- Vương phi mau đi thôi, thuộc hạ đã phải người bên ngoài chờ. Đó đều là
những thuộc hạ tốt nhất vương gia lưu lại, thề sống chết sẽ đưa vương
phi tới bên cạnh vương gia!
- Ngươi giúp ta một việc. - đột nhiên nàng đề nghị rồi đưa cây mộc trâm trong tay cho người hầu.
- Đây là?
Đôi mắt sáng ngời của Cảnh Dạ Lan khẽ chớp động, nàng thản nhiên nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ những điều ban ngày ta đã căn dặn; còn nữa, đem thứ
này giao cho vương gia, nói cho vương gia biết ta vẫn khỏe mạnh, hắn
không cần lo lắng.
- Không được đâu vương phi, người truyền tin do vương gia phải tới đã mất tích, thời hạn mà thuộc hạ tính toán cũng đã trôi qua. Vương gia nhất
định sẽ biết nơi này gặp chuyện không hay nếu bảo thuộc hạ lừa gạt vương gia thì vạn vạn lần không thể! - gã thuộc hạ sống chết không thể đáp
ứng yêu cầu của Cảnh Dạ Lan.
- Nếu ngươi không tới chỗ vương gia, không nói lời của ta thì mới là hại
ta và cũng hại luôn vương gía. - ngữ khí nàng lạnh băng, ánh mắt vẫn
chăm chăm vào khoảng không phía trước.
Trong không khí ngập ngụa mùi máu tươi khiến nàng cảm nhận một trận ghê tởm muốn nôn mửa.
- Dù vương phi có giết thuộc hạ thì thuộc hạ cũng không thể, làm như vậy!
- Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này nhưng không thể trở lại bên cạnh vương
gia. Việc ta muốn ngươi làm chính là tạm thời không cho vương gia biết.
Theo tính vương gia thì dù có chết hắn cũng sẽ trở về đây, ai cũng không thể đoán được dọc đường đi sẽ có nguy hiểm gì rình dập, ta không thể để cho hắn mạo hiểm trở về! Nếu ngươi thực sự trung thành, tận tâm thì nên nghe lời ta phân phó. Tuy rằng ta chỉ là nữ lưu nhưng cũng là người
không dễ gì bị bại bởi ai; bằng không thì tối nay đã sớm bị bọn chúng
bắt rồi!
Hiên Viên Triệt ba lần bảy lượt phái người đánh lén một lòng muốn bắt được
nàng chỉ vì muốn dùng nàng để uy hiếp Hiên Viên Khanh Trần. Chỉ e dọc
đường đi đã sớm xếp đặt cạm bẫy chờ nàng hoặc Hiên Viên Khanh Trần mắc
câu; một khi không đạt được như nguyện thì hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Nghĩ đến đây Cảnh Dạ Lan không khỏỉ cười lạnh một tiếng.
- Nhưng mà vương phi... - người hầu quỳ gục xuống, đôi mắt đò au. - Vậy
xin thứ cho thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, ngay bây giờ thuộc hạ sẽ rời đi!
- Làm phiền! – Cảnh Dạ Lan cảm kích gật đầu rồi lại nhìn tướng sĩ hãy còn đang vây trong vòng chém giết. Hàng mày của nàng khẽ chau lại, cuối
cùng vẫn xoay người rời đi.
Khanh Trần, ta hiện tại không thể trở về bên cạnh chàng, bởi vì có một người
quan trọng cần ta bảo hộ. Vậy nên ta nhất định sẽ chống đỡ tới lúc mọi
người tới; còn chàng cũng phải kiên nhẫn chờ ta!
Hai tay Cảnh Dạ Lan đưa lên bảo vệ bụng, tựa hồ có thể cảm giác được sinh
mệnh nho nhỏ đang cùng nàng chờ mong thời khắc được gặp lại Hiên Viên
Khanh Trần.
Có người đã lo lắng đợi Cảnh Dạ Lan đi ra, khi thấy nàng xuất hiện mới thư hoãn chút:
- Vương phi, mời mau lên xe!
- Người ta nói ngươi đưa theo có không?
- Đều đã ở trong xe chờ vương phi!
- Đi thôi. -lần cuối cùng, nàng liếc mắt nhìn về hướng Hiên Viên Khanh
Trần từng rời đi, ý cười trên mặt mặc dù chỉ lướt qua song tràn đầy kiên định.
Hiên Viên Triệt một đêm đuổi tới nơi này, đập vào mắt là cảnh tượng phơi xác máu me. Hắn cho người lật từng thi thể tìm kiếm, một lần rồi một lần,
sắc mặt theo đó cũng tối đen đi. Cuối cùng thì nữ nhân kìa vẫn chạy
thoát, có lẽ nàng đã sớm đoán được hắn nhất định sẽ chặn lại đường thoát nên ngay cả thời điểm lẩn trốn cũng không quên thiết đặt cạm bẫy nho
nhỏ khiến hắn không thể nào xác định phương hướng tìm ra bóng dáng nàng.
