- Ngươi là vì Thu Thủy. - Cảnh Dạ Lan sau khi biết được là do gã động tay động chân ngược lại im lặng. - Ta có thể hiểu tâm tình của ngươi. Nàng
vì Khanh Trần mà biến thành thế này quả thực rất đáng thương. Ngươi
chính là người thân duy nhất của Thu Thủy vì nàng ấy mà suy nghĩ quả
thực không hề đáng trách. Ta sẽ không trách tội ngươi!
- Cảnh Dạ Lan! - Hiên Viên Khanh Trần ngạc nhiên trước hành động của nàng.
Còn nàng chỉ nắm chặt tay Hiên Viên Khanh Trần, dùng lực hướng hắn gật gật đầu.
Ngược lại, Lâm Tông Càng biến sắc:
- Cảnh Dạ Lan, ta là vì Thu Thủy không cần ngươi giải thích, thanh minh
cho ta! - đúng là nàng đã cứu mình, nhưng chỉ cần nghĩ tới Thu Thủy biến thành bộ dáng này, còn gã thân là ca ca lại không thể làm gì cho
nàng... Gã thực sự hối hận và tự trách mình, từ đó hận đối với Hiên Viên Khanh Trần càng không thể tiêu trừ.
Hiên Viên Khanh Trần, không giết được hắn nhưng gã lại không thể cam tâm
khắp nơi đều rơi vào tay hắn. Ký hiệu để lại kia nhất định có thể kéo
tới quân đội Đại Nguyệt, song cuối cùng gã vẫn muốn xem nữ nhân Cảnh Dạ
Lan sẽ sống hay chết; gã muốn xem ai sẽ là người đuổi tới trước. Gã muốn cược với ông trời một lần, để chính mình có được một kết thúc cuối
cùng!
- Ta cũng không phải vì ngươi. Ta nghĩ ân oán giữa Thu Thủy và ta, ngươi
và Khanh Trần cũng cần phải làm rõ. Cứ thế chém giết lẫn nhau thì tới
khi nào mới có thể chấm dứt? - nàng ngừng một chút rồi nóitiếp. - Lâm
nguyên soái, ký hiệu ngươi đánh dấu đã đưa Hiên Viên Triệt tới, ta cũng
thiếu chút nữa chết trong tay hắn. Song cũng nhờ đó mà Khanh Trần tìm
được ta, điều đó chứng minh ngươi cũng không hoàn toàn muốn ta chết và
hận thù của ngươi đối với Khanh Trần không sâu nặng tới mức ngươi muốn
chàng phải chết!
Biểu tình trên mặt Lâm Tông Càng nhìn không ra nghĩa. Có lẽ đúng, nữ nhân
này đã đoá được suy nghĩ trong lòng gã. Gã liều mình nhiều năm, cuối
cùng không thể làm cho chính mình như nguyện, cái chuốc lấy lại là Thu
Thủy - muội muội duy nhất nhưng giờ nàng ấy đã quên mất một người ca ca
như gã là ai!
- Ngươi đưa Thu Thủy đi đi. - nàng nói với Lâm Tông Càng. - Ta đảm bảo
dọc đường đi sẽ không có ai ngăn cản ngươi. Sau này ngươi và Thu Thủy có thể tìm nơi nào đó yên bình để tiếp tục sống. Xa cách nhiều năm, ngươi
cũng nên hảo hảo chiếu cố nàng ấy!
Lâm Tông Càng nghe rồi chậm rãi cúi đầu nhìn Thu Thủy đang ngủ trong vòng tay mình, trăm mối cảm xúc cứ ngổn ngang:
- Nàng biến thành thế này ta không biết khi nào mới có thể trở lại như
ban đầu. Nếu ngươi có tâm và kiên trì thì có lẽ mọi chuyện sẽ xuất hiện
chuyển biến. - Cảnh Dạ Lan nhẹ giọng an ủi đồng thời trong lòng cũng
thầm xoa dịu chính mình.
Hiên Viên Khanh Trần nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhìn Thu Thủy đang
nằm trong lòng Lâm Tông Càng. Lúc trước vì sai lầm mà hắn hại Cảnh Lan
và nàng; hiện tại Lâm Tông Càng ít nhất còn có thể ở bên cạnh chăm sóc
Thu Thủy, còn Cảnh Lan của hắn thì...
Hắn ôm đầu vai nàng, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi. - nêu đó là nguyện vọng của nàng thì Hiên Viên Khanh Trần nhất định sẽ thỏa mãn. Hắn sẽ thả Lâm Tông Càng, gã cũng không còn là một
người có thể gây phiền toái cho hắn nữa.
- Ai nha, hình như ta đã tới chậm, bỏ lỡ một màn thú vị! - Vô Ngân còn
chưa tới trước mặt bọn họ nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng bay đến.
Đảo mắt qua những thi thể trên đất, thời điểm nhìn Hiên Viên Triệt thì trong mắt y khẽ động.
