hai chữ “đại tẩu”, tim Tô Tuệ Nương khẽ run lên, như là nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có phần không được tự nhiên, nhưng cũng thoáng qua rồi biến mất, chốc lát sau chỉ nghe nàng mím môi cười nói: “Đó là đương nhiên, cửa hôn sự Lâm gia này ấy mà là bá phụ bá mẫu đã tuyển chọn kỹ càng cho muội, không biết rụng hết bao nhiêu sợi tóc mới chọn được người ta, muội gả vào chẳng khác nào đã tiến vào hũ mật rồi.” Lục Song Ảnh nghe vậy càng đỏ mặt không thôi, ngay cả khóe mắt cũng toát ra hạnh phúc nồng đậm. Con người chính là loài sinh vật như vậy, lúc bi thương khổ sở phần lớn là lựa chọn một mình liếm láp vết thương, mà lúc vui vẻ hạnh phúc thì ước gì khắp thiên hạ đều biết, đây phải nói là “hạnh phúc” rồi.

Hai người cười cười nói nói một trận, trong lời nói không khỏi nhắc đến Yến Hoằng Chân ở Quý Châu xa xôi, Lục Song Ảnh khuyên rất nhiều lời vui, tỷ như chẳng bao lâu đại quân sẽ khải hoàn trở về, chờ Yến Hoằng Chân kiếm cho tỷ được một chức cáo mệnh trở về vân vân. Tô Tuệ Nương trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng cũng biết đối phương là có lòng tốt, liền vờ vui vẻ nhất nhất đón nhận. Hai người từ trước đến nay rất dễ nói chuyện, tính cách Lục Song Ảnh thuộc loại tương đối hào sảng, sẽ không quanh co lòng vòng, mà Tô Tuệ Nương cá tính nhu hòa, nói năng chất phác hài hước, thành thử hai người này mà xúm lại, đều sẽ “tám” không dứt.

Đang trò chuyện rô rả, một tiểu nha hoàn xốc rèm đi vào bẩm: “Đại thiếu phu nhân tới ạ.”

Lục Song Ảnh cùng Tô Tuệ Nương liếc nhau, hai người lật đật đứng lên. Quả nhiên một lát sau, có người đi đến, lại không phải một người, mà là hai người phụ nữ và một bé gái. Hai người phụ nữ kia một người mặc áo thêu chữ Phúc màu vàng nghệ, một người mặc áo màu sen xanh, hai người tướng mạo rất có phần na ná nhau, hẳn là tỷ muội không thể nghi ngờ. Lục Song Ảnh hướng về người phụ nữ áo xanh kia cúi người chào trước, trong miệng thân thiết gọi: “Đại tẩu sao lại tới ạ!”

Người phụ nữ này là đại thiếu phu nhân của Lâm gia: Thẩm thị. Thẩm thị kia cười nhìn nàng một cái, trong miệng lại nói: “Không ngờ muội đang tiếp khách, không quấy rầy các muội chứ.”

“Sao có thể chứ!” Lục Song Ảnh có phần nũng nịu ngắt lời, giới thiệu với đại tẩu: “Đây là bạn khuê mật của muội, Tô Tuệ Nương. Tỷ ấy là phu nhân của Yến tử tước.”

Tiếng tăm của Yến Hoằng Chân rất vang dội trong kinh thành, lúc đầu Thẩm thị không kiềm được nhìn thêm vài lần, song không có địch ý gì cả. Giờ phút này, tâm tư của Tô Tuệ Nương đều không ở tại nơi này, nàng hơi tròn mắt nhìn người phụ nữ kia sau lưng Thẩm thị, gương mặt này nàng thật sự rất quen thuộc. Đó là gương mặt thuộc về “mẹ chồng” kiếp trước của nàng, không sai, cho dù trẻ gần hai mươi tuổi, nhưng Tô Tuệ Nương vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với các muội…” bên tai Tô Tuệ Nương truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm thị: “Đây là đại tỷ nhà mẹ đẻ ta, còn đây là Tích tỷ nhi cháu gái nhà mẹ ta.”

Nhìn hai mẹ con trước mắt, tâm tình của Tô Tuệ Nương vô cùng phức tạp, nàng siết chặt quả đấm trong tay áo, ra sức tự nhủ trong lòng, mày đã không còn là Lâm Ngữ Yên nữa, mày là Tô Tuệ Nương, là Tô Tuệ Nương!!! Móng tay đâm vào lòng bàn tay gây đau đớn rốt cục khiến nàng tỉnh táo lại chút ít. Sau khi hai bên chào hỏi, mới lần nữa ngồi xuống.

Thoát khỏi sợ hãi lúc gặp mặt, Tô Tuệ Nương rốt cục có thể lấy một loại tâm thái tương đối bình hòa đối mặt với họ. Kỳ thật căn bản không cần như vậy, nàng thầm cười khổ một tiếng, lúc trước mình đã có thể quen biết Lục Song Ảnh, thì cớ sao sẽ không gặp lại những nhân vật kiếp trước xuất hiện trong sinh mệnh mình chứ, trong sâu kín nàng không khỏi nhớ tới những chuyện đã bị lãng quên kha khá kia.

