Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 103: Nhàn nhã một hồi




Edit: Mạc Thiên Y

“Ngày mai sai người thả Lan trắc phi ra đi!” Thái tôn phi lạnh nhạt nói.

Thanh Bình nghe vậy rõ ràng lắp bắp kinh hãi: “Nương nương, chúng ta ấy mà rất vất vả… Nên nhân cơ hội này, khiến cô ta cả đời không xoay mình được mới phải chứ!”

“Đồ ngốc, lo cái gì?” Thái tử phi nhếch khóe miệng, lộ ra biểu tình khó lường: “Yến Như Lan chẳng qua là đứa con được cưng chìu quá thành hư, ỷ mình đẹp liền làm xằng làm bậy, người như vậy căn bản không đủ trầm ổn, cô ta náo động càng lớn, sẽ chỉ càng khiến gia chán ghét, cũng càng có thể chứng tỏ bổn cung hiền lương, chuyện một công đôi việc này, cớ sao không làm?”

“Nương nương cao kiến.” Thanh Bình lập tức dời đề tài, khâm phục nói.

Thái tôn phi nghe vậy chỉ ung dung cười, trong lòng cô ta hiểu rõ hơn ai hết, Yến Như Lan trong lòng trượng phu đúng là có chút đặc thù, chỉ là đối phương thực sự quá hống hách, toàn tâm toàn ý muốn trượng phu chuyên sủng. Nữ nhân ấy à, ầm ỹ một chút, ăn một ít dấm, nam nhân sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái, chỉ khi nào vượt qua giới hạn, sẽ khiến cho nam nhân phiền chán, cảm thấy họ không hiền huệ, bụng chất đầy ghen ghét đố kỵ, điều này sẽ phá hủy tình cảm.

Chỉ cần trượng phu không đối đãi đối phương như “nữ thần”, Yến Như Lan kia thì có đáng gì? Còn không phải là con kiến hôi trong tay mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị đùa chết. “Đúng rồi, chỗ Âu Dương muội muội phải chiếu cố kỹ lưỡng, thuốc bổ gì đó không được thiếu.” Thái tôn phi cười vẻ mặt ôn hòa hiền thục: “Bổn cung đã quyết định tiến cử với gia, nâng cô ta lên làm trắc phi.”

Một nữ nhân xẩy thai, tổn thương thân thể không thể tiếp tục sinh đẻ, đây chẳng phải là nhân tuyển trắc phi không thể tốt hơn sao?

Thanh Bình cúi người, giọng lanh lảnh lên tiếng: “Vâng!”

Bởi đồng liêu đãi tiệc rượu, cho nên lúc Yến Hoằng Chân về đến nhà đã là lúc trăng sáng sao thưa, sắc trời tối đen. Đẩy cửa phòng ra, ánh nến ấm áp trong phòng liền rọi lên người, có tiểu nha hoàn gác đêm thấy chủ tử gia đã về, vội vàng hành lễ vấn an.

“Phu nhân đâu?” Yến Hoằng Chân mắt say lờ đờ hỏi: “Ngủ rồi à?”

“Bẩm gia, vẫn chưa ạ.” Phương Nhi cúi đầu có chút sợ hãi đáp. Chẳng trách được, kể từ sau khi thiếu chút nữa bị lão gia một cước đoạt hồn, cô nàng liền mắc tâm bệnh, hễ thấy Yến Hoằng Chân là run rẩy. Quả không sai, lúc Yến Hoằng Chân vòng qua bình phong tiến vào phòng trong, liếc mắt đã nhìn thấy thê tử ngồi ở đầu giường, cứ thế lẳng lặng ngồi ở đó, vẻ mặt có phần “vi diệu”. Yến Hoằng Chân từ bé đã lớn lên bên cạnh nàng, đối với mỗi tâm tình của nàng có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, hầu như là trong nháy mắt đã đoán ra, Tuệ tỷ tỷ của hắn không vui.

“Sao vậy?” Hắn run rẩy cười hai tiếng, lo lắng đi tới, đầu không còn choáng váng, chân cũng không còn lảo đảo, khai thẳng: “Ngại ta về trễ? Là do đám tiểu tử bất hảo kia, cứ nằng nặc lôi kéo ta uống rượu, …”

“Được rồi, ta lại không phải bởi chuyện này.” Nhìn Yến Hoằng Chân nóng lòng giải thích, Tô Tuệ Nương hơi liếc mắt, đẩy hắn nói: “Đi tắm trước đi, có lời gì một lát hãy nói.”

Yến Hoằng Chân ngoan ngoãn gật gật đầu, tự mình đi nhĩ phòng cách vách tắm rửa.

“Phu nhân bị làm sao thế?” Hắn vừa cởi quần áo, vừa lạnh giọng hỏi.

Nô tài hầu hạ bên cạnh hắn là Tiểu Thuận Tử đáp: “… Hôm nay người của phủ Vĩnh Bình Hầu tới.”

Một câu đủ để chứng minh rất nhiều, cũng đủ để khiến sắc mặt Yến Hoằng Chân hoàn toàn lạnh xuống.

