Tới khi Vô Ngân bôn ba mệt mỏi trở về thì Hiên Viên Khanh Trần đã ngồi
trong cung chờ y, trên khuôn mặt tái nhợt kia chỉ có đôi mắt màu vàng
yêu dị là còn sáng chói như trước.
- Ngươi đã trở lại! – hắn bình tĩnh nói rồi nhìn Vô Ngân, hàng mày đang nhăn chặt lại chốc chốc dãn ra.
-
Nếu ta không trở lại thì ngươi chết thế nào cũng không biết! – Vô Ngân
tức giận quát váng lên với hắn. Ngay sau đó y bắt mạch cho hắn, mày rậm
khóa chặt lại với nhau. – Rốt cuộc thì ngươi đã dùng bao nhiêu máu chứ?
Hiên Viên Khanh Trần lắc đầu:
- Ta không có đếm.
-
Không đếm?! – Vô Ngân như phát hoảng. – Ngươi có biết là dù ngươi có ăn
tất cả những dị thảo khắp thiên hạ này thì ngươi vẫn chỉ là một người
bình thường. Mỗi ngày ngươi dùng máu của mình để chế thuốc thì liệu
ngươi còn có được bao nhiêu máu chứ?
- Cho nên ta mới mạo hiểm phái người đi, dù có bị ngươi mắng thì vẫn muốn ngươi về trước. – hắn lạnh nhạt trả lời Vô Ngân.
- Hừ, bảo ta quay về là để nhìn người quy thiên như thế nào đúng là không có sai mà!
- Chẳng phải ta vẫn còn mạnh khỏe trước mặt ngươi sao?! – Hiên Viên Khanh Trần đứng dậy vỗ vỗ bả vai Vô Ngân.
Vô Ngân quắc mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi mới trầm giọng hỏi:
-
Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi hao hết tâm tư cứu nàng chẳng lẽ chỉ vì nàng là thuốc dẫn cho Thu Thủy hay là có lý do nào khác? – con
ngươi u lượng nhìn chằm chằm vào mắt Hiên Viên Khanh Trần.
Thần sắc hắn bối rối, né tránh ánh mắt dò hỏi của Vô Ngân rồi chậm rãi mở miệng nói:
-
Thu Thủy bị tra tấn nhiều năm nay, ta cũng vì thế mà cưới Tô Tĩnh Uyển.
Ngươi cũng biết ta trước sau như một không cam lòng bị Tô gia chế ước;
bây giờ có nàng không chỉ Thu Thủy có hy vọng mà ngay cả ta cũng có thể
thoát khỏi nữ nhân kia! – nói tới Tô Tĩnh Uyển, ngữ điệu của hắn biến
lạnh. Ngươi dám đùa bỡn giở trò trước mắt cô vương, việc này nên cẩn
thận, mọi chuyện không có dễ dàng như vậy!
-
Khanh Trần, ngươi đừng có gạt ta nữa, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải
ngươi đã yêu thương Hoa Mị Nô rồi không? – Vô Ngân chăm chú quan sát
hắn, y muốn hỏi cho rõ ràng.
Hiên Viên Khanh Trần chỉ đưa lưng về phía y, không nói gì, bóng dáng trở nên cô đơn lẻ loi. Yêu? Hắn sớm đã không biết tới cảm giác yêu là gì, nếu
Hiên Viên Khanh Trần thật sự yêu một ai đó thì người đó chỉ có Thu Thủy, còn Hoa Mị Nô thì .. Trước mắt hắn hiện lên đủ mọi vẻ mặt của nàng,
thực rõ ràng, không thể nào gạt đi được.
-
Không, ta không yêu nàng, và ta cũng sẽ không yêu nàng! – đột nhiên hắn
xoay người nhìn Vô Ngân nở một nụ cười chua sót. – Ngươi cũng biết giữa
ta và nàng không có tình yêu, ngay cả khi đứa nhỏ kia có hoặc không có.
Từ nay trở đi nàng chính là nô lệ của ta!
- Nô lệ của ngươi? – Vô Ngân thở dài. – Được, tiếp đây ta sẽ nói chuyện mà ngươi muốn nghe, ngươi hãy nghe cho cẩn thận!
- Là chuyện gì? – Hiên Viên Khanh Trần nghe khẩu khí của y thì nghiêm mặt hỏi.
-
Ta vừa mới tới nhìn Hoa Mị Nô, tuy là nàng có thể còn sống nhưng vì
duyên cớ của ngươi thì sau này nàng sống so với chết đi còn thống khổ
hơn nhiều!
-
Ngươi nói cái gì? – ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến, giọng cũng
gấp gáp hẳn lên. Rõ ràng đại phu đều nói nàng không có việc gì nhưng vì
sao Vô Ngân lại nói như vậy.
