Tù Phi Tà Vương

Chương 333




Quân đội Đại Nguyệt trước sự tấn công của Hiên Viên Khanh Trần liên tục bại lui. Một đường ép tới khiến Hiên Viên Triệt bất an, bối rối như ruổi bay loạn. Tuy không cam lòng nhưng hắn ta vẫn mất đi tia kiên nhẫn cuối cùng.

Chỉ trong vài ngày, bảy thành trì đã bị đối phương không phải tổn nhiều công sức mà công chiếm. Chỉ mới nghe tin này đủ khiên Hiên Viên Triệt điên cuồng.

Về phía hậu phương Tô Vân Phong vẫn tiếp tục bảo trụ trung lập khiến cho chỗ dựa của đại quân của Hiên Viên Triệt nhanh chóng tiêu giảm.

- Hoàng thượng, thứ vi thần vô dụng! - tướng lãnh thủ thành ảm đạm quỳ gối trước mặt hắn.

- Ngươi không muốn giải thích với trẫm vì sao ngay cả đạo phòng tuyến cuối Cùng cũng không thể giữ được! - Sắc mặt Hiên Viên Triệt xanh mét, nhìn Hiên Viên Khanh Trần đứng dưới thành đang ngửa đầu nhìn xa xăm. Nghiệt chủng này! Hắn nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:

- Nói cho trẫm biết, ngươi còn có thể kéo dài bao lâu?

- Nêu Bắc An vương thực sự hạ lệnh tấn công thì thần nhiều nhất chỉ có thể duy trì nửa nén hương!

- Phế vật! - Hiên Viên Triệt phẫn hận mắng rồi nhìn tới lá cờ dệt vàng huy hoàng. Thành quả mà hắn cố gắng nửa đời để đoạt được chẳng lẽ kết quả vẫn không thể xoay chuyển thiên tướng?

Bỗng, hắn hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Đế cơ đang ở đâu?

Hoa Thanh Nhã kia nhất định là đã nói gì đó trước mặt Tô Vân Phong. Bằng không, một Tô Vân Phong luôn luôn trung thành với Lan Lăng vương sao có thể trái lệnh, khoanh tay đứng nhìn hắn bị Hiên Viên Khanh Trần ép tới tình cảnh này. Lâm Tông Càng nói một câu rất đúng, nữ tử quá mức xinh đẹp đều là rắn rết!

- Ý hoàng thượng là?

- Nếu đế vị của trẫm khó giữ được thì sao có thể chấp nhận để muội muội mình rơi vào tay Hiên Viên Khanh Trần, trơ mắt nhìn nàng bị tra tấn. Truyền khẩu dụ của trẫm, ban thưởng Đế Cơ bạch lăng (dải lụa trắng) tự ải!

Hoa Thanh Nhã, trẫm đã từng nói, trẫm tuyệt không giữ những thứ vô dụng bên cạnh. Đại Nguyệt sắp đổi chủ nếu ngươi đã không thể tuẫn táng cùng tiên đế thì hãy để cho Đế Cơ đi thay. Về phần ngươi... Đột nhiên, Hiên Viên Triệt lại phân phó.

- Đem tin tức Đế Cơ đã chết truyền khắp Lan Lăng, trong thời gian ngắn nhất phải rải tin rộng khắp, ngay cả hoàng cung cũng vậy!

Đây là thứ cuối cùng trẫm cho ngươi, khién ngươi cả đời đều không thể quên được một điều tuyệt đối không được bất trung với trẫm!

Cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang chuẩn bị tiến công vào kinh thành Đại Nguyệt. Tất cả mọi thứ của trẫm có thể cho ngươi nhưng trẫm sẽ không cho ngươi được như nguyện!

Trong tay hắn là bức mật hàm vừa mới nhận được, có được thứ này khiến Hiên Viên Triệt tin tưởng mình nhất định có thể lật ngược mọi thứ.

Tiêu sái trên những bậc thang quen thuộc, hoàng cung vẫn rộng lớn như vậy; cho dù có nhắm mắt lại thì Hiên Viên Khanh Trần vẫn có thể bước đi tự nhiên. Rốt cuộc thì hắn vẫn trở về nơi này!

Đứng lặng một hồi lâu, đôi mắt sắc bén của hắn đảo quanh một lượt, song kích không dậy nổi nửa điểm hưng phấn.

- Khanh Trần, sử quan đang đợi ngươi vào.- Vô Ngân ở một bên nhắc nhở hắn.

- Vô Ngân. - hẵn dừng chân, cả người xuất thần nhìn.