Cầm khăn lông trắng, Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng lau khô tóc cho hắn, Yến Hoằng Chân nằm ngửa trên đùi thê tử, nếu là thường ngày khẳng định sẽ lộ ra biểu tình thảnh thơi như mèo lười, vậy mà hôm nay thì không, ngược lại liên tiếp đánh giá Tô Tuệ Nương.

“Chàng cũng nghe nói rồi?” Tô Tuệ Nương nhẹ giọng thở dài một hơi. Cũng không giấu diếm, lập tức kể chuyện xảy ra hôm nay.

“Mẫu thân làm chuyện này thực sự quá đáng rồi, vì ép ta đi, thậm chí ngay cả thân thể của mình cũng lấy ra làm cớ…” Trong lòng Tô Tuệ Nương hiểu rõ, mình hôm nay là bị người ta làm vũ khí sử dụng một hồi, trong lòng nàng sao có thể không tức giận?

“Mụ tú bà kia thật là đáng chết! Ta không đi gây sự với ả, ả lại tới làm khó nàng!” sắc mặt Yến Hoằng Chân đen ghê gớm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói.

Tô Tuệ Nương biết khúc mắc giữa hắn và Thích thị xưa nay rất nặng, nghe vậy liền nói: “Thị cứ nhất định kéo theo ta đến phủ Thái tôn, hẳn là lấy ta làm nước cờ đầu, chuyện này liệu có liên lụy đến chàng không?”

“Không sao cả, Hoàng thái tôn bây giờ có vài phần ý tứ lôi kéo ta, sẽ không bởi vì chuyện này mà trách tội đâu.”

Đối mặt với ánh mắt có phần nghi ngờ của thê tử, Yến Hoằng Chân nửa ngồi dậy, giải thích: “Chuyện Yến Như Lan ta đã sớm nghe phong thanh rồi, nàng cho rằng Hoàng thái tôn thật sự chỉ vì mất một đứa bé mà tức giận như vậy ư?”

Chuyện này Tô Tuệ Nương cũng hiểu là có chút kỳ quái, Yến Như Lan kia nói sao cũng là trắc phi nương nương có tên trong ngọc điệp hoàng gia a (ngọc điệp: gia phả hoàng gia), mà Âu Dương Cầm kia là ai? Tự hồ chỉ là một thị thiếp thôi, kể cả Yến Như Lan thật sự làm gì đó, phủ Thái tôn cố lấy thể diện, nên che giấu mới phải, rêu rao trắng trợn như vậy, thật sự không hợp lẽ thường.

“Kể từ sau chiến dịch Nhạn Môn Quan thất thủ, Hoàng thượng bắt đầu ý thức nhân vật có thể lãnh binh tác chiến trong quân đội thiếu hụt.” Yến Hoằng Chân chậm rãi nói: “Y bắt đầu dốc sức đề bạt tướng quân trung cấp, trong đó có Âu Hải Dương phụ thân của Âu Dương Cầm kia, gã vốn chỉ là một Bách hộ của Vệ Sở lại lập được chút công lao trong giai đoạn chiếm lại Nhạn Môn Quan, kết quả một bước nhảy vọt, được phong làm Thượng Kỵ Đô Úy chính tứ phẩm. Người ủng hộ sau lưng Hoàng thái tôn đều là văn thần, đang cần loại nô tài trên tay có binh như gã, nàng nói y có thể không đối tốt với Âu Dương Cầm kia sao?”

“Ra thế.” Tô Tuệ Nương trầm ngâm gật gật đầu, Yến Như Lan quả này xem như là va phải tấm sắt rồi.

“Ta chỉ là không ngờ tới Thích thị lại to gan như vậy, dám động đến nàng.” Nhắc tới đây, mặt Yến Hoằng Chân bốc lửa tam quang.

“Được rồi, lần này xem như là ta không cẩn thận.” Tô Tuệ Nương an ủi ngược lại: “Sau này không có chàng đi cùng, ta tuyệt không bước vào phủ Vĩnh Bình Hầu nửa bước.”

Yến Hoằng Chân hừ một tiếng, trong lòng lại quyết định không cho Thích thị kia một bài học là không được. Hắn quả thật nói được thì làm được, chưa tới ba ngày, chuyện Yến Như Lan kiêu căng ngạo mạn, hoành hành ngang ngược, bức thiếp thị sinh non liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Thành vương Chu Phú còn nhân đó tố Hoàng thái tôn một quyển chỉ trích hắn trị gia không nghiêm.

Cứ như vậy lại khoảng mười ngày trôi qua, Thích thị kia ấy mà không còn tìm tới cửa nữa, Tô Tuệ Nương dần dần cũng không nghĩ đến mấy chuyện loạn xạ đó, dù sao lo cuộc sống của mình mới là trọng yếu nhất a!

