Sợi xích này dường như được chế ra từ một loại sắt đặc biệt nguyên chất, cầm trong tay thì rất nhẹ, những mắt xích cực kỳ nhỏ nếu không chủ ý thì rất khó để phát hiện ra.
Nàng cũng xem qua không Ít thứ mới lạ hơn nhưng lại nhìn không ra được chất liệu của vật này. Cổ đại vốn có rất nhiều thứ kỳ quái, lúc này biết được đúng là mở rộng tầm mắt, không phải muốn bắt chước làm theo là được.
– Tiều Khả, giúp ta tìm một cái giũa hoặc là một thanh sắt nào đó cũng được. – nàng vẽ vẽ một mô hình minh họa trên giấy hoa, dặn dò Tiểu Khả tỉ mỉ.
Cuối cùng, món đồ dựa theo suy nghĩ của nàng cũng được đưa đển nhưng không biết chúng rốt cuộc có giá trị gì không nữa. Nàng và Tiếu Khả ngồi tìm nửa ngày song không thể nào dò ra được một khe hở trên chiếc xích, Thanh Sắt thiếu chút nữa là gãy gập trong mắt khóa, nháy mắt thất bại.
Cảnh Dạ Lan bưc bội, vùng vằng giật giật sợi xích, lực mạnh quá lại khiến tay đau
nhưng vẫn chẳng đả động được tí nào. Sợi xích này hình như được chế tạo ra dành
riêng cho nàng, ổ khóa thật hoàn hảo, kiêncố.
– Tiều thư, vật này cần chìa khóa mới được.
Tiểu Khả lau đi vết máu ứa ra từ cổ chân đau nhói của nàng. – Đợi vương gia trở về,
người nói chuyện với Vương gia, có lẽ ngài ấy sẽ giao chìa khóa thì sao?
Hiên Viên Khanh Trần không ở trong Vương phủ ư? Ảnh mắt Cảnh Dạ Lan ảm đạm xuống, hắn đã sớm tính toán rằng mình không ở trong Vương phủ mấy ngày nên nàng nhất định sẽ có hành động gì đó, chắc chắn hắn rất yên tâm về chiếc xích này.
– Khốn kiếp! – nàng nhịn không được mắng tục.
– Ta nhờ cao thủ làm nó từ một thiên thạch quý, nếu thật sự sợi xích này có thể dễ dàng mở ra như vậy thì làm sao lại khiến cho hoàng tộc vì nó mà ra sức chiếm đoạt nó từ tay ta chứ. – một giọng nói mềm mại, đáng yêu Vang lên ngoài cửa. Đầu tiên là vạt xiêm y đỏ như lử đập vào mắt Cảnh Dạ Lan, nghe tiếng thì nàng đã biết đó chính là Tĩnh Uyển.
– Vậy sao, xem rat a là người ngu dốt, không ngờ lại còn có loại chất liệu cứng rắn như vậy. – nàng thân nhiên cười, dùng chăn che đi vết thương nơi cổ chân. Một tên Hiên Viên Khanh Trần đi rồi lại kẻo tới một Tĩnh Uyển, đơn giản là tới theo dõi, tra xét hả?
– Xem ra tỷ tỷ không muốn ở bên cạnh hầu hạ Vương gia nhưng đã gả cho Vương gia thì Tĩnh Uyển khuyên tỷ tỷ nên chấp nhận đi thôi. – nàng ta đã sớm nhìn thấy cổ chân bị thương Của Hoa Mị Nô, từ khi nào hắn lo lắng bất an tới mức dùng liên tử để khóa nhốt một nữ nhân một lòng muốn thoát khỏi hắn?!
Cảnh Dạ Lan Xoay người nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười:
– Nếu ngươi thật sự hy vọng ta ở lại như lời ngươi nói thì ta cũng có chút lo lắng rồi, dù sao thì Hiên Viên Khanh Trần đối với ta còn nặng tình lắm. – nàng nhếch cằm, nhìn mặt Tĩnh Uyển biển sắc.
– Ngươi thật sự muốn chạy trốn? – Vẻ tươi cười dần biến mất trên mặt Tĩnh Uyển.
– Sao, ngươi luyến tiếc ta à? Hay là thích ta tiếp tục ở lại để ngày đêm bên cạnh hẳn?
Tuy rằng nàng không thích nữ nhân trước mặt đây nhưng dựa vào bản năng và sự
nhạy cảm của phụ nữ thì từ ánh mắt của Tĩnh Uyển, nàng có thể cảm nhận được
nàng ta thập phần quan tâm tới Hiên viên Khanh Trần.
Hiểu rõ tâm lý đối thủ cũng chính là bài học bắt buộc mà nàng phải học và hiểu!