Cảnh Dạ Lan cảm nhận một cơn đau đớn dâng lên, mồ hôi lạnh chảy xuống theo
thái dương, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run bần bật. Thân thể nàng gập
lại, một tay che bụng, một tay bấu chặt lấy tảng đá bên cạnh, tiếng rên
đau đớn tràn ra.
Tô Tĩnh Uyển hồ nghi nhìn nàng:
- Người đừng có đóng kịch, vừa rồi cũng không có hoạt động gì quá mạnh, làm sao hài tử của người có chuyện được?!
Tuy nói vậy nhưng Tô Tĩnh Uyển vẫn chậm rãi tới gần Cảnh Dạ Lan. Nàng ta và đứa nhỏ đều là nhược điểm trí mạng của Hiên Viên Khanh Trần, nếu lúc
này xảy ra chuyện gì thì kế hoạch bấy lâu nay của nàng thành công cốc
sao. Cho dù bọn họ chết thì cũng phải do Tô Tĩnh Uyển nàng động thủ mới
được, cũng giống như lần trước, ai cũng không thể ngăn cản!
Ngày đó, vì Thu Thủy nên nàng vẫn không thể tiếp cận Cảnh Dạ Lan, chỉ có thể xét theo các dấu hiệu bên ngoài để phán đoán xem nàng ta có mang thật
hay giả.
Tô Tĩnh Uyển bước lên bắt mạch của Cảnh Dạ Lan, vì lúc trước ấn quá vội
vàng nên mạch tượng của nàng có vẻ loạn, song cũng có thể đoán ra hỉ
mạch. Có điều lúc này... Giật mình, Tô Tĩnh Uyển nhớ tới chuyện luôn
phải phòng bị nữ tử kia, e rằng mọi chuyện không hoàn hảo như kế hoạch
dự phòng trước đó. Nghĩ đến đây nàng cảm giác mình như bị thứ gì đó cắn, lập tức muốn bỏ cổ tay Cảnh Dạ Lan ra.
- A ~~~ - Còn chưa kịp hành động thì Tô Tĩnh Uyển liền cảm giác sau gáy
đau nhói. Khóe mắt Tô Tĩnh Uyển đảo qua nhìn thì phát hiện Cảnh Dạ Lan
khi nãy còn đau tới túa mồ hôi nhưng lúc này đôi mắt kìa đã ánh lên một
tía cười lạnh, đùa cợt nhìn mình. Cánh tay Cảnh Dạ Lan nâng lên, chuẩn
xác cắm cây châm vào sau gáy Tô Tĩnh Uyển, máu tươi chầm chậm chảy xuống thành một đường uốn lượn quanh cánh tay trắng nõn của nàng.
- Không cần phép khích tướng, vậy thì dung cách ngươi vẫn làm đi! - Cảnh
Dạ Lan dừng một chút rồi nói tiếp. – Sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đúng là rất
thuận tay! - lầm bầm nói xong, nàng mở bàn tay máu chảy ra không ngừng
từ một vết thương rất nhỏ rồi tràn khắp mu bàn tay. Vừa rồi nàng đã nắm
chặt cây châm khiến nó xuyên thủng qua bàn tay vậy nên mới diễn tốt một
màn đau đớn muốn ngất đi kia.
- Ngươi... - Tô Tĩnh Uyển oán hận nhìn nàng.
Lại một lần nữa rơi vào tay nữ nhân này! Nàng thực sự rất giống Hiên Viên
Khanh Trần, không chỉ đối với người khác ngoan độc mà ngay cả bản thân
mình cũng vậy.
- Ngươi không cần nhìn ta như vậy. Nếu không phải tâm ngươi không đủ cứng rắn thì ngươi cũng sẽ không bị Vô Ngân tính kế! - nàng nhún nhún vai,
giọng điệu châm chọc.
Lúc đầu, nàng không hiểu vì sao Vô Ngân lại chủ động đưa nàng tới nơi này;
hơn nữa còn cho nàng dùng dược. Dần dần Cảnh Dạ Lan cũng tìm hiểu được
rõ ràng, nàng chính là miếng mồi mà Vô Ngân dùng để câu Tô Tĩnh Uyển và
Thu Thủy. Biện pháp này tất nhiên rất nguy hiểm song cũng là biện pháp
trực tiếp và hữu hiệu nhất.
- Vô Ngân... - chợt Tô Tĩnh Uyển cười lớn. – Y trước nay đều không để ý
tới an nguy của bất luận kẻ nào, cũng không có chút gì gọi là tình cảm.
Ngay cả ngươi mà y cũng dám dùng, ta thật sự không ngờ ngươi lại đồng ý! Ngươi cũng yêu thương Hiên Viên Khanh Trần, nhưng kết cục của ngươi so
với chúng ta đều thê thảm. Chỉ sợ ngươi còn chưa biết, độc ngươì trúng
lần trước nếu không có giải dược thì cuối cùng so với chết còn thống khổ hơn gấp bội phần. Chỉ cần một ngày ngươi còn sống thì Hiên Viên Khanh
Trần còn phải nhìn thấy ngươi đau đớn, như vậy cũng tốt.. như vậy cũng
tốt... - cơ thể Tô Tĩnh Uyển không thể nào dịch chuyển nhưng cái miệng
thì cố hết sức mở ra nói những lời nguyền rủa ác độc.
