Trên mặt hắn vĩnh viễn chỉ có biểu tình lạnh lùng, tàn khốc. Từ trước đến nay Cảnh Dạ Lan nhìn thấy chính là một Hiên Viên Khanh Trần căn bản là một người lãnh huyết. Nàng cũng đã hiểu vì sao trong sân này có rất
nhiều ngôi mộ. Tất cả đều là hắn đem những thất sủng cơ thiếp của mình
ra làm thuốc thí nghiệm.
Hừ! Vì các nàng xây mộ lại như thế nào, chẳng lẽ lại có thể vì chính
mình đã tàn bạo giờ lại muốn chcộ lỗi? Thật sự có vì thế mà xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Buồn cười, chỉ là vì cầu cái tâm an đi! Thật đáng thương nữ nhân kia~
Trước mắt nàng, trên khuôn mặt cùng trong đáy mắt hắn, Cảnh Dạ Lan nhìn thấy hắn đau đớn. Hắn cũng đau lòng sao? Nàng không tin.
“Cô vương nghĩ đến ngươi sẽ thay đổi, ít nhất có thể vỉ đứa nhỏ mà
thay đổi.” Hắn chậm rãi nói xong, ngữ khí trước giờ luôn thong thả bây
giờ lại nhuốm một chút hỗn loạn cùng hoàn toàn thất vọng.
“Ngươi hiện tại nói những lời này có ích gì?” Nhắc tới đứa nhỏ, lòng
nàng cũng co thắt lại, khoang mũi có chút chua xót dâng lên, quay mặt
qua chỗ khác, nàng không muốn hắn thấy bộ dáng này của nàng. Nàng để ý
đứa nhỏ, cho dù là nàng thật sự không có ý muốn hoài thai, nhưng dù sao
cũng là chí thân huyết mạch với nàng.
Hắn đùa cợt cười, che dấu lại thất thố, trong nháy mắt hắn khôi phục
lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có của mình. “Còn tại giả vờ sao? Nhiều năm như vậy, xem ra ngươi ngụy trang đã trở thành thói quen.” Nâng lên gương
mặt của nàng, khiến cho Cảnh Dạ Lan phải nhìn chính mình. Yêu dị đồng
mâu tràn ra hàn quang như như mũi kiếm sắc nhọn chém vào da thịt, bóp
chặt khuôn mặt của nàng. Hiên Viên Khanh Trần tựa hồ là cắn chặt khớp
hàm, khắc chế lửa giận của mình.
Hắn thật sự nghĩ muốn…
“Ngươi có ý gì?” Nàng không cam lòng chịu yếu thế, hỏi hắn: “Ta thế
nào, là chuyện của ta. Còn không tới phiên vương gia ngươi tới nói này
kia!”
Hắn hô hấp dần dần gia tốc, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt bất tuân của nàng. “Đứa nhỏ căn bản là còn tồn tại!”
“Ngươi nói bậy!” Nàng không khỏi bật thốt lên. Rõ ràng là lúc nàng
đào vong đứa nhỏ đã không còn, lúc ấy ai cũng có thể làm chứng. Chẳng lẽ mọi người lại lừa nàng? Sẽ không, sẽ không! Nàng phe phẩy đầu, phủ định ý niệm này trong đầu.
“Nói bậy!” Hắn hèn mọn cười, đem nàng theo trên giường kéo, bàn tay
đặt ở bụng nàng. Nơi đó dựng dục đứa nhỏ của hắn. Nhưng hiện tại
là…Hiiên Viên Khanh Trần hít sâu một hơi: “Vô Ngân bắt mạch cho ngươi,
nói ngươi mang thai đã nhiều tháng. Ngươi đừng nói với cô vương, ngươi
cái gì cũng không biết!” Hắn rút ra bàn tay, mặt không chút thay đổi
nhìn nàng.
Đứa nhỏ vẫn còn sống? Nàng không thể tin vuốt bụng, sau khi xuất
huyết, Tiẻu Khả nói với nàng đứa nhỏ đã không còn. Cho nên nàng vẫn nghĩ đến kích thước của lưng áo biến thô một chút là do mình béo lên, cũng
không có suy nghĩ nào khác. Lời nói của Hiên Viên Khanh Trần làm cho
nàng giật mình ngốc lăng ở nơi này.
“A” Nàng hô nhỏ một tiếng. Chỗ bụng tựa hồ có cái gì đá nàng một
chút. Tuy rằng mỏng manh nhưng nàng vẫn cảm giác được. Nguyên lai ngươi
vẫn còn sống, ngươi vẫn còn sống! Miệng nàng cong lên một ý cười, hốc
mắt cũng không tự chủ được đã ươn ướt. Thật tốt, thật tốt. Ngươi không
bỏ ta mà đi. Nàng cố không hơn Hiên Viên Khanh Trần không có rời đi, cúi đầu nhẹ vuốt ve.