Nhìn chung “kiếp trước” của mình, bình tâm mà loạn, nàng coi như đã rất may mắn rồi, cha mẹ vô cùng thương yêu mình, bà nội nhân từ, cô mợ hòa ái, không có những cảnh trạch đấu ngổn ngang kia, nhà họ Lâm có thể nói là sạch sẽ mà an hòa. Nhưng con gái lớn mà, luôn phải lấy chồng, kể từ khi quỳ thủy đến, mẫu thân nàng liền oanh oanh liệt liệt bắt đầu con đường tìm rể. (quỳ thủy: kinh nguyệt)

Chọn nhà này rồi đến nhà khác… không chê người này dung mạo không đẹp, thì chê người nọ lắm chị em dâu, cứ thế khắc nghiệt kén chọn, bất tri bất giác kéo dài tới mười tám tuổi. Nàng mười tám tuổi vẫn chưa thành thân, đã coi như là gái lỡ thì rồi… mẫu thân quýnh lên, cảm giác mình nên bớt chút điều kiện. Mà đúng lúc này, đại thẩm đưa ra một đề nghị. Nói tỷ tỷ bên nhà mẹ đẻ thím có một đứa con trai tên là Đàm Duy, bản tính thuần hậu, ôn thuận cung lương, là một nam nhi tốt hiếm có. Mẫu thân nghe xong không khỏi động tâm, nghĩ, nhà họ Đàm kia cũng là Giang Nam đại tộc, nền tảng thâm sâu, vả lại bà cũng từng gặp đại tỷ của chị dâu, biết đó là một nữ nhân hiểu lý lẽ, con gái có mẹ chồng như vậy, cũng sẽ không bị vô lý gây khó dễ mới phải. Thế là, khi ấy nàng cứ thế gả cho Đàm Duy. Người nam tử kia, nàng từng yêu, từng oán, cuối cùng lại buông tay.

“…Tích nhi bái kiến Tô thẩm thẩm.” Đột nhiên một giọng nói mềm mại cắt ngang hồi ức của Tô Tuệ Nương. Nàng ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cô bé nho nhỏ đứng trước người mình, bô dạng con bé ước chừng bốn năm tuổi, mặc áo khoác đỏ viền lông thỏ, mái tóc đen búi thành hai cái bao đầu cực khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cặp mắt linh động, lễ phép hỏi thăm, không cần phải nói đây rõ ràng là một đứa bé được nuôi dạy rất tốt.

Đối với ánh mắt nhìn sang của đám người Lục Song Ảnh, Tô Tuệ Nương sắc mặt không đổi, cười tán dương bé gái kia: “Thật là một đứa bé đáng yêu, hôm nay tới vội vàng, trên người thím không mang gì cả, chiếc vòng tay này liền tặng cho cháu vậy.”

Tô Tuệ Nương hôm nay đeo một chiếc vòng tay bạch ngọc, tỉ lệ rất đẹp, nhìn cũng biết là đồ tốt. Bé gái kia không đưa tay nhận ngay mà quay sang nhìn mẫu thân, Tô Tuệ Nương cũng không đợi thị lên tiếng, lập tức cười nhẹ nhàng nhét vòng tay vào bàn tay nhỏ của cô bé.

“Cảm ơn Tô thẩm thẩm ạ.” Cô bé vui mừng cảm ơn.

Tô Tuệ Nương liền cười nói: “Nhanh lại chào Lục thẩm thẩm của con đi, nếu thím ấy mà cho quà gặp mặt ít, chúng ta không chịu đâu đó, đúng không?”

Lục Vô Song bên cạnh lập tức quở trách: “Giỏi nhỉ, hai người dám hùa vào ép tiền ta, ta đây cũng không sợ, nhưng phải để thím suy nghĩ cái đã, quà gặp mặt thế nào mới xứng với Tích tỷ nhi đáng yêu dễ thương của chúng ta đây?”

Mọi người nghe lời này đều cười phá lên, ngay cả cô bé nhỏ kia cũng mấp máy cái miệng nhỏ, lộ ra vẻ mặt nhu thuận ngượng ngùng. Dư quang ngay khóe mắt Tô Tuệ Nương quét qua, trong bụng thở dài một tiếng, ai có thể ngờ, cô bé trước mắt này, ngày sau sẽ trở thành hoàng hậu nương nương của triều Đại Thụy chứ? Đàm gia tuy nói là vọng tộc Giang Nam, nhưng kỳ thật chính thức làm quan cũng không có mấy người, mà sở dĩ mười mấy năm sau nhanh chóng trở thành quyền quý nổi danh cả Thượng Kinh, nguyên nhân chính thức bởi trong nhà có một hoàng hậu.

Bất tri bất giác Tô Tuệ Nương lại nghĩ tới con trai của Lữ thị, đây là một đôi phu thê định mệnh đây mà, nàng nghĩ như vậy.