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nghe nàng ta nói xong, dùng sức xé rách một bên ống
tay áo nhét vào miệng nàng ta. Những điều Tô Tĩnh Uyển nói nàng đều
biết. Lúc đầu, chỉ cần nghĩ lại chuyện này là trong lòng nàng nén không
được hận đối với Hiên Viên Khanh Trần. Nhưng từ khi giả
chết rời Bắc An đến Lan Lăng rồi cho tới tận lúc này luôn bị Hiên Viên
Khanh Trần truy đuổi, cộng thêm mấy tháng ngắn ngủi ở chung làm cho tận
sâu đáy lòng nàng tựa hồ có thứ gì đó lặng lẽ hòa tan.
Đến khi không còn được bao nhiêu thời gian thì nàng mới giật mình phát
hiện, nàng và Hiên Viên Khanh Trần lúc nào cũng chung đường, chung chỗ
ở, dần dần hận trước kia đã biến dạng. Nhớ lại, đêm đó khi nghe hắn cẩn
thận hỏi: "Cảnh Lan, nàng có thai sao?" thì trong đầu nàng thình lình
xuất hiện một ý niệm nếu đúng là có.. nêu đúng thì... sẽ rất nguy hiểm,
nàng hiểu được điều này! Nở một nụ cười ảm đạm, nàng phục hồi lại tinh
thần liếc nhìn Tô Tĩnh Uyển đang run rẩy đứng đó.
- Ngươi thật đáng thương, dùng hết tâm tư để chống đỡ tới bước này. Nêu
không để cho ngươi tận mắt chứng kiến kết cục cuối cùng thì chỉ sợ ngươi chết không cam lòng!
Nói xong, nàng chậm rãi đứng lên, phóng tầm mắt nhìn quân đội Đại Nguyệt cách đó không xa.
- Không lâu nữa ngươi sẽ được như nguyện. Tới lúc đó ngươì có thể ra đi
mà không còn điều gì để nuốỉ tiếc. Ta giết người, tuyệt không lưu kẻ nào sống sót, nhưng cũng không muốn ngươi chết mà không cam lòng!
Xa xa, đám sương mù dâng lên che mờ ánh bình minh nhàn nhạt phía chân
trời, một vài tia nắng yếu ớt rọi xuống khiến hai tròng mắt Cảnh Dạ Lan
sáng ngời. Thời gian của nàng cũng không còn nhiều, cũng nên vì chính
mình mà quyết định thôi!
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi nhất định phải còn sống chờ ta! Mạng của ngươi là của Cảnh Dạ Lan ta!
Một đêm không ngủ, mặc cho Hiên Viên Khanh Trần có nói gì thì Thu Thủy vẫn ngơ ngác ngồi đó không chịu nói một lời.
- Ngươi thật sự không chịu nói?
- Ta sẽ không nói cho huynh biết - đây chính là câu nói duy nhất Thu Thủy đáp lời Hiên Viên Khanh Trần.
- Ngươi thật sự phải làm như vậy sao? - hắn kiềm chế sự nôn nóng ức đầy trong lồng ngực sau những lần nàng quật cường cự tuyệt.
- Đúng vậy! - hai má Thu Thủy tái nhợt, nàng dùng sức gật đầu. - Nhưng
huynh yên tâm, vương phi tỷ tỷ tốt lắm, đứa nhỏ cũng rất ổn, ta sẽ không thương tổn các nàng!
Hiên Viên Khanh Trần hít một hơi thật sâu. Một đêm, hắn đã hỏi một đêm nhưng vẫn không thể khiến Thu Thủy nói ra nửa chữ.
- Được, Hiên Viên Khanh Trần ta cũng không muốn cầu quá một người. Nếu
ngươi không muốn cho ta biết thì ta cũng không miễn cưỡng. – hắn đi tới
trước mặt Thu Thủy con ngươi yêu dị mang theo lãnh ý, lời nói cũng kiên
quyết vô cùng. - Ngươi hãy nghe cho kỹ đây Hiên Viên Khanh Trần ta từng
thiếu ngươi một mạng, vì thế ta chấp nhận trả giá tất cả! Hiện tại, ta
trả lại cho ngươi, từ nay về sau ta và ngươi không còn liên quan gì nữa. Về phần Cảnh Dạ Lan, ta sẽ tự mình đi tìm! Ta còn chưa chết thì chưa
ngừng tìm kiếm!
- Ca Ca! - Thu Thủy nghe một câu cuối cùng của hắn thì nghi hoặc không
biết hắn nói muốn trả lại cái gì cho mình? - Không, Ca Ca, kỳ thực
ngươi... A ~~~ - Còn chưa nói hết câu nàng đã hét ra một tiếng kinh hãi!
Hiên Vìên Khanh Trần, hắn cư nhiên...
Nhất định phải đối xử với nàng như vậy sao? Vì sao hắn lại tuyệt tình tới
mức ngay cả một tia quan hệ giữa nàng và hắn cũng muốn cắt đứt?!