- Ta có thể khẳng định tất cả những thứ ngươi thấy đều là thật. Lời thề của ngươi đã thực hiện được rồi! - Vô Ngân cười hì hì nói. - Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, đây chẳng phải là những gì ngươi muốn sao?

Trong đôi con ngươi yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần không có lấy nửa điểm vui sướng. Tay hắn vuốt ve lan can, cảm giác vừa lạnh vừa cứng khiến hắn lập tức rút tay về.

- Mọi chuyện tạm thời cứ để đó, mời Vân vương gia vào cung gặp mặt.

Kinh ngạc vì mục đích của Hiên Viên Khanh Trần, Song Tô Vân Phong vẫn một mình tới, ôn hòa đứng trước mặt hắn. Trông vẻ mặt tiều tụy của Hiên Viên Khanh Trần mà hắn giật mình.

Tô Vân Phong hắn cũng là một người tinh thong y đạo, có thể nhìn ra sức chổng đỡ của Hìên Viên Khanh Trần đã tới cực hạn. Trên chiến trường, khí thế của hắn như hồng thủy hoàn toàn không nhìn ra một tướng soái chỉ huy đại quân lại suy yếu như vậy.

Là vì A Cảnh sao... Bất giác Tô Vân Phong cười khổ.

- Vân vương gỉa, trong số điều kiện Hiên Viên Triệt muốn bắt tay với ngươi loại bỏ ta, hắn đã hứa với Lan Lăng bao nhiêu thành trì? – Hiên Viên Khanh Trần lên tiếng trước.

- Tùy Lan Lăng ta lựa chọn.

- Ta cũng vậy, tùy ngươi lựa chọn! - cho dù mệt mỏi thì trước mặt Tô Vân Phong, ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần vẫn sắc bén vô cùng.

- Bắc An vương là muốn đại quân ta rút lui sao? - hạ điều kiện như vậy Tô Vân Phong đương nhiên biết hắn muốn cái gì!

- Cô vương không ép buộc ngươi đồng ý, nếu không đáp ứng thì ngươi lập tức ra cung, ta và ngươi ngay tức khắc tái chiến phân ra thắng bại. Đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!

- Nêu ta đáp ứng thì ngươi sẽ làm gì?

- Thành trì Đại Nguyệt cứ do ngươi lựa chọn; cho dù ngươi có mơ ước nơi này, nếu thích thì ngươi cũng có thể lấy! - Hiên Viên Khanh Trần giang tay chỉ khắp bốn phía.

Cảnh Lan, ta lấy thiên hạ nhưng nếu không có nàng thì ta muốn còn có nghĩa gì?!

- Bắc An vương, ngươi... - Tô Vân Phong ngây người. Hắn đánh hạ nơi này căn bản không phải vì đế vị lãnh lẽo trước mắt kia. Sự tiêu sái của Hiên Viên Khanh Trần khiến Tô Vân Phong hắn không khỏi kính nể. - Đại quân Lan Lăng sẽ không ngăn trở tân đế Đại Nguyệt rời đi.

Nhìn phong thái hiên ngang rời đi cùa Hiên Viên Khanh Trần, đáy lòng Tô Vân Phong nổi lên sự hâm mộ, mọi thứ đều thể hiện rõ trong đôi mắt. Chỉ có người như Hiên Viên Khanh Trần mới có thể đồng hành cùng một A Cảnh vốn tiêu sái như gió kia.

A Cảnh, rốt cuộc nàng ở nơi nào?

Sau trận chiến, vương triều Đại Nguyệt đổi chủ, sau ngày kế vị, tân đế Hiên Viên Khanh Trần liền mất tích.

Đúng lúc đó, Lan Lăng vương bị bệnh bất ngờ chết, Vân vương gia Tô Vân Phong thân là hoàng tộc, chiến tích hiển hách nên được phò tá lên làm tân chủ Lan Lăng. Sau quốc tang, tân chủ Lan Lăng cũng mất tích.

Cuối đông, không có chút dấu hiệu nào báo rằng mùa xuân đang tới. Khí hậu mấy ngày này vô cùng khắc nghiệt, hơi thở mùa đông vẫn giăng kín mọi nơi.

Trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm di chuyển, tiếng vó ngựa văng vẳng trong sơn cốc lúc sáng sớm.

- Tới đâu rồi? - giọng nói nữ tử trong xe thực lạnh nhạt, nghe ra dễ làm thần kinh người ta chấn động. Mấy ngón tay vươn ra khỏi tấm mành, khẽ xốc lên.