Cách một tháng sau khi Lan Lăng Vương triệu hồi thì Tô Vân Phong một lần nữa lên chấp chưởng binh quyền. Ngay sau đó hắn đã quay trở lại biên giới.
Hiên Viên Khanh Trần cầm mật hàm chăm chú xem rồi tùy tay ném vào trong chậu than. Ngọn lửa chốc chốc nhảy nhót, liếm nuốt gọn tờ mật hàm.
Tô Vân Phong đã trở lại, này vừa là tin tốt vừa là tin xấu.
Tin tốt vì, đối thủ lớn nhất của Hiên Viên Khanh Trần hắn chính là Tô Vân
Phong. Có thể cùng hắn quyết chiến một trận chính là chuyện vô cùng thú
vị.
Còn tin xấu vì ý tưởng này dường như rất nhanh sẽ thành hiện thực.
Nhắm nghiền mắt lại, hắn dùng sức day day mi tâm, chợt một tia bất an xẹt ngang qua tim hắn.
- Nêu mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi đi, chàng cứ gồng mình lên như vậy thì
sớm muộn gì cũng vì kiệt sức mà chết. - phía sau vang lên giọng nói mềm
dịu làm hàng mày hơi nhăn lại của Hiên Viên Khanh Trần lập tức giãn ra.
- Nàng đã đến rồi. - hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, khi tiếp xúc với làn
da hơi lành lạnh kia hắn lại đau lòng mà nhíu mày nhăn mặt. – Sao lại
lạnh thế này?
- Tay của ta từ xưa tới nay cứ mỗi khi trời lạnh lại như vậy có gì kỳ lạ
sao? - Cảnh Dạ Lan cười cười, đưa tay nhấn nhấn mi tâm hắn với mong muốn xóa đi cái thói quen không mấy tốt này. - Chàng xem mình đi, lúc nào
cũng nhíu mày.
Cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay nàng, tâm Hiên Viên Khanh Trần chợt co chặt lại.
- Nếu mỗi ngày nàng đều đứng bên cạnh ta thì ta nghĩ mình sẽ không làm
thế nữa. - hắn khéo léo đưa đẩy câu chuyện, thuận tiện cầm tay nàng đặt
bên môi rồi hôn nhẹ xuống.
Cuối cùng thì nàng cũng quyết định ở lại, nhưng lại ở nơi hơi xa hắn, vài
ngày mới bằng lòng gặp hắn một lần. Khó có được chuyện nàng chủ động tới đây nên Hiên Viên Khanh Trần tự nhiên không dễ dàng buông tha cơ hội
này. Thấy nàng, bao áp lực chồng chất trong lòng cũng thư hoãn đi chút.
- Chuyện này đã thành thói quen, sao có thể lập tức thay đổi được.
Tuy nàng ở lại nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Lúc đầu, là nàng lo lắng nếu ở gần thì sẽ tạo ra thói quen ỷ lại, điều này nàng không hề
thích chút nào. Nhưng nếu nghĩ tới chuyện phải chia tách thì nàng cũng
không thể chịu được.
Thời gian qua, nàng thường âm thầm tính tính ngày tháng…
- Ta biết, nhưng ta rất nhớ nàng. Vậy nàng nói cho ta biết cách để ta
không nhớ nàng nữa, được không? – hắn cầm chặt tay nàng, cảm nhận nó rất lạnh, rồi vội vàng nhét tay nàng vào trong áo mình.
- Tâm tư của chàng ai mà biết được. Lười nói chuyện với chàng rồi! - nàng hờn dỗi. Bàn tay áp vào ngực hắn khiến nàng thấy ấm áp.
- Cảnh Lan, trời càng ngày càng lạnh, nàng thật sự nhẫn tâm để ta một
mình chịu lạnh sao?! - khó lắm mới nhìn thấy nàng nhu hòa, Hiên Viên
Khanh Trần nắm cơ hội tiến lại gần hơn.
Thấy nàng cúi đầu không động tĩnh, hắn bạo dạn duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng.
Cảnh Dạ Lan cả kinh, vội nhìn xung quanh, thật may vì không có ai bên ngoài. Lúc này nàng mới chịu xoay người, gõ gõ tay vào trán hắn:
- Chàng đó! - ngón tay không dùng tới nửa phần khí lực, đồng thời cả người nàng cũng dựa vào ngực hắn.
Thu hồi răng nanh lợi trảo, nàng dịu ngoan khiến Hiên Vìên Khanh Trần hạnh phúc cực độ.