“Ngươi còn giả vờ?”
“Giả vờ cái gì?” Nàng nâng mâu nhìn hắn. « Hài tử này là của ta! »
Nhìn thất sắc hắn khó dò, nàng theo bản năng hướng phía sau lui thân
mình. « Ta không có lừa ngươi. Mặc kệ ngươi tin hay không tin. Trên
đường rời khỏi nơi này, ta thực sự nghĩ rằng đứa nhỏ đã không còn. Ngay
cả đại phu cũng đã đều nói không bảo đảm. Ta thật không ngờ, thật không
ngờ… » Nàng hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói : « Đứa nhỏ còn tồn tại. »
Trong mắt tràn đầy ôn nhu, thần sắc như có bệnh dần có chút thần thái,
làm cho tâm hắn mềm nhũn.
Ai~~~ Nhẹ than nhẹ một tiếng, Hiên Viên Khanh Trần nhìn Cảnh Dạ Lan
trước mắt, hốc mắt nóng lên. Nàng để ý đứa nhỏ này ? Cũng không có thờ ơ lạnh lùng giống như trong tưởng tượng của hắn. Hắn nguyên còn muốn bước đi qua, lời nói của Vô Ngân , lại làm cho hắn dừng bước, gian nan xoay
người rời đi. Một màn này hắn không đành lòng nhìn.
Mà Cảnh Dạ Lan chỉ lo tận hưởng niềm hạnh phúc bất ngờ. Giờ phút ôn
nhu này, cũng không có để ý biểu tình khác lạ của Hiên Viên Khanh Trần.
***
Trong cung, Vô Ngân bắt mạch cho Cảnh Dạ Lan. “Khanh Trần, đứa nhỏ
này không thể giữ.” Hắn đối với Hiên Viên Khanh Trần nói chuyện cực nhỏ
lại nghiêm túc như vậy, trừ phi là chuyện trọng yếu.
« Vì sao? Hài tử này là của ta! » Hiên Viên Khanh Trần nhíu mày.
« Ngươi biết là nàng bị trúng độc của hỏa liên. Mà hỏa liên độc trong truyền thuyết thuyết thượng cổ thần thú cùng thế gian xà loại kết hợp
mà tạo nên, tuy rằng là tạp giao xà loại, khả này trên người độc cũng là kịch độc vô cùng .”
« Ta biết. Nhưng không phải ngươi đã nói chỉ lần lấy máu của ta pha
chế thuốc cho nàng dùng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sao ?» Hiên
Viên Khanh Trần không rõ Vô Ngân vì sao phải nói như vậy.
« Không sai. Ngươi năm mới ăn dị thảo là có thể chống lại hỏa liên
độc. Nhưng đứa nhỏ này ngoài dự đoán của chúng ta. Cơ thể nàng có thể
còn sót lại độc. Muốn cho nàng khỏi hẳn cũng phải cần một khoảng thời
gian. Độc tố trên người nàng đối với đứa nhỏ nhất định là có ảnh hưởng.
Ngươi không nghĩ đến điểm đó sao ?
Nếu sớm một chút biết đứa nhỏ Hoa Mị Nô vẫn còn tồn tại, y nhất định
sẽ không để nàng tử dùng hỏa liên. Vô Ngân hối hận phe phẩy đầu.
« Đứa nhỏ sẽ như thế nào ? » Hắn truy vấn.
« Cơ thể người mẹ bị trúng độc sẽ làm cho thân thể đứa nhỏ trong bụng chịu ít nhiều tổn thương. » Y dừng ở ánh mắt kinh ngạc của Hiên Viên
Khanh Trần. « Nói đúng là mạng đứa nhỏ này ta không dám bảo đảm ! »
Hắn một chút cầm tay Vô Ngân, « Một chút hy vọng cũng không có
sao ? » Hắn biết Vô Ngân không lừa hắn. Lại là vẫn muốn từ miệng hắn
được đến một tia hy vọng.
Vô Ngân không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn. Nhưng là y
càng không muốn Hiên Viên Khanh Trần về sau càng thêm khó chịu cùng tự
trách. « Chính là có thể sống đến sau khi sinh ra. Nhưng rồi đứa nhỏ này cũng không sống được bao lâu. Cơ thể mẹ mang độc, không có dược vật nào có khả năng giải độc!
« Khanh Trần, ngươi không sợ nhân quả tuần hoàn sao ? »
« Nếu thật sự có này vừa nói, ngày đó ta đã giết hại quá nhiều người! »
Còn nhớ rõ ở trong này, Vô Ngân trong lời nói đã từng hỏi qua hắn.
Trong thiên hạ này, người đáng chết nhiều lắm. Hiên Viên Khanh Trần, hắn nên là người thứ nhất.