- Các ngươi đem toàn bộ thủ hạ phái ra, nhất định phải tìm thấy nàng! - Hiên Viên Triệt cơ hồ không thể khống chế được mình nữa.
…
Đảo mắt đã tới cuối đông, Cảnh Dạ Lan cứ như tiêu thất vào trong không khí. Hiên Vìên Khanh Trần, Tô Vân Phong, Hiên Viên Triệt đều phải người
không ngừng tìm kiếm nhưng người phái đi thường tay không mà quay về.
Trong lúc đó, chiến sự giữa Bắc An, Lan Lăng và Đại Nguyệt càng ngày càng
nghiêm trọng. Nhất là Hiên Viên Khanh Trần, mỗi một lần ra tay hắn đều
nhận được những báo cáo thắng lợi. Hắn như một con dã thú phá nát tấm
rào chắn, hủy diệt tất cả những kẻ dám ngăn trở mình, cái danh máu lạnh, sắt đá càng ngày càng nổi.
Tô Vân Phong tuy còn có thể, chống cự nhưng dự đoán lúc đầu nắm chắc thắng lợi đã biến thành cục diện tay ngang.
Hiên Viên Triệt thì cố gồng sức, binh lực trong tay càng ngày càng suy yếu.
Trong quân trướng, Hiên Viên Khanh Trần cau mày ánh mắt sắc bén đảo qua người quân sĩ bên cạnh:
- Còn có vấn đề gì nữa? Nếu không có thì chuẩn bị đi, ngày mai ta muốn
đoạt một tòa thành trì của Đại Nguyệt! - khuôn mặt gầy yếu nhăn lại,
trong mắt hắn đều là lãnh ý.
Sau khi binh sĩ lui ra, hắn đứng bên chiếc bàn đặt bản đồ và mô hình địa hình, trong đầu không ngừng tính toán.
- Vương gia, người cũng nên nghỉ ngơi một chút. - người bên cạnh nhịn không được, đánh bạo nhắc nhở.
- Không cần, cô vương rất tốt, các ngươi đi ra. - đầu hắn cũng chưa có nâng lên.
Khi tiếng bước chân đã đi xa, Hiên Viên Khanh Trần mới đứng thằng người
lên, bàn tay không ngừng vuốt ve cây trâm luôn mang theo bên người.
Nữ nhân nhẫn tâm này nàng ủy thác người nói với hắn là vẫn khỏe mạnh; khi
hắn phát hiện sự tình không ổn lập tức đuổi tới thì ngoại trừ những thi
thể kia ra, nàng sớm đã không biết đi về đâu. Hắn nắm chặt cây trâm,
miệng thở dài một hơi.
Ý của nàng đương nhiên Hiên Viên Khanh Trần hiểu được cho nên hắn mới
nhịn xuống mọi thống khổ, lo lắng và nỗi nhớ thương cuồn cuộn để chú tâm tới chiến trường. Hắn tính toán phải xóa sổ tất cả những kẻ ngăn cản
hắn và Cảnh Lan ở gần nhau, không trừ một ai nhất là Hiên Viên Triệt!
…
Hiên Viên Triệt sợ hãi, vô cùng sợ hãi thiên tướng sẽ ứng nghiệm, một ngày
nào đó Hiên Viên Khanh Trần sẽ thay thế ngôi vị hoàng đế của hắn. Nhưng
Hiên Viên Triệt càng sợ hãi thì Hiên Viên Khanh Trần càng muốn rút ngắn
thời gian khiến hắn phải tận mắt nhìn thấy. Cuối cùng thì ngày mà Hiên
Viên Triệt chờ đợi cũng đã đến.
Rẩm! ---
Hiên Viên Khanh Trần dùng lực vỗ mạnh mặt bàn:
- Chết tiệt! - nghĩ tới Hiên Viên Triệt, hắn lạnh giọng mắng. Tính thời gian thì tác dụng của dược mà Cảnh Lan dùng đã qua rồi.
- Ai, tính tình của ngươi vẫn còn rất tốt nhỉ! Vừa rồi ngươi dụng công như vậy cứ như muốn thiên hạ này đều phải chết!
Thanh âm trêu tức quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, hàng mày Hiên Viên
Khanh Trần vẫn nhăn chặt lại nãy giờ lập tức giãn ra.
- Ngươi đã trở lại!?
Khuôn mặt lạnh lùng lâu nay không hề có biến hóa giờ phút này lại mang theo
sự kỉnh hỉ mà nhìn nam tử đang đứng trước mặt, dùng ánh mắt oán giận
nhìn mình.