- Ta nói là nói thật. Tuy rằng nàng nói muốn thử ở chung cùng ta nhưng
nếu muốn ở chung thì ta với nàng không cần xa cách như vậy. Vả lại, nếu
nàng chuyển tới đây cùng ta thì ta cũng thuận tiện chăm sóc nàng hơn. -
hắn hạ giọng thật thấp, thủ thỉ nói bên tai Cảnh Dạ Lan. Cảm nhận nàng
muốn rút tay về, hắn vội dùng sức giữ chặt nó lại.
Vô Ngân vẫn chưa có báo chút tin tức nào về, thời gian của nàng càng ngày
càng rút ngắn lại. Hiên Viên Khanh Trần hắn sợ nhất là mỗi khi mặt trời
mọc rồi mặt trời lặn, điều đó chứng tỏ một ngày lại nhanh chóng trôi đi.
Nghĩ tới đó, hắn ức chế không được nỗi nhớ mãnh liệt của mình. Chưa bao giờ
và chưa một ai có thể khiến cho hắn mỗi khi nghĩ đến lại đau đớn và run
rẩy như nàng. Hiện tại mọi chuyện đã thế này nếu có một ngày… một ngày
nàng đột nhiên rời bỏ hắn, hắn thật sự sợ chính mình sẽ...
- Chàng chăm sóc ta? - nghe Hiên Viên Khanh Trần nói, nàng bật cười khúc khích.
- Đúng vậy, nàng không tin? - Hiên Viên Khanh Trần theo thói quen nhíu mày.
- Tin chứ. Bắc An vương chàng thì có gì mà không làm được. - nàng cắn cắn môi, ra chiều lo lắng nghĩ nghĩ. – Muốn ta lại đây cũng được, nhưng
chàng phải đáp ứng ta một chuyện.
- Nàng nói đi, nàng muốn ta đáp ứng chuyện gì? - nghe nàng đồng ý chuyên
tới đây, tinh thần Hiên Viên Khanh Trần lập tức tỉnh táo lại.
Cảnh Dạ Lan đã nhìn thấy tấm mật hàm bị đốt thành tro bụi, ánh mắt liền biến đổi.
Từ trước tới nay nàng không phải là một người yếu đuối phải để người khác
bảo hộ. Nàng chấp nhận chuyện chuyển về chỗ hắn cũng vì gần đây nàng
cũng lo lắng không biết thân thể mình có thể chống đỡ được tới khi nào.
Thêm nữa, nàng thấy thời gian này Hiên Viên Khanh Trần luôn bận rộn chuyện
trong quân, đã nhiều đêm thức trắng không ngủ. Vô Ngân vì giải dược của
nàng đã rời đi, mà nàng cũng muốn làm chút gì đó cho Hiên Viên Khanh
Trần.
- Để cho ta giúp chàng.
- Không được! - Hiên Viên Khanh Trần quả quyết cự tuyệt.
- Ta chỉ giúp chàng giải quyết một chút chuyện, cũng không phải cái gì to lớn, vì sao không được? - nàng khó hiểu hói.
- Ta biết tâm ý của nàng. Gần đây chiến sự vì chuyện Tô Vân Phong trở lại liền chuyển biến khó khăn, nhưng một mình ta vẫn giải quyết được. Còn
việc nàng cần làm chính là nghỉ ngơi.
Hắn thầm nghĩ có nàng bên cạnh là tốt lắm rồi, tuy rằng năng lực của nàng
chẳng phải ai cũng sánh kịp. Vấn đề luôn làm hắn lo lắng là nàng là một
người bướng bỉnh, rất khó để phục tùng một ai và thích làm theo ý mình.
- Ta cam đoan sẽ không giống như lúc trước. - nàng dịu giọng, cười cười nói rồi kéo ống tay áo hắn.
- Nàng...
- Chàng đã đáp ứng là sau này cái gì cũng nghe ta mà! - nàng ngẩng mặt
cười giảo hoạt. Ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn mới không phải Cảnh Dạ Lan nàng. So với việc ngồi một chỗ chờ đợi thống khổ buông xuống thì chi
bằng chủ động làm việc mình muốn làm.
- Được rồi! - hắn gật đầu, trong lòng làm ra quyết định trọng đại. - Về
chuyện quân sự, nàng phải nghe ta, bất kỳ chuyện gì ta cũng muốn phải
cẩn thận...
- Cái khác đều phải nghe ta! - rìàng ngắt ngang lời Hiên Viên Khanh Trần, giọng điệu đinh trảm tiệt thiết.
- Ta không đồng ý! - Hiên Viên Khanh Trần trừng mắt nhìn.
- Không phải do chàng nói! - Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười, tựa người vào
lòng Hiên Viên Khanh Trần. Nàng muốn ở bên hắn, nàng cũng không biết kết cục sẽ thế nào nhưng cuộc đời này có hắn bồi bên người cũng đủ lắm rồi