Tù Phi

Chương 1




Huyền Trọng Thiên đã đăng cơ chín năm, mười tám tuổi đại hôn đến nay có hai nam một nữ. Đại hoàng tử Huyền Tỉnh Thiên năm nay vừa mới tròn sáu tuổi, thế nhưng đã rất biết tôn kính với tiền bối, thông minh sớm trưởng thành, và là nhi tử của Trinh Đức hoàng hậu. Trinh Đức hoàng hậu là nữ nhi của tể tướng đương triều, là một hoàng hậu tiêu chuẩn nhưng không phải một người vợ tình cảm.

Hôm nay lâm triều, trên đại điện lặng ngắt như tờ, Huyền Trọng Thiên liếc mắt nhìn một lượt các thần tử đang đứng phía dưới nhưng phát hiện không có ai thượng tấu, lẽ nào vương triều Thiên Triệu của hắn đã quốc thái dân an đến mức này sao?

“Các vị ái khanh, trẫm nghe nói vụ xuân năm nay thượng lưu Hoàng Hà đại hạn, không biết các vị ái khanh có biện pháp đối phó gì cho vụ mùa thu?” Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn quét ngang đại điện khiến cho thần tử phía dưới một trận run rẩy, bọn họ không phải là không biết nhưng nếu ai nói ra chuyện này thì người đó chắc chắn sẽ “được” cử đi xử lý . Bọn họ sao có cách xử lý nơi khô hạn như thế a.

“A, bẩm báo hoàng thượng, vi thần vừa mới lấy được tấu chương, chỉ là vi thần còn chưa tìm ra phương án tốt nhất cho nên không dám bẩm báo lên, sợ hoàng thượng phiền lòng.” Thừa tướng đại nhân – cha vợ hắn – Tôn Ứng Quyền lập tức tiến lên bẩm báo.

“Nga, nói như vậy là nhạc phụ đại nhân thông cảm cho tiểu tế. Nhạc phụ đại nhân thật là tốt.” Huyền Trọng Thiên nhìn nhạc phụ đại nhân lạnh lùng nói, người càng già thực sự là lòng nghi ngờ càng tăng lên, hắn luôn luôn sợ hoàng đế sẽ phế đi chức thừa tướng của hắn cho nên càng muốn đạt được càng nhiều quyền lợi hơn nhưng lẽ nào hắn muốn trẫm đem cả ngôi vị hoàng đế cho hắn mới đủ sao?

“Vi thần không dám.” Thừa tướng kính cẩn nói, hoàng đế lại có tiếng không thiên vị thân nhân do đó hắn phải cẩn thận một chút, dù sao hắn cũng không phải con rể bình thường.

“Phải? Vậy không biết nhạc phụ đại nhân có thể vì tiểu tế chia sẻ ưu sầu này mà đi tới đó một chuyến chăng.” Huyền Trọng Thiên nhìn thừa tướng tuổi già, cũng không phải hắn tư tưởng tàn nhẫn mà là không ai có khả năng che giấu hắn, đây chính là kết quả của bọn họ. Mà hắn giọng nói mang theo ý không cho phép cự tuyệt cũng làm tôn thừa tướng hối hận đã đắc tội con rể này a.

Giải quyết vấn đề hạn hán xong Huyền Trọng Thiên tuyên bố bãi triều, lại xoay người đi ngự thư phòng, công vụ mỗi ngày cần xử lý khiến hắn chỉ có thể ngủ được mấy canh giờ mà thôi. Mà đối với hắn, lâm hạnh phi tử cũng chỉ như làm việc mà thôi, dù sao cũng là dẹp một chút “Lửa giận” của hậu cung a.

Huyền Trọng Thiên nhìn hai chồng tấu chương cao cao, trong lòng cảm thấy mờ mịt, lẽ nào hắn cứ như vậy tới suốt đời sao? Chiếm được quyền lực cao nhất nhưng đang ở địa vị cao lại cảm thấy trống rỗng không ai có thể hiểu được, hắn rất hi vọng bên cạnh có người có thể chia sẻ một chút công vụ của hắn nhưng hoàng hậu luôn luôn nói nữ nhi không thể tham dự triều chính, hơn nữa ngoại trừ nữ kinh ra nữ giới không hiểu bất cứ cái gì khác.

