Đối với sự chất vấn của Cảnh Dạ Lan thì Vô Ngân chỉ ngồi im không lên
tiếng. Xem ra Hiên Viên Khanh Trần chưa lần nào chịu giải thích với nàng nên mới làm cho nàng hiểu lầm sâu sắc như vậy. Tuy rằng bây giờ có nói
nhiều lời cũng vô ích nhưng cũng không thể không nói năng thận trọng
được.
-
Là biện bạch hay lấy cớ thì Vô Ngân không dám giải thích gì trước mặt
vương phi cả, chỉ là muốn nói rõ nguyên nhân bệnh trạng của vương phi mà thôi! – hắn thu hồi lại vẻ bất cần đời ngày thường lại, nói nghiêm túc.
-
Bệnh của ta chẳng phải mục đích cuối cùng là dùng để cứu Thu Thủy sao? – nàng cắn chặt môi. – Cần gì phải làm điều thừa thãi, nói làm cái gì? –
nhắc tới Thu Thủy, lòng nàng khẽ nhói lên đâu đớn, ngón tay mảnh khảnh
nắm chặt lại. Lại là ngươi sao, Hoa Mị Nô? Nàng nhíu mày dựa lưng vào
tháp nửa ngồi nửa nằm.
Hoa Mị Nô, ngươi để ý tới chuyện Hiên Viên Khanh Trần đối đãi với nàng ta
như vậy sao? Còn ta thì cũng vì thế mà vô duyên vô cớ gặp bao nhiêu
thống khổ và tra tấn. Nếu thay thế một người nhu nhược muốn chết như
ngươi, không biết ta còn chống đỡ được bao lâu. Sao ngươi lại còn đối
với hắn nhớ mãi không quên? Vì sao những mâu thuẫn giữa ngươi và hắn lại liên lụy kéo theo cả ta nữa? Ta không chút hứng thú, tuyệt đối không có lấy nửa điểm mong muốn như thế này. Nàng đưa lưng về phía Vô Ngân, cố
hết sức kìm trụ cơn nghẹn trong ngực lại.
- Xem ra vương phi đã gặp qua Thu Thủy! – Vô Ngân hơi hơi nhíu mày.
-
Một mạng đổi một mạng, coi như là cho ta biết một số chuyện, biết ta
chết như thế nào và vì sao lại chết đi! – nàng cố mạnh mẽ, giọng nói
không tránh khỏi ngữ điệu châm chọc. Đó là người mà Hiên Viên Khanh Trần quan tâm, chỉ trước mặt nàng ta thì tên ác ma kia mới có được chút ôn
nhu. Nhưng mặc kệ các ngươi có chuyện gì, Cảnh Dạ Lan không muốn chết,
và cũng không dễ dàng chết đi như vậy!
- Kỳ thực… – Vô Ngân mở miệng thì bên ngoài cửa vang lên tiếng uất giận của Hiên Viên Khanh Trần.
-
Sinh tử của ngươi chỉ có cô vương mới có quyền quyết định! – hắn lạnh
mặt đi tới, ánh mắt đảo qua Vô Ngân có một tia trách cứ. Còn Vô Ngân thì làm như không thấy, tránh đi tia mắt của hắn đang phóng tới mình.
-
Quên đi, hôm nay không còn sớm nữa, ta cáo lui trước, vương gia! – lại
một lần nữa y treo lên vẻ tươi cười, khi đi qua người Hiên Viên Khanh
Trần thì y còn lộ ra một bộ biểu tình “ta làm đúng!”
-
Các ngươi có cần phải cùng lúc xuất hiện trước mặt ta hay không? – Cảnh
Dạ Lan cười có điểm bất đắc dĩ, cho dù là sống hay chết thì cuối cùng
cũng tới. Việc nàng xuyên không tới đây so với người bình thường đã
không phải là chuyện hay ho gì rồi.
Nàng đưa lưng về phía hắn, dường như nói chuyện rất quá sức. Hiên Viên Khanh Trần đi lên trước giữ lấy thân thể nàng; bây giờ hắn hiểu được một
điều, đối với con người Hoa Mị Nô cố chấp quật cường này thì đôi khi
phải dùng tới sức mạnh, thủ đoạn và sự cứng rắn mới xong.
- Có phải lại đau? – nhìn thấy trán nàng đổ đầy mồ hôi thì hắn lo lắng hỏi.
-
Ngươi mau buông tay ra, bằng không ta lại cho ngươi biết tay! – nàng
thấy Hiên Viên Khanh Trần lại muốn ôm lấy mình thì hung ác quát lên.
-
Cô vương cũng không phải là chưa biết qua, chẳng lẽ ngươi có chiêu gì
mới sao? – nghe nàng hung ác uy hiếp thì hắn cười trêu tức. Hắn chẳng
thèm quan tâm tới sự phản kháng của nàng mà ôm chặt lấy nàng.