Tiểu Duyên Duyên gần đây mọc răng, cái răng be bé to chừng hạt gạo bắt đầu nhô lên, đoán là cảm thấy đau, tinh thần con bé không sao tốt được, cũng không thích bú nữa. Đương lúc thời tiết nóng nhất trong năm, Tô Tuệ Nương không chịu nổi nóng, lại thấy con gái bực bội, bèn nổi ý định đến ôn tuyền sơn trang chơi. Nói chủ ý cho Yến Hoằng Chân, đối phương quả nhiên nói được, Tô Tuệ Nương bèn sai người đưa tin cho Thường Nhuận Nga, mời nàng mang theo bọn nhỏ đi cùng.

Nói đi là đi, trong thời gian Yến Hoằng Chân nghỉ phép, người nhà leo lên xe ngựa đến Phố Sơn, rầm rập thẳng hướng ôn tuyền sơn trang. Lần trước Tô Tuệ Nương đến đây, Phố Sơn vẫn chỉ là tòa núi hoang vu không ai hỏi thăm, nhưng lần này thăm lại chốn xưa, mới cảm giác được nơi này hoàn toàn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chỉ thấy dưới chân núi, một con đường núi do đá xanh xếp thành, quanh co bò lên đỉnh núi, chốc chốc sẽ có mấy chiếc xe ngựa qua lại, trông khung xe kia, hẳn là loại người giàu sang. Mà hai bên đường núi, giữa một mảnh xanh um, thường xuyên sẽ thấy một vài sơn trang, đình viện rải rác, cùng làn khói bốc lên cao giữa không trung.

Sơn trang của Yến gia chiếm một trong những con suối tốt nhất trên Phố Sơn, ở tại nơi gần đỉnh núi. Đó là một tòa sân viện hoàn toàn dùng gỗ xây thành, vừa khác biệt vừa toát lên vẻ thú vị. Tô Tuệ Nương xuống xe ngựa, ôm con gái đi thẳng vào nội thất, sau khi nghỉ ngơi sơ, mới có hứng đi dạo chung quanh.

Để Đoàn tẩu tử ở lại trông Duyên tỷ nhi, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân trải qua thế giới riêng hiếm hoi của hai người.

Đã sớm nghe nói, trên Phố Sơn ngoài có ôn tuyền có thể tắm ra, còn có thể phi ngựa, Tô Tuệ Nương đối với cái trước không mấy hứng thú, dù sao linh tuyền trong không gian tùy thân của nàng tốt hơn ôn tuyền này biết bao lần, nhưng cái sau, nàng lại tràn đầy mong đợi, vì thế nàng còn cố ý thay y phục.

Một thân kỵ trang đỏ rực, mái tóc đen thắt thành bím, chỉ để lại ít tóc mai nơi trán nghịch ngợm nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Bộ dạng xinh đẹp vừa hoạt bát vừa mang theo tư thế oai hùng này ở trên người Tô Tuệ Nương ấy mà thường không thấy nhiều, bảo sao, lập tức khiến cho Yến Hoằng Chân bên cạnh nhìn mãi không thôi.

“Nhìn cái gì!” Tô Tuệ Nương nhẹ trừng mắt liếc hắn, trên mặt nhiễm chút đỏ ửng: “Còn không mau đi dắt ngựa.”

Đời trước, Tô Tuệ Nương từng học cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi còn không tệ. Lần này dĩ nhiên rất nhanh đã làm quen, Yến Hoằng Chân chuẩn bị cho nàng một con ngựa cái trắng tuyền, loài ngựa này cá tính dịu ngoan, thích hợp cho nữ tử cưỡi. Hai người chạy một lúc, Tô Tuệ Nương vung roi, yêu cầu đua ngựa, Yến Hoằng Chân tất nhiên cười to kêu một tiếng: “Được!”

Về phần kết quả tranh tài ra sao! Bạn xem điệu bộ người nào đó dương dương đắc ý là đủ hiểu. Trên núi quả nhiên là không khí trong lành mát mẻ, vào buổi tối, mở cửa sở phòng ra, cơn gió mát sẽ thổi vù vào, Tô Tuệ Nương sợ có muỗi đốt, đặc biệt treo màn lụa quanh giường kỹ càng. Duyên tỷ nhi bây giờ đang luyện tập cách dùng “tứ chi” bước đi, Tô Tuệ Nương sẽ đặt con bé trên giường, chọc con bé bò lên trước.

Nha đầu béo giống cha, đều chả có kiên nhẫn gì cả. Sau khi bò một cái té một cái, cuối cùng “phẫn nộ”, quả đấm nhỏ bình bịch đấm lên chăn đệm.

Yến Hoằng Chân ở bên cạnh còn cười hả hê, quá đáng hơn là hắn còn vươn một ngón tay chọt trán nha đầu béo, dùng lực đẩy một cái ra sau, nha đầu béo cảm giác sâu sắc mình bị ức hiếp ~~~ thế là, con bé không chút khách khí một ngụm cắn luôn ngón tay đáng ghét kia.

Dùng chỗ răng non xíu xiu vừa mọc của mình, ra sức mà nghiến.

Tô Tuệ Nương nhìn người bên này một cái nhìn kẻ bên kia một tẹo, cuối cùng không nén được, nhoài người trên gối đầu, cười ra nước mắt.