Phụ vương Huyền Trọng Thiên sớm qua đời khi còn trẻ, chỉ để lại ba đứa con. Nhị đệ hắn – Dung thân vương Huyền Trọng Tĩnh – mỗi ngày chỉ biết tới Vương phi của hắn, bởi vì Dung Vương phi từ nhỏ thể nhược đa bệnh mà Dung Vương gia rất yêu vợ, cho nên ngoại trừ chuyện thực sự cần phải ra ngoài hắn sẽ ở lại trong vương phủ làm bạn với kiều thê. Mà tam đệ – Cung thân vương Huyền Trọng Lệnh – là một võ tướng kỳ tài, một mực ra ngoài lĩnh binh, một năm cũng chỉ trở về mấy ngày mà thôi, cho nên sự cô độc của Huyền Trọng Thiên căn bản không có ai để tâm sự, chỉ có duy nhất sư đệ Vũ Quân Kỳ nhưng hắn thỉnh thoảng lại mang cho Huyền Trọng Thiên một đống phiền phức.

Hắn luôn luôn chuồn ra khỏi hoàng cung Vũ Trạch, sau đó làm cho thần tử trong hoàng cung Vũ Trạch đại loạn. Cả ngày cũng không ngẫm lại chính mình đang là quân vương, không có việc gì lại tới Thiên Triệu trốn, nếu không thì trốn biệt tăm biệt tích, làm cho thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch thiếu chút nữa phế đi chức hoàng đế của hắn. Bất quá, thừa tướng Vũ Trạch là Lãnh Thiên Thương chính là nhân tài trị quốc khó gặp, tuổi còn trẻ lại nắm giữ quyền lực lớn trong triều. Huyền Trọng Thiên nhiều lần muốn lôi kéo hắn sang Thiên Triệu nhưng Lãnh Thiên Thương hình như đã quyết định sẽ đi cùng Vũ Quân Kỳ.

Trong lúc Huyền Trọng Thiên đang nỗ lực phê tấu chương thì bỗng nhiên nghe thấy Đinh công công bẩm báo Thái tử điện hạ gần nhất không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên học được rất nhiều tri thức mà thái phó không hề dạy. Lâm thái phó cho rằng hoàng thượng không tín nhiệm hắn nên đang ở ngoài thỉnh cầu hoàng thượng tiếp kiến. Lâm thái phó là cựu thần cực kỳ có học vấn trong cung, khi hắn còn là Thái tử cũng do Lâm thái phó giáo dục, tuy rằng hắn biết hoàng tử có thể không thích một lão nhân dạy hắn nhưng hắn học được những tri thức này từ nơi nào? Hoàng hậu sao?

“Lâm thái phó, miễn lễ, tiểu Đinh tử, mau cấp thái phó ban thưởng tọa.” Huyền Trọng Thiên vẫn thập phần kính trọng vị lão sư này.

“Thần không dám.” Lâm thái phó kính cẩn cúi lạy hoàng thượng, hắn năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn muốn được giáo dục các vương tử tuy nhiên gần đây Thái tử điện hạ quá khác thường, mỗi ngày đi học đều ngủ trên bàn, tuy vậy nêu câu hỏi gì cũng có thể trả lời lưu loát.

Huyền Trọng Thiên sau khi nghe xong lão thái phó bẩm báo liền lập tức triệu nhi tử tới, bình thường thời gian hắn ở chung với bọn nhỏ rất hữu hạn. Việc học tập của các hoàng tử cũng là định kỳ kiểm tra nhưng mấy tháng qua hắn đều bận xử lý triều chính cho nên sơ sót, kết quả lại phát sinh loại chuyện này.

“Nhiên nhi, trẫm nghe thái phó nói ngươi gần đây công khóa rất tiến bộ khiến cho thái phó rất ngạc nhiên. Trẫm nghe nói xong cũng vậy, không biết Nhiên nhi là được từ ai vậy? Chẳng lẽ là mẫu hậu ngươi dạy sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn đứa con lớn nhất đang kính cẩn quỳ gối trước bàn. Xem sắc mặt cũng biết tiểu tử này là có chuẩn bị mới đến a.

“Khởi bẩm phụ vương, việc học tập của hài nhi vẫn đều tốt, ta nghĩ là thái phó đại nhân năm hào kỷ lớn, cho nên đã dạy hài nhi cái gì hắn cũng quên mất.” Thanh âm non nớt cho thấy đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ nhưng lời đang nói ra lại rất có trật tự rõ ràng. Ngữ khí trấn tĩnh cũng biểu hiện ra hắn đang ở hoàng gia uy nghiêm.

“Nga? Phải, vậy ngươi thậm chí có học《 ly tao 》của Khuất Nguyên a, nếu như không phải trẫm tuổi già sức yếu, trẫm hẳn là nhớ kỹ chương trình học của hoàng tử cũng không học khó như vậy. Ân?” Huyền Trọng Thiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, sau khi hắn bắt được sơ hở của nhi tử tiếng cười phát ra càng thêm sung sướng. Tiểu tử, còn dám đấu với phụ thân sao, người nên biết gừng càng già càng cay a.