- Ngươi đã đi đâu, sao giờ mới quay lại? – Hiên Viên Khanh Trần thấy thần sắc y lo lắng nên cảm giác có gì đó không đúng nên bất an hỏi.
- Vừa rồi trên đường đến đây ta vô tình gặp Vân vương gia nên nán lại nói vài câu với hắn. - y thuận miệng đáp rồi lấy một phong thư trong ống
tay áo giao cho Cảnh Dạ Lan. - Vương phi, đây là thứ Vân vương gia muốn
ta chuyển cho người. Hắn còn nhờ ta chuyển lời, hắn rất muốn tới thăm
người nhưng vì chuyện Thu Thủy nên hắn đã phải thay đổi hành trình nên
mong người thông cảm. - nói xong, y quay sang đối diện với biểu tình ăn
dấm chua của Hiên Viên Khanh Trần. - Lại đây chúng ta nói chuyện chút.
- Nói cái gì? - Hiên Viên Khanh Trần cố nhìn bức thư trong tay Cảnh Dạ
Lan, trong lòng khó chịu như có mèo cào. Tô Vân Phong viết cái gì cho
Cảnh Lan chứ?
- Hình như độc trong người vương phi đã bộc phát. - y bình tĩnh nói. Vừa
rồi khí sắc nàng không ổn, tính theo thời gian thì giải dược mà nàng sử
dụng đã vượt quá hạn định có thể khống chế độc phát.
Hiên Viên Khanh Trần đương nhiên cũng phát hiện cho nên mới không so đo
chuyện Lâm Tông Càng, tùy ý để nàng quyết định. Nếu đó là điều nàng mong muốn thì thế nào cũng được.
- Nàng còn bao nhiêu thời gian? - tầm mắt Hiên Viên Khanh Trần dừng lại
trên thân ảnh mảnh khảnh của nàng. Hắn đuổi theo một đường cuối cùng
cũng được nhìn thấy nàng.
Không gặp thì nỗi nhớ thương trong lòng khó nhịn; mà gặp rồi thì hắn lại sợ hãi phải chia li.
- Phỏng chừng còn mấy tháng nữa. - Vô Ngân nhíu mày. - Ngươi giết Hiên Viên Triệt?
- Đúng!
- Ta đúng là đến chậm một bước. - Vô Ngân than nhẹ.
- Ngươi có ý gì? - Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên bắt lấy cổ tay y. Lời
nói của Vô Ngân khiến tâm hắn cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.
- Ta nghe được, từng có người tiến cống sinh tử thảo đến Đại Nguyệt nhưng đã bị di chuyển đi đâu đó. Ta đã lục tìm khắp hoàng cung nhưng vẫn
không phát hiện ra, tạm thời không biết nó đang nằm trong tay ai.
- Ý của ngươi là chỉ có Hiên Vìên Triệt mới biết?! - Hiên Vìên Khanh Trần hối hận thở dài một tiếng. Đáng chết, đên cuối cùng vẫn là...
- Các ngươi nói gì đó? - Cảnh Dạ Lan chậm rãi bước đến bên Cạnh Hiên Viên Khanh Trần. Cuộc nói chuyện giữa hai người cũng đã bị nàng nghe được
chút ít; khi thấy thần sắc Hiên Viên Khanh Trần không tốt thì nàng cũng
đoán được đó là chuyện gì.
- Không có gì. - Hiên Viên Khanh Trần cố nặn ra nụ cười nhưng biểu tình lúc này của hắn dù có che đậy cũng chẳng ai bị lừa được.
Nói cho Vương phi biết đi, Lìù Sao nàng cũng
có quyền được biêĩ. - Vô Ngân đề nghị.
- Có phải giải dược của ta không thể bào chế nữa. – Cảnh Dạ Lan bình thản cười, cứ như bọn họ đang nói tới chuyện gì đó cực bình thường. - Ta
hiện tại cũng tốt lắm, chàng lo lắng cái gì. Có lẽ thêm mấy ngày nữa Vô
Ngân có thể nghiên cứu ra cách khác thì sao. Chỉ là phải đợi thôi mà.
Bàn tay hơi lạnh nắm chặt lấy Hiên Viên Khanh Trần, nàng rúc vào bên cạnh
hắn. Có hay không có giải dược cũng chẳng còn quan trọng, giây phút cuối cùng nàng được ở lại bên người hắn, còn có thể kiên trì tới khi sinh hạ đứa nhỏ này.
Thứ nàng cầu chỉ có vậy, không phải đã đủ rồi sao.
- Đi thôi, ta mệt lắm, chúng ta về nhà. – nàng nâng mặt lên, mỉm cười tươi tắn với Hiên Viên Khanh Trần.
- Hảo, chúng ta về nhà thôi! - tâm Hiên Viên Khanh Trần quặn lại, đôi mắt chua xót. Hắn dùng sức ôm lấy nàng, chầm chậm gật đầu.