Chương 7: Ngươi cũng biết đau
Đã khá muộn, thân thể lại đau đớn, với
kinh nghiệm huấn luyện ngày thường thì nàng đã cảm giác được có điều dị
thường. Tiếng bước chân từ xa vọng lại như đánh vào trong lòng nàng.
Nữ nhân gọi là Tử Đại kia từng nói, ngoài nàng ở đây ra thì chỉ có Hiên Viên Khanh Trần mới có thể tới, vậy thì
người sắp sửa đi vào chắc chắn là hắn rồi. Con ngươi trong suốt chợt
sáng bừng, hận ý trong mắt không hề che dấu mà nhìn hắn đẩy cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy mặt hắn, Cảnh Dạ Lan lại nhắm chặt mắt lại.
Ngón tay lạng băng của hắn chạm vào lớp da lộ bên ngoài chăn gấm, một cơn rùng mình đánh úp lại, thân mình nàng chợt run lên.
- Nhìn ta! – tay Hiên Viên Khanh Trần nắm lấy chiếc cỗ mảnh khảnh của nàng, trong giọng nói mang theo một tia đe
dọa. Một khắc khi hắn bước chân vào cửa, những phẫn hận và sát ý trong
mắt nàng làm cho hắn giật mình. Loại ánh mắt xa lạ này hắn chưa bao giờ
thấy qua nơi mắt nàng, không, phải là trước kia hắn chưa từng nhìn qua
mắt của Hoa Mị Nô.
- Cút đi! – miệng động một chút, một cơn đau lại nhảy bổ tới tra tấn nàng.
Hắn cười lạnh, bàn tay lướt trên cổ nàng, một chút lực đã đem chiếc chăn gấm duy nhất che thân nàng xốc lên.
Thân thể của nàng đã không còn cái gì che chắn, cơ thể cảm nhận hơi lạnh lẽo bất giác rùng mình một cái. Nàng
muốn cuộn mình lại nhưng tay chân lại bị Thiên Tàm ti trói chặt, chỉ cần khẽ động đậy thì cái sợi nhỏ như sợi tóc kia sẽ siết chặt vào da thịt,
máu cũng theo đó mà chảy ra.
Đôi mắt hắn chằm chằm chiếu tới nàng,
trong con ngươi sáng ngời rốt cuộc cũng lộ ra vẻ căm tức, kiệt ngạo bất
tuân. Hắn hài lòng nhìn những dấu vết do mình lưu lại trên người nàng và những vết máu loang lổ dưới thân, cười một cách tàn khốc.
Đúng vậy, nàng đã thay đổi, không giống
với trước kia. Một ngày một đên không ăn không uống, nàng lại còn bị
thương, thế mà vẫn trợn mắt tương đối với hắn như trước, giống như một
con thú nhỏ hoang dã đang tốn hơi thừa sức vẫy vùng. Điều này càng làm
cho Hiên Viên Khanh Trần muốn hoàn toàn chinh phục nàng!
- Sao? Không thích sự đối đãi của cô
vương với ngươi sao? – một bàn tay hắn xoa nắn bầu ngực đẫy đà của nàng, tay còn lại theo những đường cong của cơ thể mà chạy xuống giữa hai
chân nàng.
- Cút ngay! – nàng cơ hồ cắn chặt môi
rống lên, cằm đau khiến nàng thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng không thể quên
cái đêm trong rừng cây đó, hắn điên cuồng, bạo ngượi đối đãi nàng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần khác hẳn với thường nhân, trong màn đêm thâm trầm
thì hắn tà mị như A tu la đến từ địa ngục vậy!
- Ngươi cũng biết đau sao? – hắn ôn nhu
hỏi, ngón tay quấn quanh lọn tóc phân tán trên người nàng. Những sợi tóc cuộc tròn theo những khớp ngón tay, thình lình dùng sức.
- A… – Cảnh Dạ Lan phát ra một tiếng hô,
mái tóc dài bị hắn kéo tung xuống.Namnhân đáng căm hận trước mắt cười
làm cho lòng người lạnh ngắt.
Tâm đột nhiên đau nhói, không giống như những lần trước, giống như rất bi thương, khó có thể nói là đau như thế nào.
Hoa Mị Nô chết tiệt, bây giờ ngươi lại đi xem trò náo nhiệt gì chứ? Rốt cuộc thì ngươi đã làm chuyện gì có lỗi
với nam nhân này mà khiến hắn hận ngươi như vậy, tự nhiên liên lụy tới
nàng thật đúng là không hay chút nào.
- Cô vương nghĩ rằng, nữ nhân như ngươi
ngay cả tim đều lạnh thì còn biết cái gì là đau? – đôi mắt hắn lạnh băng giống như hàn băng ngàn năm không tan; cho dù bên môi nở rộ ý cười
nhưng cũng không có một chút thương tiếc. Hắn trút bỏ trường bào, cúi
người đè lên người nàng.