Tù Phi Tà Vương

Chương 66: Hắn tuyệt không che dấu




“Có phải ta thế này khiến cho vương gia sợ không? “Nàng nở nụ cười. Trong phủ của Tô Vân Phong có rất nhiều danh cơ thiếp. Mỗi người đều là nử tử xuất chúng nhưng e là không có một người nào dám nhìn hắn trực diện như nàng.

“Không, Mị Nô. Cho dù nàng như thế nào đều rất đẹp”. Lời hắn khen luôn làm cho ngươi ta cảm thấy xuất phát từ chân tâm. Điểm này Cảnh Dạ Lan cũng rất đồng thuận.

“Vương gia thường xuyên khích lệ người sao?” Đôi mắt nàng tràn đầy ý cười, không một chút e ngại, trước mặt hắn chải vuốt mái tóc dài đen mượt, từng lọn tóc rơi xuống giống như mặt nước trút xuống đầu vai. Cây lược gỗ chải xuống vuốt ve từng sợi tóc, đầu ngón trắng nõn lần trong mái tóc đen như ẩn như hiện. Tô Vân Phong ở một bên nhìn, ánh mắt mê say.

Xinh đẹp lộ ra làm cho một người bệnh mới khỏi như nàng càng phát ra vẻ chọc người người trìu mến, hết lần này đến lần khác mềm mại đáng yêu như vậy nhưng lại bất khuất và kiên nghị làm cho nàng khác hẳn với những nữ tử bình thường khác. Khó trách Hiên Viên Khanh Trần muốn giam giữ nàng. Nhưng suốt từ lúc ở chung tới hiện giờ, Tô Vân Phong chưa có cách nào nhìn thấu được lòng của thiên hạ trước mắt .

Ánh mắt của nàng thật sự không giống những nữ tử lứa tuổi này nên sở hữu, một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ánh mắt có một thứ lạnh lùng, xa lánh và kiên định.

« Mị Nô, nàng hãy chuẩn bị thật đẹp, ta dẫn nàng đi xem mấy thứ này”

« Là cái gì ? » Miệng nàng giác cầu ngưng cười ý liên thanh hỏi.

« Đi thì nàng sẽ biết. » Tô Vân Phong cười thần bí, xoay người đi ra ngoài.

Giả bộ thần bí ! Cảnh Dạ Lan cười khẽ, tuỳ ý đem tóc búi lên gọn gàng, bảo Tiểu Khả giúp nàng chọn một bộ quần áo. Những ngày này nàng quá thư thái, nàng hình như mập lên không ít, eo nhỏ so với trước kia to hơn một chút. Cũng may khung xương Hoa Mị Nô khéo léo, cho nên thoạt nhìn cũng không gây chú ý quá mức.

« Tiểu thư muốn thắt eo áo sao ? » Cởi trung y, Tiểu Khả cũng phát hiện nàng so với trước kia béo lên một chút.

« Không cần. Tìm cho ta bộ quần áo nào rộng chút là tốt rồi. » Nàng cũng không để ý quá mức điều này. Chỉ cần đổi quần áo đi gặp Tô Vân Phong là tốt rồi.

Lễ vật của hắn quả thật đặc biệt. Khoái mã vận chuyển một cỗ xe trong chứa đầy băng. Hao phí lớn như vậy làm cho Cảnh Dạ Lan có chút kinh ngạc. Tiến lên xốc tầng tầng duy trướng, bên trong nằm lẳng lặng là mấy cành mai vàng!

« Vương gia đây là… » Nàng ngạc nhiên.

« Nàng có thích không ? » Hắn nở nụ cười, như một đứa nhỏ ngượng ngùng nói : « Biết nàng thích hoa này, ta cũng hỏi qua người chăm sóc hoa rồi, ngay cả chăm sóc cũng không được nên đành phải cho người vận chuyển mấy cành từ phương Bắc về.

Đơn giản là nàng nói thích thế mà vì nàng liền cố ý chi ra số tiền lớn để vận chuyển mấy cành hoa mai này ? Cảnh Dạ Lan khẽ cắn đôi môi, trong lòng hơi hơi vừa động. Đáng nhẽ những hành động này được coi là xốc nổi so với tuổi trẻ nhưng nàng đối với hành động của Tô Vân Phong có một tia hảo cảm. « Cảm ơn Vương gia, ta rất thích. » Nàng miết nhẹ cành hoa, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi. Dường như nàng có thể cảm nhận được mùi hoa bí mật mang theo lãnh liệt khí. Lại nghĩ đến một buổi sáng nào đó, Hiên Viên Khanh Trần đã từng mang nàng sở như vậy.