-
Dư độc trong người nàng không thể sạch, ngươi cũng biết được nguồn bệnh
và nguyên nhân bệnh của nàng. Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng,
không chỉ gây đả thương nguyên khí tới ngươi mà ngay bản thân nàng cũng
để lại di căn. Độc dược trong người nàng sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng,
bình thường thì không sao nhưng mỗi khi phát tác thì sẽ đau tới chết đi
sống lại, hận tới mức không thể đi tìm cái chết!
Thân mình Hiên Viên Khanh Trần run lên:
-
Vô Ngân, không phải ngươi nói máu của ta có thể giải độc sao? – hắn
chẳng để cho Vô Ngân đáp mà hỏi dồn thêm. – Ngươi có biện pháp? – hơi
thở của hắn dồn dập, không tự chủ mà tiến lên bắt lấy tay Vô Ngân.
-
Không có! – Vô Ngân lắc đầu, bất đắc dĩ trả lời rồi khôi phục lại vẻ
lạnh nhạt bình thường. – Nhưng mà ngươi yên tâm, dược của Thu Thủy sẽ
được chuẩn bị chu đáo, dù sao Hoa Mị Nô đối với ngươi cũng không có chút giá trị nào, chờ tới khi Thu Thủy khỏe lại thì ngươi muốn tra tấn như
thế nào thì tra tấn. Nhưng…
- Nhưng cái gì? – bây giờ hắn thấy hận cái cách nói chuyện ậm ờ, chậm rì không dứt khoát của Vô Ngân .
-
Nếu ngươi muốn có con nối dõi thì e là phải nạp cơ thiếp. – rõ ràng y
cảm nhận được tay Hiên Viên Khanh Trần siết chặt lấy tay y. – Độc tố
trong cơ thể mẹ quá mạnh không thể khống chế, phỏng chừng hy vọng thụ
thai cũng rất nhỏ. Cho dù có thì đa phần là cái thai sẽ chết trong bụng!
Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần đột ngột buông thỏng xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn Vô Ngân, nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Thật sự không có cách nào sao? – hắn không biết rằng nhiều năm sau nữa, hắn vẫn khó khăn khi hỏi ra những lời này.
- Ngươi cũng biết ta đối với ngươi không có gì giấu giếm hay lừa gạt! – Vô Ngân thở dài.
-
Được, ta đã biết! – hắn siết chặt nắm tay, một lần nữa đứng thẳng dậy,
trên gương mặt lạnh lùng nổi lên một cỗ sát ý. Tô Tĩnh Uyển, chỉ một trò xiếc của ngươi mà khiến cho cô vương gặp đại hạn; nếu không phải ngươi
còn hữu dụng thì nhất định sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của cô vương!
Trong đôi mắt màu vang yêu dị thoáng hiện lên ý cười tàn khốc khiến cho
Vô Ngân phải quay mặt đi nơi khác.
Dù
là một người nữ nhân yêu thương Hiên Viên Khanh Trần hay là được hắn yêu thương đều có kết cục là đau khổ. Bởi vì người nam nhân trước mắt này
căn bản không hiểu làm thế nào để yêu thương một người. Khanh Trần,
ngươi luôn nói mình là người không có trái tim, máu lạnh, vô tình; nếu
đúng là như vậy thì sao ngươi lại còn thấy phiền lòng, lo lắng? Ngươi
lại tiếp tục thờ ơ và không chịu nhìn rõ nổi lòng của mình, và khi đó
người bị tổn thương lớn nhất chính là ngươi thôi…
Đau quá! Trong đêm tối, Cảnh Dạ Lan ôm chặt chính mình, không hiểu sao một
cảm giác đau đớn vây khắp cả người nàng, từng trận nhức nhối nhói lên
dai dăng dẳng làm cho nàng phải cuộn chặt mình lại, không ngừng quằn
quại trên giường. Nàng vẫn cắn chặt môi, không chịu kêu ra một tiếng
nào. Từ khi còn nhỏ tới nay, lúc nào nàng cũng một mình chịu đựng tất
cả, đối mặt với tất cả, không có một ai tới chia sẻ cùng nàng.
Từ
lúc đó cho tới tận lúc này khi thân đã tách ra ở hai không gian thì nàng vĩnh viễn đều là một người nhưng cuối cùng thì những người mà nàng quan tam nhất đều bỏ nàng mà đi.
Quỷ Túc, Tiểu Khả, cục cưng… Trong lòng nàng thầm niệm lại tên của bọn họ,
thân thể và trái tim đều đau đớn khiến cho nàng có ý định muốn được mãi
mãi ngủ say, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
-
Ai `~~~~ – một tiếng than nhẹ vang lên, sau đó có người ôm nàng vào
trong ngực. – Đau tới mức này mà ngươi vẫn không chịu kêu la một tiếng
sao?
Là
hắn?! Cảnh Dạ Lan có chết cũng không quên được giọng nói của hắn, nàng
thúc mở đôi mắt, thân thể vì căm tức mà run lên. Trong đêm đen, cặp mắt
yêu dị kia có điểm thân thiết làm cho nàng không khỏi cười lạnh.