“Chẳng hay phụ vương từ đâu nghe được hài nhi từng đọc qua thơ ấy, chính là hài nhi hình như đã quên mất. Hay là phụ vương nghe nhầm a.” Huyền Tỉnh Thiên giả vờ trấn tĩnh trả lời phụ vương, xem ra sau này hành sự phải cẩn thận hơn, bằng không bị người khác phát hiện hắn sẽ không thể cùng sư phụ học tập nữa, hắn muốn học tất cả tri thức của sư phụ a. Hắn rất ngưỡng mộ sư phụ, người giống như thiên nhân vậy.

“Nga, phải, Hiên nhi, gần đây thông minh hơn sao? Không biết Hiên nhi nghịch ngợm có tiến bộ hay không vậy?” Nhị hoàng tử Huyền Tỉnh Hiên năm nay năm tuổi, thế nhưng từ nhỏ hiếu động dị thường, không muốn đi học, luôn luôn trêu cợt cung nữ và thái giám trong cung khiến cho phụ vương hắn luôn luôn đau đầu.

“Ân, là, nhi thần tưởng Lâm thái phó cũng đã nói qua chứ, Hiên nhi gần nhất rất ngoan. Hắn đều đúng giờ đi học, cho dù là không thích chương trình học, hắn đã rất nỗ lực học.” Huyền Tỉnh Thiên kính cẩn trả lời, chỉ sợ xảy ra vấn đề đem sư phó của bọn họ lộ ra. Sư phụ dạy Hiên nhi học võ, dạy hắn học binh pháp cùng kỳ môn độn giáp, cho nên trong mắt hai người huynh đệ bọn họ, sư phụ còn tốt hơn phụ vương của bọn hắn. Đó đương nhiên chỉ có thể nghĩ thầm ở trong lòng mà thôi, ngoài miệng thì không dám nói ra.

“Nga, phải, vậy là tốt rồi a. Phụ vương đối với tiến bộ của hai người các ngươi rất vui mừng. Hoàng nhi phải tiếp tục nỗ lực a.” Huyền Trọng Thiên biết nhi tử đang giấu hắn, mà hai người càng là giấu diếm hắn lại càng lo lắng, dù sao cũng là huyết thống hoàng thất, chỉ sợ bị người có tâm địa lợi dụng. Cho nên, xem ra chuyện này đáng để điều tra. Huyền Trọng Thiên nhìn đứa con lớn nhất quỳ trên mặt đất, lộ ra ánh mắt vui mừng của người làm phụ thân.

“Được rồi, xuống phía dưới đi, phụ vương còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.” Huyền Trọng Thiên sau khi hỏi xong đại khái cũng biết mình phải làm gì.

“Nhi thần xin cáo lui. Phụ vương, nhi thần cả gan thỉnh cầu phụ vương bớt chút thời giờ xem qua mẫu hậu, nàng luôn luôn một mình len lén khóc.” Huyền Tỉnh Thiên ngước mắt nhìn phụ thân, tuy rằng mẫu hậu hắn luôn luôn thập phần nghiêm khắcđối với hắn, nhưng dù sao cũng là mẫu thân hắn a. Hơn nữa sư phụ nói, hậu cung của hoàng thượng đều là vì hoàng thượng mà có, hoàng thượng có nghĩa vụ với hậu cung là bình thường, thế nhưng phụ vương hắn luôn luôn ngủ một mình a, có phải là có bệnh gì hay không.

“Nga? Chẳng lẽ là mẫu hậu nói cái gì với ngươi sao?” biểu cảm của Huyền Trọng Thiên trở nên âm trầm rất nhiều, hoàng hậu sao có thể nói với nhi tử những lời này, nàng không phải vẫn nỗ lực duy trì hình tượng chính cung quốc mẫu của mình sao?

“Không có, mẫu hậu chưa từng nói cái gì. Nàng đối với nhi thần chỉ có yêu cầu, cùng tôn kính, không có cảm tình nào khác.” Huyền Tỉnh Thiên nói xong, ngữ khí còn có thể nghe ra một chút bi thương, sinh tại hoàng gia lại là thái tử, hắn không biết đó có phải là là bất hạnh của mình hay không. Thân tình trong hoàng cung hình như còn mỏng hơn cả không khí. Nếu như phụ vương và mẫu hậu đối hắn bằng phân nửa như sư phụ đối với hắn thì đã tốt, hắn đã thỏa mãn —- cho nên đó cũng là nguyên nhân hắn biết trong hoàng cung có một nam nhân nhưng hắn cũng không bẩm báo