Vì sao lại nghĩ tới hắn ? Cảnh Dạ Lan trong nháy mắt có chút thất thần.

« Nghe nàng nói thích thì ta đã không mất trắng tâm tư rồi!!» Tô Vân Phong nghe nàng nói như vậy, có chút cao hứng.

« Nhưng mà về sau không cần hoang phí như vậy .» Nàng cầm lấy nhánh hoa mai, đi qua bên người hắn, nhẹ giọng một câu : « Hoa của vương gia, ta xin nhận, tâm ý của Vương gia ta sẽ ghi nhớ đáy lòng. »

Nàng bước nhanh đi qua, trong gió truyền đến mùi hương nhè nhẹ, Tô Vân Phong cũng không phân biệt được rõ đó là mùi hương của hoa hay hương khí trên người nàng.

Hiên Viên Khanh Trần một mạch chạy ngựa nhiều ngày tới Lan Lăng. Đến biên giới, hắn ngửa đầu nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi xiết chạy tay. « Nghe lệnh, đem tử sĩ chuẩn bị tốt, nếu có chuyện gì thì lập tức hành động!» Mặt nạ quỷ bằng đồng sáng ở trong bóng đêm phát ra lục quang lạnh lẽo, khoé môi kia gợi lên vẻ tươi cười tà nanh.

« Vương gia » Tô Vân Phong nửa đêm bị người hầu đánh thức.

« Có chuyện gì ? » Trừ phi là chuyện khẩn cấp, bằng không bọn họ sẽ không quấy rầy hắn.

« Đại Nguyệt Hướng Phiên Vương Bắc An hầu đến Lan Lăng ! »

Hiên Viên Khanh Trần đến đây ! Hắn đã đuổi tới nơi này ! Tô Vân Phong hơi hơi suy nghĩ mới xuất hiện. « Hắn hiện đang ở nơi nào ? »

« Thám tử hồi báo, hắn sẽ tới kinh thành! »

Đã sớm nghe nói Hiên Viên Khanh Trần làm việc mạnh mẽ nhanh chóng nhưng thật sự trăm nghe không bằng một thấy. Hắn mỉm cười, xoay người đối diện người hầu, phân phó : « Chờ Bắc An vương gia đến, lập tức báo cho ta.biết ! »

« Dạ, Vương gia! »

Tô Vân Phong khơi lên ngọn nến, đẩy cửa sổ ra, nhìn nơi cách chỗ mình không xa, nơi Cảnh Dạ Lan đang sống. Ôn hoà trong ánh mắt không có gì gợn sóng, giống như tin tức vừa rồi không ảnh hưởng chút gì đến hắn.

Mị Nô…

Ngựa đi ngày đêm không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến kinh đô của Lan Lăng. Hiên Viên Khanh Trần một khắc không trì hoãn đi đến trước phủ Tô Vân Phong. Rõ ràng nơi này đã triển khai trận thế xếp thành hàng ở trước cửa.

« Cung nghênh Bắc An Vương gia ! » Võ tướng trong phủ đi ra vội vàng hành lễ. « Vương gia nhà ta chờ ngài đã lâu. » Cung thỉnh Hiên Viên Khanh Trần vào phủ.

Tô Vân Phong như thường lui tới ý cười thản nhiên, hắn nói: “Vương gia đến thật nhanh.”

“Tác phong của ngươi cũng không chậm!” vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần phong trần, cười lạnh một tiếng. Xem ra tư thái của Tô Vân Phong chính là đang chờ chính mình, trấn định tự nhiên như vậy.

“ Vương gia muốn nói cái gì?”

“Vương phi của cô vương đang ở nơi này của ngươi, ngươi nói là muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần nói trực tiếp.

“Không sai, Bắc An Vương phi chính là ở nơi này của ta.” Hắn tuyệt không che dấu.

Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, tuỳ ý một chút cười lạnh, khách khí nói: “Vân Vương gia, Vương phi của cô vương quấy rầy ở trong này, cho nên cô vương đến đem nàng đi!” Nói xong sẽ bảo người đi tìm Cảnh Dạ Lan.

Tô Vân Phong ánh mắt khẽ biến đổi, người hầu bên người lập tức triển khai thế phòng thủ. “Bắc An Vương gia, nơi này là địa phận Lan Lăng, ngươi ta quan hệ thông gia cho nên mong ngươi đừng quá nổi nóng, nếu không thì ta cũng khó mà đối đãi với ngươi chu đáo được!” Lời nói hắn ôn hoà nhưng đã có hơi hướng uy nghiêm không thể không kiêng nể.