Nàng mặc rất ít quần áo, cơ thể lạnh ngắt; mặt mày Hiên Viên Khanh Trần nhăn càng sâu, trách cứ:
- Vô Ngân đã dặn là ngươi không được để bị cảm lạnh rồi kia mà!
-
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đúng là một tên khốn kiếp, ta đã cảnh cáo
ngươi cái gì, mau buông ta ra! – giọng của nàng phát ra run rẩy y như
thân thể vậy. Khi độc tố phát tác thì không có cách nào biết trước, hơn
nữa thời gian phát tác so với lần trước đã kéo dài hơn. Nàng nắm tay
thành quyền, dùng sức đánh hắn.
-
Cái này có chút khí lực, thêm tý nữa mới làm đau được! – hắn lạnh nhạt
nói nhưng sự lo lắng nơi đáy mắt thì không tán đi được. Hắn biết nàng
đau lắm, mỗi lần nhìn nàng đau tới chết đi sống lại thì đau đớn trong
lòng hắn cũng tăng dần lên.
Ôm
nàng đặt lên giường, thấy nàng vẫn cứ cuộn tròn chính mình như vậy thì
Hiên Viên Khanh Trần vội vã tìm chung quanh lọ dược mà Vô Ngân vừa đưa.
Dược của Vô Ngân thì thiên hạ khó mà cầu được dù chỉ là một viên thế mà
nữ nhân này lại tùy tay ném đi. Một lọ dược thế này tốn bao nhiêu tâm
huyết, đương nhiên là hắn sẽ không cho nàng biết được.
- Ăn nó thì ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn. – hắn cúi người xuống, kề sát má nàng, đem viên thuốc đặt bên miệng Cảnh Dạ Lan.
Khó khăn mới có lúc nàng ngoan ngoãn mở miệng, nhìn nàng nuốt viên thuốc
xong có vẻ giảm bớt cơn đau thì Hiên Viên Khanh Trần mới thả lỏng tâm
tình. Nghe tiếng thở dồn dập của nàng dần đều đặn lại thì hắn mới vòng
tay qua nàng, dùng một động tác cực mềm nhẹ mà ngay chính hắn cũng không phát giác ra, thương tiếc vuốt ve khóe môi chưa khép lại của nàng. Thấy nàng lại cắn chặt môi xuống, hắn vội vàng nói:
- Cô vương đã nói, lúc đau thì mở miệng kêu lên, không được làm chính mình bị thương!
- Ta bị thương thì liên quan gì tới … – Cảnh Dạ Lan thực muốn mẳng chửi nhưng vì động tác kế tiếp của hắn mà thất thần.
Hiên Viên Khanh Trần giơ lên ngón tay đặt lên miệng nàng, trên ngón tay thon dài kia còn lưu lại vết răng khá sâu. Là dấu vết mà nàng cắn hắn đêm
hôm đó.
-
Sao, không sợ ta lại cắn ngươi sao?! – nàng suy yếu nói rồi lại nhìn
ngón tay hắn. Có lẽ miếng cắn lần trước nàng đã dùng hết sức, cơ hồ là
đem tất cả những phẫn nộ, nhục nhã, hận ý phát tiết cho bằng hết. Nàng
chỉ hận là không thể cắn vào cổ hắn chứ không phải là ngón tay hắn!
Hiên Viên Khanh Trần đưa tay tới bên miệng nàng, nói:
- Cô vương không cho phép bất kỳ một ai làm ngươi bị thương, bao gồm chính ngươi!
-
Nói chính xác thì người có thể thương tổn ta chỉ có ngươi mới đúng! –
nàng nói tiếp lời hắn, nhìn thấy sự kiên quyết và kiên định trong mắt
hắn thì Cảnh Dạ Lan thực muốn cười một trận thật lớn. Một kẻ tàn khốc,
bá đạo tới mức muốn nắm trong tay tất cả, nào là cảm xúc, nào là trái
tim và bao gồm cả sự sống chết của kẻ khác, nàng nhìn mà thấy sao quá
ngây thơ và buồn cười quá!
Đối với hắn thì nàng tuyệt đối không bao giờ chịu khuất nhục và chịu hòa
hoãn, nghĩ vậy nàng liền đẩy tay Hiên Viên Khanh Trần ra:
- Vương gia, ngươi có thể quyết định nhiều chuyện nhưng chỉ duy nhất trái tim của con người thì ngươi đừng mong quyết định được!
-
Vì sao không thể? Cô vương có thể làm được! – trên mặt hắn hiện lên vẻ
tự tin, một nụ cười tự tin bày ra. – Ngươi không tin? – hắn lại nhìn
thấy sự bất tuân, bất phục quen thuộc trong mắt Cảnh Dạ Lan. Đối với ánh mắt này thì hắn vừa yêu vừa hận, lần nào cũng có thể khơi mào thành
công dục vọng muốn chinh phục của hắn.
-
Ta chỉ tin tưởng chính ta mà thôi! – nàng không giãy dụa nữa mà ngoan
ngoãn nằm trong lòng hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. – Vương
gia có muốn cược với ta một lần không?